• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Sở Hàn rời khỏi lều trà, tâm trạng của y không được tốt lắm, y cũng không lập tức về trạm dịch mà đi dạo dọc theo đường cái của thành Cổ Lăng, càng dạo càng phiền lòng, cuối cùng y cảm thấy có một số chuyện cần phải giải quyết một chút mới tốt, nếu không tối nay y đừng hòng mà ngủ được.

Phù nhân nhỏ chui đầu ra khỏi vạt áo Sở Hàn, nói: "Chủ nhân định giải quyết chuyện này thế nào?"

Sở Hàn nói: "Lén giải quyết."

Phù nhân nhỏ: "......" Lấy kinh nghiệm của nó, cái gọi là lén giải quyết của Sở Hàn đều sẽ không nhẹ nhàng tình cảm gì.

Một nén nhang trước, Phù nhân nhỏ nghe ngóng được Triệu Văn Thông đang theo một nhóm ăn chơi trác táng uống rượu ở tửu lầu.

Sau khi rẽ sang hai ngõ nhỏ, Sở Hàn đi đến trước một tửu lầu, "Là nơi này à?"

Phù nhân nhỏ: "Vâng ạ."

Tiểu nhị của tửu lầu vung giẻ lau, lon ton đi ra cửa: "Vị khách quan này, vào bên trong ngồi không?"

Mặt Sở Hàn như sương lạnh, lạnh lùng nói: "Không cần, ta tìm người."

Vẻ mặt nhiệt tình của tiểu nhị nháy mắt đóng băng, lông tơ phía sau đồng loạt dựng lên, nuốt nước miếng nói: "Xin hỏi ngài tìm ai?"

Sở Hàn: "Triệu Văn Thông."

"Được, để ta chuyển lời cho ngài." Tiểu nhị chạy như bay vào trong.

Sở Hàn tựa lưng vào sư tử đá của tửu lầu, lẳng lặng chờ, một chén trà nhỏ sau, Triệu Văn Thông hùng hổ từ bên trong đi ra.

"Con mẹ nó, là ai tìm ông? Người đâu?" Triệu Văn Thông ngó trái ngó phải cũng không thấy vị công tử mặc bạch y trong lời của tiểu nhị đâu.

Sở Hàn chậm rãi đi ra từ sau lưng hắn ta, thản nhiên nói: "Là ta tìm ngươi."

Triệu Văn Thông nghe tiếng thì quay đầu lại, nhưng còn chưa kịp thấy rõ mặt đã bị Sở Hàn dùng cổ tay đập lên cổ một phát, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Phù nhân nhỏ vọt ra khỏi xiêm y của Sở Hàn, cả người hăng hái đáp xuống đất, lắc người biến lớn như đứa trẻ bảy tám tuổi.

Sở Hàn khoanh tay đi đằng trước, Phù nhân nhỏ kéo người đi đằng sau, một người một phù, đặc biệt chói mắt.

"Oa, đây là Phù nhân đó hả? Thì ra là lớn như vậy sao!"

"Hình như Phù nhân đó đang kéo con trai của quận thủ đúng không, đây là làm sao vậy?"

"Làm sao thì không biết, nhưng chắc chắn là chẳng phải chuyện tốt lành gì!"

....

Sở Hàn mang Phù nhân nhỏ vào một hẻm cụt hẻo lánh.

Phù nhân nhỏ ném Triệu Văn Thông vào một góc: "Chủ nhân ơi, bây giờ phải làm gì?"

Sở Hàn không nói, chỉ dùng ánh mắt nhìn giun dế liếc Triệu Văn Thông một cái, sau đó nhảy lên, nằm nghiêng trên đầu tường, một tay chống đầu, tay còn lại vung lên, mười mấy Phù nhân nhỏ rơi xuống đất, cũng biến lớn như đứa trẻ bảy tám tuổi.

"Đánh thức hắn ta." Sở Hàn móc ra một nắm dưa, cắn tanh tách.

Phù nhân cầm đầu một tay chống nạnh, hất đầu, một chân giẫm lên mặt Triệu Văn Thông: "Tên chó này, tỉnh lại! Tỉnh lại mau!"

Mấy con khác cũng học theo nó, giẫm đạp lung tung một hồi.

Triệu Văn Thông vừa tỉnh lại, nhìn thấy tình cảnh này thì lập tức lại bị dọa cho ngất xỉu.

Phù nhân nhỏ một chân giẫm lên đất, một chân giẫm lên mặt Triệu Văn Thông, ghét bỏ nói: "Chủ nhân ơi, hắn ta lại xỉu nữa rồi."

Sở Hàn xua xua tay, ý bảo bọn nó tránh ra trước.

Chờ sau khi nhóm Phù nhân tránh sang một bên, Sở Hàn ném ra hai đường phù màu xanh da trời, một đường là Thủy phù, một đường là Băng phù, hai đường phù chú xoay vòng bay về phía Triệu Văn Thông, sau đó đổ cho hắn ta một mặt toàn là vụn băng và nước.

Triệu Văn Thông nhất thời giật mình, hắn ta ngơ ngác nhìn xung quanh, khi thấy những Phù nhân đang ôm tay dựa vào tường thì cả người run lập cập, gắng bình tĩnh hù dọa nói: "Ngươi ngươi ngươi các ngươi biết ta là ai không?"

Phù nhân nhỏ cầm đầu xùy một tiếng, non nớt mềm mại vờ hung dữ nói: "Ngươi là ai thì liên quan gì tới ta chứ?"

Triệu Văn Thông thoáng cứng họng, vừa muốn mắng lại, thoáng liếc mắt thấy trên đầu tường bên cạnh có người đang nằm, suýt chút nữa lại bị dọa cho ngất xỉu.

"Ngươi lại là ai nữa?" Sắc mặt Triệu Văn Thông trắng bệch.

Sở Hàn khẽ híp mắt, y không nói gì mà giơ tay ra hiệu với Phù nhân cầm đầu, Phù nhân cầm đầu lập tức hiểu ý, đặc biệt cuồng dã hét lên một tiếng —— "Đánh"!

Triệu Văn Thông chưa kịp phản ứng lại đã thấy một băng nhóm Phù nhân chạy về phía mình: "!!!"

Phù nhân nhỏ vây chặt Triệu Văn Thông chật như nêm cối, chúng nó một bên hành hung, Triệu Văn Thông một bên khóc lóc xin tha, "Ca ca", "Ông nội ơi", "Tổ tiên ơi" đều kêu, đúng vậy, cái gì chưa kêu đều kêu tất.

Sở Hàn một bên cắn hạt dưa, một bên nhắc nhở Phù nhân nhỏ: "Chú ý một chút, đánh cho nội thương thôi."

Nghe thấy lời này, nhóm Phù nhân vốn dĩ đang tấn công phần đầu của Triệu Văn Thông đồng loạt chuyển hướng, bắt đầu đá phần bụng và ngực của hắn ta, mỗi lần đạp, sức lực đều có thể truyền vào phổi, Triệu Văn Thông cảm thấy cả người hắn ta bị đạp cho thủng.

Xin tha không được, Triệu Văn Thông dứt khoát bất chấp tất cả, vừa kêu rên vừa quát: "Lấy nhiều hiếp đáp ít thì có bản lĩnh gì! Mẹ nó! Đồ không biết xấu hổ! Có ngon thì giao đấu đi!"

Động tác cắn hạt dưa của Sở Hàn dừng lại, sâu kín nhìn về phía hắn ta: "Ngươi chắc chắn là muốn giao đấu?"

Nhóm Phù nhân đang đá đạp Triệu Văn Thông đột nhiên dừng chân, yên lặng lui sang một bên, tuy rằng bọn nó không có ngũ quan cũng không có biểu tình, nhưng dường như Triệu Văn Thông thấy được trên mặt của bọn nó có kinh ngạc và... cười nhạo.

Triệu Văn Thông bỗng cảm thấy cả người lạnh băng, khó cử động, ngay cả cổ họng cũng không hiểu sao lại thắt lại, không nói ra lời.

Hắn ta chật vật dựa vào góc tường, đờ đẫn nhìn Sở Hàn ném vỏ hạt dưa trong tay xuống, sau đó xoay người nhảy xuống đất, chậm rãi đi đến trước mặt hắn ta.

"Thật dũng cảm." Sở Hàn cười lạnh một tiếng, nắm lấy cổ áo của Triệu Văn Thông, trực tiếp nhấc người lên.

Hai chân nháy mắt cách mặt đất, Triệu Văn Thông mới kinh ngạc phát hiện vừa rồi hình như trong lúc kích động hắn ta đã nói lời không nên nói, nhưng bây giờ cho dù hắn ta có phát hiện cũng đã muộn rồi.

Đột nhiên Sở Hàn đẩy mạnh về phía trước, đẩy Triệu Văn Thông lên tường.

Bịch —— Đầu Triệu Văn Thông bị đạp mạnh, cảm giác đau đớn truyền xuống từ đỉnh đầu, trước mắt vô cùng choáng váng, âm thanh bên tai cũng là tiếng ong ong.

Không chờ hắn ta phản ứng lại, Sở Hàn đã thụi đầu gối lên bụng hắn ta, sức lực lớn đến mức khiến người chấn động, Triệu Văn Thông phun ngụm máu tại chỗ.

Cái đánh này còn nặng hơn so với lúc đám Phù nhân nhỏ ra tay...

Sở Hàn vén mấy sợi tóc mai rơi xuống trên thái dương, sau đó ném Triệu Văn Thông xuống đất như vứt rác.

Sở Hàn sửa sang lại vạt áo, khinh thường nhìn Triệu Văn Thông, muốn giao đấu với ba mi à, ông đánh chết mi!

Triệu Văn Thông nằm trên mặt đất, miệng thầm phun máu, đứt quãng nói: "Rốt cuộc, ngươi, là ai?"

Sở Hàn cao ngạo nói: "Ta là sư tôn của Úc Tử Khê, phong chủ Lục Trúc Phong của Vân Xuyên, Sở Hàn."

Triệu Văn Thông sửng sốt, chợt bừng tỉnh, gương mặt tái nhợt nay lại tái xanh vì kích động, sợ hãi nói: "Ta, ta không, ta chỉ nói thôi, ta không dám, không dám!"

Những lời này của hắn ta, Sở Hàn nghe không hiểu: "Không dám cái gì?"

Triệu Văn Thông nuốt máu và nước miếng xuống: "Hự, khinh bạc ngươi."

Chúng Phù nhân nhỏ vây xem sôi nổi dùng vuốt giấy che mặt, đồng loạt oa —— một tiếng.

Triệu Văn Thông điên cuồng lắc đầu: "Nhưng ta không dám, chỉ nói thôi, ta thật sự, không dám!"

"......" Sở Hàn một chân đạp lên tay Triệu Văn Thông, vừa nghiền xuống vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Khinh bạc ta? Ha, gan ngươi cũng to lắm đấy."

Cuối cùng, Triệu Văn Thông bị Phù nhân nhỏ kéo về phủ của quận thủ...

Sau khi ra khỏi ngõ, tâm trạng của Sở Hàn mới thông thuận hơn đôi chút.


Trước khi về trạm dịch, y đi đến cửa hàng điểm tâm Ký gia ở phố Tây của quận Cổ Lăng.

Ông chủ tươi cười gói mấy khối bánh lá tre [1] nâu lại: "Ngài xem đúng lúc chưa này, bánh lá tre chỉ còn lại mấy khối thôi."

Sở Hàn lấy ra mấy thỏi bạc vụn đặt lên quầy, mỉm cười: "Đa tạ."

Sở Hàn nhìn gói bánh lá tre, nhớ đến câu nói của A Hương —— "Tử Khê ca ca ăn bánh lá tre rất đáng yêu, nhưng huynh ấy chỉ ăn bánh của Ký gia ở phố Tây thôi", nhịn không được cười khẽ: "Đúng là kén ăn mà."

Lúc Sở Hàn về trạm dịch, ba người khác vẫn chưa về.

Phòng của Úc Tử Khê ngay cạnh phòng của y, khi trở về phòng, y đã treo gói bánh lá tre trên cửa phòng của Úc Tử Khê.

Nửa canh giờ sau, ngoài cửa phòng có động tĩnh, có điều không phải là Úc Tử Khê mà là Khương Tuyệt và Lạc Trường Ca.

Khương Tuyệt cả giận nói: "Cái ông quận thủ kia sao mà phiền thế nhỉ? Vừa thấy ta là quỳ, la hét nói cái gì mà muốn ta nói giúp con ông ta, ta đâu có quen biết con ông ta đâu!"

Lạc Trường Ca nói: "Ổng cũng tìm ngươi hả?"

Khương Tuyệt: "Cũng? Ông ta cũng tìm ngươi?"

Lạc Trường Ca: "Đúng vậy, tình huống cũng không khác ngươi là mấy, cũng là không nói hai lời đã quỳ, sao đó nhờ ta nói giúp cho con trai ông ta với A Sở."

Khương Tuyệt: "Ngươi đồng ý?"

Lạc Trường Ca: "Nghĩ sao vậy! A Sở là ai, ngươi và ta đều rõ, tuy rằng đúng là y thích đánh người thật, xuống tay cũng rất tàn nhẫn, nhưng y sẽ không vô duyên vô cớ đánh người đâu! Chắc chắn là con ổng đã làm gì đó chọc giận A Sở nên y mới làm thế."

Khương Tuyệt nói: "Nghe nói con ông ta bị Sở Hàn đánh cho gãy tay gãy chân, ngón tay cũng bị gãy thành mấy khúc, cũng không biết là thật hay giả nữa."

Lạc Trường Ca: "Oa! Nếu là thật, vậy thì con của ổng cũng lợi hại thật nha, thế mà có thể chọc A Sở đến mức đó!"

Khương Tuyệt: "Đây là lần đầu tiên ta thấy Sở Hàn đánh người tàn nhẫn như vậy... Ủa, cái gì treo trên cửa thế?"

Lạc Trường Ca: "Là bánh lá tre mà ta thích ăn nhất!"

Ngay lúc này, một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa phòng Sở Hàn mở ra.

Lạc Trường Ca hoảng sợ, nhìn Sở hàn đột nhiên xuất hiện: "Ngươi về hồi nào vậy?"

Sở Hàn: "Nửa canh giờ trước."

"Bánh này là ngươi mua hả?" Lạc Trường Ca chỉ chỉ bánh lá tre treo trên cửa.

Sở Hàn: "Ừ."

Lạc Trường Ca nhướng mày: "Mua cho tiểu đồ đệ kia của ngươi?"

Sở Hàn: "Ừ."

Lạc Trường Ca líu lưỡi nói: "Đối xử với thằng nhóc đó tốt như vậy, ai không biết còn tưởng ngươi đang nuôi con ruột á."

Sở Hàn lạnh lùng nói: "Nếu ngươi kêu ta một tiếng cha, ta cũng không ngại đối xử tốt với ngươi như vậy đâu."

"Thôi thôi, cha ta mất từ lâu rồi, ngươi dính xúi quẩy bây giờ." Lạc Trường Ca đổi đề tài, "Nghe nói ngươi đánh con của quận thủ, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Con ông ta ngấp nghé ta, ta không nên đánh sao?" Sở Hàn cũng không định nói những chuyện bé biến thái đã trải qua năm đó.

Khương Tuyệt khiếp sợ nói: "Đệt, con ông ta có gan chó hả!"

Lạc Trường Ca sâu kín vỗ tay: "Giỏi, con ông ta giỏi lắm. Lạc mỗ ta lép vế chịu thua."

Sở Hàn tựa người vào khung cửa: "Cảm thán xong chưa?"

Lạc Trường Ca gật đầu: "Xong rồi."

Sở Hàn trực tiếp đẩy đẩy vai Lạc Trường Ca, xoay người hắn đi: "Cảm thán xong rồi thì về phòng đi, với cả đừng để ý tới gói bánh lá tre này."

"Biết rồi." Lạc Trường Ca làm vẻ mặt trêu ghẹo với Sở Hàn, sau đó cùng Khương Tuyệt ai về phòng nấy.

Sở Hàn xuống lầu đi nhà xí, lúc trở về, Úc Tử Khê đang đứng phát ngốc nhìn gói bánh lá tre treo trên cửa phòng.

"Về rồi à." Sở Hàn nhàn nhạt nói.

"Vâng." Úc Tử Khê chỉ chỉ gói bánh lá tre, "Đây là..."

Sở Hàn nói: "Lúc về tiện tay mua, ta nghĩ chắc là con thích ăn."

Úc Tử Khê ôm gói bánh lá tre vào ngực, cúi đầu không thấy rõ biểu tình, nhưng lại có thể nhìn thấy vành tai đỏ ửng của hắn. Sau một lúc im lặng, hắn mới nói: "Cảm, cảm ơn sư tôn."

Biểu tình này cũng quá... Cổ họng Sở Hàn có hơi khô, y nhanh chóng đổi đề tài: "Hôm nay trừ ta thuận lợi không? Có bị thương không?"

Úc Tử Khê lắc đầu, "Rất thuận lợi, cũng không có bị thương."

Sở Hàn duỗi tay nhéo nhéo mặt Úc Tử Khê: "Vậy thì tốt rồi, sắc trời không còn sớm nữa, mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Úc Tử Khê đi rồi, Sở Hàn ngơ ngác xoa xoa ngón tay, hình như mặt của bé biến thái hôm nay đặc biệt mềm...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK