Sở Hàn nhắm hai mắt, nên không biết Úc Tử Khê đã đến cửa sân, y tiếp tục nói với Khương Tuyệt: "Nếu ngươi thật sự không muốn đi một mình, vậy thì đi tìm Võ Diệu Huyên đi, chắc nàng ta sẽ đồng ý đấy."
Mặt Khương Tuyệt tối sầm: "Thôi bỏ đi, ta sợ nàng ta sẽ đập nát Đại Điển hợp tịch của người ta mất."
"Vậy Diệp Tri Thu và Liễu Vô Duyên đâu? Không phải hai người họ thích xuất hiện trước công chúng lắm à." Sở Hàn không chút để ý nói.
Mặt Khương Tuyệt càng đen: "Diệp Tri Thu bị thấp khớp, còn Liễu Vô Duyên... Đó là Đại Điển hợp tịch của người ta, ta tới cùng với một tên điên, ngươi cảm thấy thích hợp không?"
"Nếu không thích hợp, vậy ngươi đi một mình đi." Sở Hàn xua tay, "Bây giờ mà không đi thì muộn đấy."
"Ngươi chết lười luôn đi." Khương Tuyệt tức giận xoay người, thấy Úc Tử Khê ở cửa, lập tức hoảng sợ: "Sao ngươi đi mà không có tiếng động gì thế!"
Gã la như vậy, khiến Sở Hàn mở mắt, thấy Úc Tử Khê ở cửa, ngược lại rất thản nhiên: "Có việc gì sao?"
Úc Tử Khê hơi cúi đầu: "Chỉ là lúc tu luyện gặp phải chút nghi hoặc, nhưng không vội, sư tôn cứ bận trước đi, lát nữa con quay lại."
Nói rồi, Úc Tử Khê định đi.
"Ta không vội, có vấn đề gì thì con cứ hỏi đi." Sở Hàn ngồi dậy từ ghế quý phi.
Khương Tuyệt khiếp sợ nhìn Sở Hàn, vừa rồi ngươi đâu có nói như vậy.
Thấy Khương Tuyệt chưa đi, Sở Hàn tốt bụng chỉ chỉ lên trời: "Khương phong chủ, nếu ngươi thật sự không đi thì sẽ muộn đấy."
Lần này, Khương Tuyệt rời đi thật, trước khi đi còn sâu kín nhìn Sở Hàn và Úc Tử Khê mọt cái, trong miệng còn lầu bầu gì đó, nhưng Sở Hàn nghe không rõ.
Trong sân chỉ còn hai người Sở Hàn và Úc Tử Khê.
Sở Hàn cầm lấy quyển sách trong tay Úc Tử Khê, lật hai trang: "Không hiểu chỗ nào?"
Úc Tử Khê lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Sư tôn là... là bởi vì con nên người mới không tham gia Đại Điển hợp tịch của chưởng môn Thượng Thanh Phái ạ?"
Tay lật sách của Sở Hàn cứng đờ: "Tại sao con lại nghĩ như vậy?"
Úc Tử Khê một tay cầm kiếm sau lưng, một tay nghịch đai lưng: "Vừa rồi chính sư tôn đã tự nói thế."
"Ta nói?" Sở Hàn mờ mịt, "Ta nói vậy hồi nào?"
Y nói mà sao y không có ấn tượng gì hết vậy?
Úc Tử Khê chỉ chỉ nơi Khương Tuyệt đứng khi nãy, "Vừa rồi Khương phong chủ hỏi vì sao sư tôn lại không đi, sư tôn nói bản thân rất bận, cuối cùng... Cuối cùng còn nói, bởi vì muốn nuôi con, cho nên càng bận, con... Con đều nghe thấy hết."
Thiếu niên à, bộ ngươi nhìn không ra là ta đang nói giỡn hả? Sở Hàn hít sâu một hơi, thôi, nhìn không ra thì nhìn không ra vậy, hơn nữa ít nhiều gì thì y cũng hiểu, mặc kệ là nói đùa hay tức giận, trên mặt y đều chỉ có một biểu tình duy nhất, Úc Tử Khê không phân biệt được cũng là chuyện bình thường.
Sở Hàn vỗ vỗ vai hắn: "Đúng là nuôi con tương đối bận thật, nhưng thật ra lí do căn bản là ta không muốn đi, ta chưa từng gặp chưởng môn của Thượng Thanh Phái bao giờ, nếu như tùy tiện đến, sợ là sẽ xấu hổ."
Thật ra thì không những chưa từng gặp mặt, mà tên của chưởng môn Thượng Thanh Phái là gì cũng không biết, thậm chí đạo lữ của hắn là nam hay nữ y cũng không biết.
Vẻ mặt Úc Tử Khê tự trách: "Vậy có phải là con đã gây phiền toái cho sư tôn rồi không?"
"......" Người này sao chỉ nghe có nửa câu đầu thế, nửa câu sau ăn mất rồi à?
Lòng bàn tay Sở Hàn có hơi ngứa, muốn đánh người, nhưng cuối cùng y vẫn kiềm chế tính tình bạo lực của mình, nhẹ nhàng sờ đầu Úc Tử Khê, gắng hết sức làm cho gương mặt lạnh băng của mình thể hiện ra chút hòa ái: "Đừng nghĩ nhiều, con rất ngoan, chuyện này không liên quan gì đến con cả."
"Sư tôn, người thật tốt." Úc Tử Khê hơi cúi đầu, vành tai phiếm hồng.
Sở Hàn sờ sờ đầu hắn, cưỡng ép quay lại đề tài trả lời nghi hoặc của Úc Tử Khê.
Từ sáng hôm nay đến giờ, chỉ trong hai canh giờ, Úc Tử Khê đã chạy tới hỏi y năm lần.
Nơi tu luyện của các đệ tử cách chỗ này không gần, qua lại vòng vèo rất mệt, Sở Hàn giải thích cho hắn xong, liền trực tiếp bảo hắn luyện trong sân của mình, nếu lại có gì không hiểu thì có thể giải thích tại chỗ.
Sở Hàn mang một đĩa hạt dưa trong phòng ra, Úc Tử Khê lại giúp y pha một ấm trà xuân. Sở Hàn ngồi trên ghế, vừa ăn hạt dưa, vừa uống trà, vừa nhìn Úc Tử Khê tu luyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã đến trưa rồi.
Thiết lập của quyển tiểu thuyết 《 Vấn Đạo 》 tương đối bình thường, chỉ cần là người, thì phải ăn cơm, cho dù là bậc tiên sư như Sở Hàn, thì vẫn phải ăn một ngày ba bữa.
Bây giờ đã đến giờ cơm, Sở Hàn cũng đói bụng, nhưng y không muốn đi tiền viện ăn cơm, bởi vì gần đây Lục Trúc Phong mới thay đầu bếp, tuy rằng nấu cơm không tính là khó ăn, nhưng lại không hợp khẩu vị của y.
Úc Tử Khê rất cẩn thận, cẩn thận đến mức có thể từ vẻ mặt vạn năm bất biến của Sở Hàn nhìn ra y đang kháng cự với việc đến tiền viện ăn cơm.
"Sư tôn không quen ăn thức ăn của tiền viện ạ?" Úc Tử Khê hỏi.
"Cũng bình thường." Sở Hàn nhàn nhạt nói.
Trời sắp mưa thì mẹ phải đi lấy chồng, Sở Hàn muốn ăn cơm, cho dù y có kháng cự thế nào, có ghét ăn thế nào, thì y cũng phải ăn.
Sở Hàn vừa đi đến tiền viện, vừa cắn hạt dưa. Úc Tử Khê đi cạnh y, vui vẻ cầm một túi vải nhỏ, chứa hạt dưa của Sở Hàn.
Đám đệ tử đang ăn cơm ở trúc lâu của tiền viện vừa thấy Sở Hàn và Úc Tử Khê, đứa nào đứa đấy sững sờ ngu cả người, như gặp quỷ, thậm chí còn có mấy người làm rớt cả đũa.
Sở Hàn đi về phía trước mấy bước, mọi người mới sôi nổi hoàn hồn, đồng thanh chào hỏi y.
Sở Hàn gật đầu tượng trưng, rồi đi xới cơm.
Vốn dĩ Úc Tử Khê muốn đi với y, nhưng bị Sở Hàn từ chối. Trong nguyên văn, đám đệ tử này ghét cay ghét đắng Úc Tử Khê, bây giờ chắc cũng không khác thế là mấy, nếu hắn luôn ở cùng một chỗ với y, sẽ chỉ làm cho đám đệ tử đó khó chịu hơn, ngược lại càng đối xử không tốt với Úc Tử Khê.
Bên này, đầu bếp vừa nhìn thấy Sở Hàn, cả người liền run cầm cập, một thân thịt ba chỉ run rẩy hai cái, hắn cầm cái muôi lên, căng lưng hỏi: "Sở tiên sư ăn gì nào?"
Sở Hàn nhìn cũng không nhìn, nói: "Không cay."
Mặt đầu bếp cứng đờ một chút, nhìn những món ăn đỏ rực, lề mề không hạ được muôi.
Sở Hàn tưởng hắn không nghe thấy, lặp lại lần nữa: "Ta không ăn cay."
Trán đầu bếp lấm tấm mồ hôi, cuối cùng ngưng thở, múc cho Sở Hàn một bát canh rong biển trứng [1]...
[1] 紫菜蛋花汤: Canh rong biển trứng, là món này nè ~
Sở Hàn nhìn cái khay to chỉ có lẻ loi một bát canh rong biển trứng của mình, nheo mắt nhìn đầu bếp đó một cái: "Ngươi muốn ta chết đói à?"
Sở Hàn không có uy hiếp đầu bếp, cũng không có ý định nhằm vào đầu bếp, y chỉ đang đơn thuần nói lên một sự thật —— Một tên đàn ông cao một mét tám khỏe mạnh đầy đủ cơ bụng cơ ngực nếu chỉ ăn một bát canh rong biển trứng không thôi thì sẽ chết đói thật.
Nhưng trong mắt đầu bếp, lại không phải như vậy.
Bởi vì vừa nghe xong những lời này của Sở Hàn, đầu bếp run rẩy không ngừng, mặt viết đầy mấy chữ —— Xong đời rồi.
... Thật ra trong ấn tượng của đám người Vân Xuyên, đám người Tung Hoành Phong mà Khương Tuyệt dẫn đầu là một đám "Đơn giản thô bạo", còn thiên hạ đệ nhất phù tu lại "Càng đơn giản"! "Càng thô bạo"!
Sở Hàn nhàn nhạt hỏi: "Ta đáng sợ vậy à?"
Đầu bếp điên cuồng lắc đầu: "Không không không, không đáng sợ, không đáng sợ chút nào cả."
Sở Hàn nói: "Vậy ngươi run cái gì?"
Đầu bếp nói: "Ta lạnh."
Sở Hàn nhìn gương mặt đỏ bừng của đầu bếp, và cái trán lấp lánh toàn là mồ hôi của hắn, y buồn bã nói: "Vậy mặc nhiều đồ một chút."
Sở Hàn bưng canh rong biển trứng xoay người, nhìn toàn bộ đại đường, muốn tìm một chỗ ngồi xuống, vừa tìm được chỗ, thì thấy có một đám người đang vây quanh trong rừng trúc nhỏ ngoài đại đường.
Vốn dĩ y không để ý, nhưng sau khi uống được hai ngụm canh, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, hình như vừa rồi lúc tìm chỗ ngồi y không có thấy Úc Tử Khê, chẳng lẽ hắn ăn xong nhanh như vậy ư?
Ngay lúc y đang ngạc nhiên, có vài tiếng tranh cãi từ rừng cây truyền đến, thính lực của Sở Hàn không tồi, vừa hay có thể nghe rõ.
"Chỉ mới có một ngày, đã leo lên sư tôn, ngươi cho rằng ngươi là ai? Thiên chi kiêu tử hay là kì tài xuất thế? Cho dù trên đại bỉ ngươi có biểu hiện xuất sắc thế nào, thì ngươi vẫn là người yếu nhất trên Lục Trúc Phong!"
"Nhị sư huynh, huynh nói nhỏ một chút, sư tôn đang ở đại đường, coi chừng bị người nghe thấy đấy."
"Nghe thấy thì sao? Sư tôn ghét loại người này nhất mà đệ cũng không biết à, đệ nhìn hắn xem, bộ dáng cứng đầu, thoạt nhìn thì dường như rất kiêu căng, đúng là ghê tởm mà."
"Đệ nhìn không ra, nếu là trước kia, đúng là sư tôn ghét nhất loại người như hắn thật, nhưng huynh quên rồi à? Từ sau lần bế quan bảy năm trước, dường như người đã thay đổi rồi, không chỉ không còn thân thiết với chúng ta, mà còn trở nên rất khiêm khắc, bây giờ đệ cũng không dám đến gần người trong mười bước nữa. Đừng trách đệ không nhắc nhở huynh, tốt hơn là huynh nên kiềm chế một chút đi, ai mà biết được sư tôn có thể làm gì chứ, hơn nữa... Cũng đâu phải người chưa từng làm bao giờ."
"Ta đệt, đệ đã nói với huynh là sư tôn còn ở bên kia, sao huynh còn đá hắn chứ! Mẹ nó, còn đá ở đầu gối nữa, bộ huynh muốn đá cho hắn què chân luôn hả!"
"Ai bảo hắn đi gần sư tôn như vậy, ta chính là muốn... Ngươi mẹ nó còn dám đánh trả! Ta nhất định phải đá chết ngươi! Đánh trả này! Dám đánh trả này!"
"Nhị sư huynh, huynh đừng đá nữa, đá nữa là chết người đấy! Huynh quên lần trước sư tôn biết huynh đánh gãy chân tiều phu dưới núi, đã phạt huynh thế nào rồi hả? Đừng đá nữa!"
"Phi —— Tiểu tiện nhân, từng làm giặc cướp, từng làm nô bộc, mà cơm muốn ăn cơm à, đến đại lao cùng từng vào rồi, còn không bằng tiều phu nữa, chết người thì chết người, dù sao thì cái mạng chó của hắn cũng không đáng giá gì, đánh chết chôn xuống đất còn lãng phí đất đai ấy chứ."
"Vậy mạng của ngươi thì đáng giá?"
Một giọng nói vô cùng lạnh lẽo vang lên sau lưng mọi người.
Trương Phong vốn dĩ đang vui mừng đấm đá đột nhiên cứng đờ. Những người còn lại tự giác tránh ra, những ai chỉ đứng xem chứ không tham gia còn đứng xa hơn.
"Úc Tử Khê, sao con lại không đánh trả?'' Sở Hàn cúi đầu nhìn Úc Tử Khê đang nằm rạp trên mặt đất, trên tay còn có dấu giày của Trương Phong.
"Sư, sư tôn?" Úc Tử Khê ngẩng đầu trong nháy mắt, tia lệ khí muốn ăn thịt người nơi đáy mắt bỗng chốc biến mất, lại là vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời, nhưng ngoan ngoãn này kết hợp với dáng vẻ chật vật bây giờ của hắn, chỉ còn lại đáng thương và xót xa, "Vân Xuyên có giới luật —— Không được động thủ với đồng môn, nếu phạm phải, sẽ bị đưa đến Ác Thiện Phong lãnh phạt, mà kết quả là phần lớn những người phạm phải đều trực tiếp bị trục xuất khỏi Vân Xuyên, con, con không muốn gây thêm phiền toái cho sư tôn, cũng không muốn, không muốn rời khỏi Vân Xuyên."
Sở Hàn nhìn Úc Tử Khê một cái, không nói gì. Y quay đầu, liếc nhìn [2] gương mặt tái nhợt không còn chút máu của Trương Phong: "Ngươi biết điều thứ ba trăm năm mươi bảy trong giới luật 《 Sư giới thiên 》 của Vân Xuyên là gì không?"
[2] 睥睨 (Bễ nghễ): Liếc nhìn, nhìn bằng nửa con mắt (Ví với sự kiêu ngạo).
Trương Phong gật đầu, giọng nói run run: "Biết, biết ạ."
Sở Hàn: "Đọc một lần."
Trương Phong làm theo: "Làm thầy kẻ khác, cần rộng lượng; cần bác ái, cần hướng dẫn từng bước. Không được nhiễm tội xấu của thế tục, không được hành động trái quy tắc; không được... không được..."
"Tiếp tục." Sở Hàn hờ hững nói.
Trương Phòng quỳ phịch xuống trước mặt Sở Hàn, ôm đùi y: "Sư tôn, là nó, là tên tạp chủng này mắng người, nói xấu người, nên con mới ra tay giáo huấn nó, thật sự không phải lỗi của con!"
Úc Tử Khê cả giận nói: "Con không có!"
"Trương Phong, ngươi mắng ai là tạp chủng? Lại vu hãm ai? Ngươi cho rằng ta ngu thế sao, cho rằng ta nhìn không ra à?" Ngữ khí Sở Hàn vừa lạnh lùng lại bình tĩnh, y hờ hững nhìn Trương Phong, "Câu tiếp theo của Sư giới là gì, tiếp tục đọc."
Trương Phong bị ánh mắt của Sở Hàn dọa cho run rẩy cả người, tự biết mình giảo biện không thành, lắp bắp nói ra câu cuối cùng: "Không được... không được động thủ với đệ tử."
Nếu đệ tử Vân Xuyên phạm lỗi, đều là trực tiếp đưa đến Ác Thiên Phong, ở đó có pháp trận chuyên dùng để trừng phạt, phong chủ các phong không cần cũng không được động thủ, để ngừa việc vì tình riêng mà làm trái với quy củ.
Đám người vây xem nghe Trương Phong đọc xong câu này, mà vẫn không hiểu gì, cũng không hiểu Sở Hàn có ý gì, nhưng ngay sau đó, Sở Hàn đã dùng hành động nói cho bọn họ biết y muốn làm gì.
Sở Hàn một tay túm lấy cổ Trương Phong, trực tiếp xách người lên. Trương Phong thấp hơn Sở Hàn nửa cái đầu, Sở Hàn duỗi tay, hai chân hắn đã cách khỏi mặt đất.
"Lần trước ngươi đánh gãy chân người ta, ta đã cảnh cáo ngươi, mà nay ngươi lại tiếp tục phá giới, vậy thì ta cùng phá giới với ngươi, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên làm như vậy." Sở Hàn đi về phía trước hai bước, ấn Trương Phong lên một cái cây, "Vừa rồi ngươi đạp đầu gối nào của hắn?"
Trương Phong không trả lời, tay vẫn phát run.
Sở Hàn mất kiên nhẫn nói: "Ta đang hỏi ngươi đấy."
Nửa ngay sau Trương Phong mới nghẹn ra một chữ, nhưng lời còn chưa dứt, Sở Hàn đã đá đầu gối của hắn, còn đá rất tàn nhẫn, răng rắc —— một tiếng, đầu gối Trương Phong thuận thế húc về phía trước, làm gãy cây trúc đối diện với đầu gối hắn, đoạn trúc đứt gãy trực tiếp đâm vào đầu gối.
Làm xong việc này, Sở Hàn mới ném hắn xuống đất. Trương Phong vừa chạm đất, đã ôm đầu gối lăn lộn như điên, trong miệng kêu rên không ngừng, nhưng không ai dám tới dìu hắn.
Úc Tử Khê nhìn Trương Phong lăn lộn như điên, trên mặt không có chút nào là khoái cảm trả thù, hắn chậm rãi quay đầu, lo lắng nhìn về phía Sở Hàn: "Sư tôn."
Sở Hàn biết hắn đang nghĩ gì: "Úc Tử Khê, nhớ cho kỹ hai điều này, thứ nhất, quy củ của Vân Xuyên do người tuân theo quy củ lập ra; thứ hai, đối với quân tử, thì lấy đạo của quân tử ra đối đãi, đối với tiểu nhân, thì lấy đạo của tiểu nhân ra đối đãi, nếu không thì chẳng phải mấy thủ đoạn lấy nhiều khi ít ỷ đông hiếp yếu này trở thành ưu thế có lợi cho họ rồi ư?"
Dứt lời, y quỳ một chân xuống đất, khẽ nhếch miệng, dưới từng tia nắng xuyên qua rừng trúc nở ra một nụ cười nhàn nhạt, y vươn tay về phía Úc Tử Khê, dịu giọng hỏi: "Có đứng lên được không?"