Vị Vãn xoay người xuống giường mở cửa sổ, bóng đêm cũng không thâm trầm, mông lung không rõ dưới ánh trăng, tầng mây trôi đi luôn có loại màu máu mênh mông, gió đêm âm hàn, cuốn bi oán và lệ khí đập vào mặt... Tiếng chuông này đến từ điện Thiệu Dương đông cung, là trong cung phát tang.
Đóng cửa sổ, làn khói men theo lò hương lượn lờ, mang theo hơi thở tươi mát của dược thảo chậm rãi tán nhập lồng ngực, mang theo bình thản của Ngưng Hương. Rất nhiều ngày đêm ngủ không được, nàng cần tác dụng của thuốc, mà giờ phút này nàng lẳng lặng ngồi ở bên trong bóng tối, làn khói phất qua trên mặt, ngưng kết ở mi tâm, lại giống như thổi đi tất cả mệt mỏi.
Lúc sáng sớm, trời chưa sáng rõ, sương mù dày đặc tràn ngập cả vùng đất.
Đổ nát thê lương lờ mờ, liếc mắt một cái nhìn lại giống như ở trong mộng, nhìn không chân thật.
Dưới chân truyền đến một tiếng thanh thúy, ngồi xổm xuống nhặt ở trong tay, là mảnh thủy tinh mà chanh lục, màu sắc này, hẳn là ngói trong thư phòng của phụ thân.
Vị Vãn nhắm mắt lại... Vô số ban đêm, nàng có thể nghe thấy có người ở bên tai nhẹ nhàng gọi, Vãn Nhi.
Nhưng mà không có, giờ phút này nàng không nghe được âm thanh gì.
Tất cả xung quanh đều rất yên tĩnh, không có tiếng gió đêm đó, tiếng ngọn lửa cắn nuốt, tiếng gọi ầm ĩ thê lương, dường như tất cả đều chôn vùi ở trong tro tàn ngày xưa, hóa thành bụi bặm không tiếng động.
Sáu tuổi, bàn tay to dày rộng của phụ thân cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, nâng bút dạy nàng viết tên của mình.
Tám tuổi, mẫu thân tự tay vì nàng làm diều giấy, cười nhìn bọn nha hoàn mang theo nàng chạy quanh ở trong vườn.
Mười tuổi, nàng đi theo hạ nhân trong phủ lén đi ra ngoài chơi, đường huynh thay nàng viết bài tập, kết quả hai người đều bị phạt quỳ.
Mười một tuổi, thị lực của tổ mẫu cũng không tốt híp mắt lại vì nàng cài trâm cài tóc, nhìn nàng mỉm cười trong gương đồng, tương lai Vãn Nhi nhất định có thể tìm được phu quân tốt.
Việc này, tất cả việc này, hiện tại trên đời chỉ có một mình nàng nhớ lại.
Nhiều năm như vậy, nàng vẫn cảm thấy bản thân giống một luồng cô hồn sống tạm bợ ở nhân gian, ngay cả dũng khí trở về liếc mắt nhìn một cái cũng không có.
Tuyên Dương hi vọng nàng có thể quên tất cả chuyện lúc trước, nhưng nàng làm không được, bởi vì chỉ có nàng biết lúc đó trong lòng đau đớn như thế nào, mặc kệ ai an ủi đều không làm nên chuyện gì.
Chỉ có nàng biết, ở trong lòng nàng có một hắc động, sâu không thấy đáy, hút hết tất cả vui vẻ, hoạt bát cùng với khát vọng của nàng, còn sống, chỉ chờ đợi một ngày nào đó, có thể lấp đầy hắc động sâu không thấy đáy này.
Tạ Khâm thấy, cũng hiểu nhưng y lại ở thời điểm nàng cần y nhất buông bỏ.
Trong mấy ngày này, tuy rằng ở mặt ngoài bình tĩnh như trước, nhưng nàng luôn nghĩ, vì sao hiện tại nàng còn sống.
Lại cảm thấy mệt, có loại mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Đường dưới chân đã từng bước từng bước đi đến cuối cùng, ánh sáng phía trước đã xuyên qua, nhưng nàng cũng không muốn lại đi xuống, ở trong bóng tối ngã rồi lăn lâu như vậy, nàng đã quen, cũng không có sức lực suy nghĩ tiếp giống như đến cuối cùng lấy được giải thoát như thế nào.
Bọn mày nói với ta, ta nên làm sao bây giờ?
Cô đơn ngồi ở trong sương mù dày đặc, nàng vuốt gạch đá loang lổ dưới người, thì thào hỏi.
Khi trời lạnh, hi vọng có một vòng tay ấm áp.
Lúc cao hứng hoặc khổ sở, hi vọng có ai có thể im lặng lắng nghe.
Lúc nhàm chán, có thể có một cơ hội tranh cãi ầm ĩ.
Lúc sáng sớm tỉnh lại, có đôi ánh mắt ngóng nhìn nàng.
Cùng nhau sánh vai đi hết nửa con phố ở một đêm mưa nào đó.
Nhớ là có một ngày kia, nàng bỗng nhiên phát giác, bản thân muốn, chỉ là những chuyện này mà thôi, những thứ vụn vặt này chỉ bình thường trong nháy mắt.
Nhưng mà hiện tại, đã không còn cơ hội nữa rồi.
Nên kết thúc cũng đã đến gần kề kết thúc.
Tuyên Dương vẫn cảm thấy tính cách của nàng quá mức cực đoan, nàng thật sự như vậy
Vãn Nhi.
Nàng chậm rãi đứng lên, lại nghe thấy tiếng gọi trong mộng đó một lần nữa.
Trong sương trắng dày đặc trong trẻo lạnh lùng, tất cả đều lặng yên, tựa như một giấc mộng lâu dài, mà chỗ sâu nhất trong mộng, luôn có mọi người yêu nàng đau cho nàng, vĩnh viễn cũng không biến mất.
Mẫu thân, sẽ không lâu lắm đâu, mẫu thân hãy chờ con.
Nâng khóe miệng, nàng nở nụ cười nhàn nhạt.
Gia Hựu năm hai mươi lăm, Thái tử hoăng (chết), Duệ Quận Vương Tạ Khâm lĩnh bốn mươi vạn chinh chiến Xương Bình.
Khảo bàn tại giản, thạc nhân chi khoan, độc mỵ ngụ ngôn, vĩnh thỉ phất huyên.
Khảo bàn tại a, thạc nhân chi khoa. độc mỵ ngụ ca, vĩnh thỉ phất qua.
Khảo bàn tại lục .thạc nhân chi trục. độc mỵ ngụ túc, vĩnh thỉ phất cốc.
(*Đây là ba bài khảo bàn – Không Tử. các bạn có thể sớt trên gg để hiểu rõ hơn vè bài này)
Trong tiếng đàn trong veo, Vị Vãn từng bước một đi lên tầng cao nhất của Câu Hoan Nhan.
Tuyết rơi ngoài cửa sổ, trong lầu các lại ấm áp, góc tường đặt một lò lửa bằng đồng khắc hoa lớn, đang cháy hừng hực.
Vị Vãn đi vào, ngồi xuống ở bên cạnh bàn lẳng lặng nghe, nghe một khúc đàn xong mới mỉm cười vỗ tay.
"Đã lâu rồi không nghe tiếng đàn của Nhã vương."
Dung Trạm ngẩng đầu, nụ cười tao nhã trước sau như một: "Ta đã từng nói qua, muốn đánh đàn cho cô nương nghe."
"Cầm nghệ là động lòng người, nhưng《Khảo bàn》này sợ là không thích hợp với ngài."
Dung Trạm nhíu mày cười: "Vậy cô nương cảm thấy khúc nào thích hợp với ta?"
"Giờ phút này ngài nên đàn 《Đắc thắng lệnh》." Vị Vãn cười nhạt một tiếng, xoay người nhìn xuống đèn đuốc mọi nhà dưới chân kinh thành.
"Phong cảnh ở tầng thứ chín này quả nhiên là vô cùng tốt, ngài đã vừa lòng chưa."
"Ừm, ta thật sự vừa lòng." Dung Trạm chậm rãi đáp.
"Hương Nùng tỷ ra sao rồi?" Trong mắt nhiễm lên hàn ý, Vị Vãn đưa lưng về phía y hỏi.
"Đến chết không khai, bị đánh chết." Giọng nói phía sau cũng bỗng nhiên lạnh lùng.
Ngón tay Vị Vãn nắm ở lan can cửa sổ trở nên trắng bệch: "Ngựạ của ta và Dung Uyển bị động tay chân trong buổi đi săn là ý của ngài?"
“Đúng vậy.”
"Ta bị hạ dược cũng là ngài?"
“Đúng vậy.”
"Thư Nhi là bị người của ngài giết chết?"
“Đúng vậy.”
"Ta sớm nên nghĩ đến là ngài." Nàng xoay người, con mắt sáng oán hận nhìn thẳng vào gã.