Nhưng sự uy nghiêm ấy truyền vào tai Úc Tử Khê lại là gãi ngứa, còn mang theo ý tình trong như đã mặt ngoài còn e...
"Sư tôn ơi." Úc Tử Khê tiến đến bên tai Sở Hàn, nhẹ nhàng liếm một cái, "Người thơm quá."
"Thơm cái đầu con, mau xuống cho ta!" Bé biến thái thật là quá đáng, Sở Hàn sắp thẹn chết rồi.
"Không được đâu." Úc Tử Khê tủi thân chu miệng cởi áo của Sở Hàn ra, chân tay vụng về, mắt đỏ hoe nhưng vừa hoảng sợ lại hưng phấn.
Sở Hàn run lẩy bẩy, thầm cảm thấy không ổn, y vội dỗ hắn: "Ngoan nào, con xuống trước đi, hôm nào chúng ta lại nói tiếp được không."
"Không." Đầu ngón tay Úc Tử Khê nhẹ nhàng lướt qua mũi, môi, cằm, cổ của Sở Hàn, sau đó lướt một đường xuống dưới, không tém tém lại chút nào.
Sở Hàn quay mặt đi, chôn mặt lên cánh tay, y nhịn không được mà rên một tiếng.
Lòng lại thầm lật trời đổ biển.
Tình huống này không đúng, sao y nằm dưới được, còn rất thoải mái nữa chứ?!
Chẳng lẽ y... nằm dưới ư?
Không thể nào, không phải trong tiểu thuyết đều là người càng ít nói ít cười, tính tính càng xấu càng lạnh lùng thì sẽ là công hả? Y hợp lắm mà!
Sở Hàn khiếp sợ nhìn Úc Tử Khê, hoảng hốt bảo: "Xuống, con xuống mau cho ta! Ta không cần!"
Ta nằm trên mà!!!
Rõ ràng giây trước còn lộ ra vẻ mặt đó, sao giờ đã trở mặt rồi? Úc Tử Khê móc một lọn tóc của Sở Hàn lên, vừa đỏ mặt vừa quét đuôi tóc lên ngực Sở Hàn, hắn nước mắt lưng tròng mờ mịt hỏi: "Tại sao ạ? Sư tôn không thích ta ư?"
Mẹ ơi, đừng có dùng vẻ mặt này để hỏi ta. Sở tiên sư gần như vô lực cầu xin: "Ta thích con, ta thích con muốn chết luôn, nhưng ta thật sự chưa chuẩn bị xong, hôm khác đi, hôm khác vi sư sẽ thỏa mãn con được không, con muốn thế nào cũng được, nhưng hôm nay thật sự không được QAQ!"
Khóe miệng Úc Tử Khê chậm rãi rủ xuống, đôi mắt đỏ như ứ máu, sắc mặt trông rất đáng sợ, hắn lạnh giọng gằn từng chữ: "Không! Được!"
Hình như bé biến thái đang giận. Sở Hàn run run nuốt nước miếng: "......"
Úc Tử Khê cúi đầu hôn y, hơi thở kiềm nén mang theo điên cuồng mãnh liệt như sói con tranh lãnh thổ.
"Từ Khê, con chờ... Ha, chờ chút, đừng.... Ưm~" Sở Hàn bị hôn đến thở hổn hển, mặt y đỏ bừng.
Sở Hàn muốn giơ chân đá hắn, nhưng vừa giơ chân đã bị Úc Tử Khê bắt lấy mắt cá chân, sau đó trực tiếp gác lên vai mình.
Nếu không phải thân thể Sở Hàn dẻo dai thì tư thế này thể nào cũng sẽ làm y gãy chân!
Úc Tử Khê khẽ cắn miệng Sở Hàn, Sở Hàn vừa kêu lên thì hắn lại khẽ cắn lên xương quai xanh y...
"Con là chó đấy à?" Đầu Sở Hàn lấm tấm mồ hôi, xấu hổ hỏi.
"Chỉ cần có thể hôn sư tôn, là cái gì cũng được." Hôn xương quai xanh xong, tiếp đến là ngực, bụng dưới...
Sở tiên sư thành công nắng, bụng dưới căng, lúc này y rủ mắt nôn nóng bảo: "Đừng quấy, dừng lại mau!"
"Oẳng~" Không phải sư tôn nói hắn là chó à, chó có hiểu được tiếng người đâu.
Úc · cún ẳng ẳng · Tử Khê tiếp tục giở trò.
Sở Hàn: "......"
Nhưng ngay khi Sở tiên sư bỏ cuộc không giãy giụa nữa, trong bầu không khí nồng đượm tình cảm ấy, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng cấp báo.
"Sư tôn ơi! Sư tôn ơi không hay rồi! Có tà ma ám sát lên đây rồi!"
Sở Hàn quần áo xộc xệch quay đầu lại, né khuôn mặt đang cúi xuống của Úc Tử Khê: "Hình như xảy ra chuyện rồi."
Mắt Úc Tử Khê vốn tràn đầy tình cảm nháy mắt ngập hung quang: "Nghe rồi."
Đang chuyện này mà bị ngắt ngang, ai cũng phải giận thôi, Sở Hàn hiểu mà.
"Ngoan, con đứng lên trước đi, ta ra ngoài xem thử." Sở Hàn dỗ hắn.
Úc Tử Khê miễn cưỡng xuống khỏi người Sở Hàn, vén mái tóc đẫm mồ hôi lên rồi lạnh lùng nói: "Không cần, để ta."
Hắn muốn xem xem, là tên tà ma đui mù nào làm hỏng chuyện tốt của hắn!
Úc Tử Khê cầm quần áo của mình lên, tùy tiện mặc vào rồi để ngực trần mở cửa đi ra ngoài.
Úc Tử Khê vừa đi, tia hồng lưu trói tay Sở Hàn lập tức tự động cởi bỏ.
"Con mặc đồ cho đàng hoàng rồi hẳn ra ngoài chứ!" Sở Hàn xuống giường, vừa nói với ra cửa thì bé biến thái đã biến mất.
"......" Cứ thế đi ra ngoài người ta thấy thì sẽ nghĩ thế nào đây hả?!
Lúc Sở tiên sư vừa kéo quần vừa lo lắng đã bị ai đó nhìn thấy.
"Úc Tử Khê?" Tống Cảnh Vân vốn vô cùng lo lắng vừa nhìn thấy Úc Tử Khê mặt mày giận dữ quần áo xộc xệch tóc cũng chưa vấn thì mờ mịt: "Sao đệ lại ăn mặc thế này ra đây? Sư tôn đâu?"
Úc Tử Khê vung tay áo lạnh lùng bảo: "Sư tôn bận. Huynh nói tà ám đó ở đâu?" Xem xem ta có xé gã ra không.
Tống Cảnh Vân ngẩn người, sau đó hoàn hồn ồ một tiếng rồi chỉ ra sau lưng mình: "Tà ám không phải ở phong chúng ta mà là ở Đạo Tiên Phong. Mới vừa rồi có hai bộ áo giáp đốt lửa không biết từ đâu chạy đến đột nhiên xông lên Đạo Tiên Phong, bây giờ đang đánh nhau với Lạc phong chủ, tình hình rất nguy cấp, đại sư huynh đã dẫn người đi chi viện rồi!"
Bộ giáp cả người đốt lửa, đó chẳng phải là Hỏa Giáp sao? Sở Hàn qua loa khoác áo ngoài lên người, buộc đai lưng đi ra ngoài: "Có ai bị thương không?"
Tống Cảnh Vân nôn nóng đáp: "Có hơn trăm người bị thương ạ."
"Đi nhanh đi." Sở Hàn không kịp vấn tốc, tiện tay lấy dây buộc tóc cột lại rồi chuẩn bị ra khỏi sân, nhưng vừa bước ra đã bị Úc Tử Khê ôm eo kéo về.
"Sư tôn, y thường." Úc Tử Khê đến bên tai Sở Hàn, nhẹ giọng bảo.
Sở Hàn vừa cúi đầu thì phát hiện ngực mình lõa lồ, trên cổ và xương quai xanh còn có vết dâu tây do Úc Tử Khê để lại, y cầm vạt áo tự trấn tĩnh: "Con đi trước, ta mặc quần áo xong sẽ đến ngay."
Sở Hàn vội về phòng, Tống Cảnh Vân lại khó hiểu nói: "Mùa này mà còn có muỗi à?"
"Muỗi gì?" Úc Tử Khê nhướng mày.
Tổng Cảnh Vân sờ cổ mình: "Đệ không thấy cổ của sư tôn chi chít mấy vết đỏ à? Còn chẳng phải là bị muỗi cắn hay sao."
Úc Tử Khê khẽ cười một tiếng, quang minh chính đại bảo: "Là ta cắn đấy, không phải muỗi đâu."
"Ồ, đệ cắn hả." Tống Cảnh Vân thoáng sửng sốt rồi tròn mắt, "Gì cơ? Đệ cắn?!"
Úc Tử Khê gật đầu: "Đúng thế, còn là đang cắn thì huynh đến nữa."
Tống Cảnh Vân giận tím mặt: "Đệt! Úc Tử Khê đệ có biết xấu hổ không hả?"
"Không." Úc Tử Khê đưa tay trái ra sau lưng, tay phải túm gáy Tống Cảnh Vân trực tiếp dẫn cậu ta bay đến Đạo Tiên Phong.
Tống Cảnh Vân vừa định chửi hai câu, nhưng vừa há miệng đã hốc một họng toàn gió, tai đau gần chết, đầu óc bị gió thổi cho đầu váng mắt hoa. Chờ đến khi dừng lại đã không biết đâu là Đông Tây Nam Bắc.
Úc Tử Khê buông tay, Tống Cảnh Vân lập tức ngã ngồi trên đất.
Úc Tử Khê căn bản không rảnh quan tâm cậu ta, vì cách đó trăm trượng là ba con Hỏa Giáp đang đán nhau với Lạc Trường Ca, cạnh đó là đệ tử Đạo Tiên Phong nằm quanh như hoa nở rộ.
Tô Miên Miên cầm kiếm đang phối hợp tác chiến với Lạc Trường Ca, vừa quay đầu thấy Úc Tử Khê thì thoáng ngạc nhiên, nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì Úc Tử Khê đã lấy tốc độ mắt thường không phân biệt được vọt đến cạnh Lạc Trường Ca.
"Đừng chạm vào nó! Sẽ bị thiêu chết đấy!" Tô Miên Miên kêu lên.
Nàng còn chưa nói xong, Úc Tử Khê đã bóp một con Hỏa Giáp, đốt ngón tay dùng sức, rầm —— một tiếng, Hỏa Giáp vốn hung tàn nháy mắt sụp đổ biến thành vũng lửa chảy.
Lạc Trường Ca kéo một sợi dây đàn vàng, lui đến trên một mái hiên cong: "Úc sư điệt, sao chỉ có một mình con thế, sư tôn nhà con đâu?"
"Đến ngay." Úc Tử Khê ngưng khí đến tay phải, hắn thình lình lao về phía Lạc Trường Ca đang dùng dây đàn vàng trói Hỏa Giáp lại rồi bỗng vọt đến một tay móc ngực nó, sau đó tay phải ấn đầu nó vặn một cái trực tiếp khiến Hỏa Giáp rơi đầu.
Tô Miên Miên xoa mắt, khiếp sợ hỏi: "Ta không nhìn nhầm đấy chứ? Tay không á?"
Vừa rồi trong lúc đối chiêu vì bất cẩn mà đụng vào Hỏa Giáp, đã có hơn trăm đệ tử Đạo Tiên Phong bị bỏng, sao Úc Tử Khê có thể không sao được?
Tống Cảnh Vân còn đang hoa mắt chóng mặt, trước mặt đều sao to sao nhỏ: "Hả? Tay không gì cơ?"
Tô Miên Miên trợn mắt liếc nhìn Tống Cảnh Vân một cái, siết tay đấm một cái lên đầu cậu ta khiến cậu ta từ hơi chóng mặt thành sao đầy trời.
Con Hỏa Giáp kia rớt đầu, con cuối cùng lập tức vọt về phía Úc Tử Khê, vọt mạnh đến mức trời đất núi rung chuyển.
Khí thế có đó, nhưng nó còn chưa kịp đứng vững trước mặt Úc Tử Khê đã bị chưởng vào đầu, cơ thể chia làm hai.
Hỏa Giáp không phải vật sống, dù bị đánh thành hai nửa, cơ thể bị móc ngược thì vẫn không ảnh hưởng gì đến việc nhảy bậc.
Những mảnh giáp vỡ đốt dị hỏa như mũi tên vỡ đồng loạt nhắm vào Úc Tử Khê, nhưng còn chưa kịp rời cung đã bị hồng lưu của hắn thiêu sạch.
Đạo Tiên Phong ác chiến hồi lâu nháy mắt trở nên yên lặng, trên đất chỉ còn lại mảng cỏ cháy và một nhóm đệ tử bị thương nặng đang trợn mắt há hốc mồm.
Lạc Trường Ca nhảy xuống từ mái hiên cong, hắn quay đầu nhìn mấy đệ tử đó rồi cau mày: "Vẫn ổn chứ?"
Mọi người vừa nhìn đã thấy không ổn đồng loạt gật đầu đáp không sao.
Lạc Trường Ca thở dài, hắn bảo những đệ tử không bị thương sắp xếp cho đệ tử bị thương rồi phái một người đến Bách Điệp Phong đòi Liễu Dụ Chi Băng Thảo. Thương thế mà Hỏa Giáp gây ra phải cần có Băng Thảo mới trị được, năm đó Úc Tử Khê lấy Băng Thảo cho Sở Hàn dùng không hết nên Liễu Dụ Chi còn dư một ít, đủ thì không đủ nhưng có bao nhiêu thì dùng trước bấy nhiêu vậy.
Xong chuyện, Sở Hàn mới khoan thai đến muộn.
"Tử Khê con không sao chứ?" Sở Hàn vừa đến đã hỏi.
Lạc Trường Ca xoa cổ: "Hắn mạnh thế chắc chắn là không sao, nhưng Đạo Tiên Phong ta thì suýt chút nữa bị ba con Hỏa Giáp diệt rồi đấy."
Nói nói mãi, Lạc Trường Ca đi đến cạnh Sở Hàn rồi nhỏ giọng hỏi: "Phong ta có rất nhiều đệ tử bị Hỏa Giáp làm bị thương, ngươi cũng biết đó, chỉ có Băng Thảo mới có thể hoàn toàn chữa khỏi thương tích Hỏa Giáp gây ra, cái đó, nể tình tình cảm của hai ta, ngươi có thể bảo nhóc Tử Khê nhà ngươi đến hồ Ác Linh sau núi Thiện Ác Phong một chuyến hái chút Băng Thảo được không?"
Lấy năng lực hiện nay của bé biến thái, đi hồ Ác Linh hái Băng Thảo cũng chỉ như đi chơi, nhưng phải nói thế nào với hắn đây? Dù sao bây giờ hắn cũng đang giận, trực tiếp nói đến chuyện này thì có không ổn không?
"Sư tôn, người đang nghĩ gì thế?" Úc Tử Khê chà sạch vụn Hỏa Giáp còn dính trên tay rồi ôm lấy eo Sở Hàn.
Sở Hàn ngửa mặt, vừa hay đối diện với ánh mắt u ám của Úc Tử Khê, y có hơi căng thẳng đáp: "Không có gì."
Úc Tử Khê cười cười: "Nhưng ta nghe thấy hết rồi."
"......" Sở Hàn suýt chút nữa đã quên thính lực của bé biến thái tốt hơn người thường rất nhiều, "Vậy con bằng lòng không?"
Úc Tử Khê thoáng nghĩ rồi nâng cằm Sở Hàn lên, nhẹ nhàng nói: "Sư tôn cầu xin ta thì ta đi ngay."
Cũng bị đè lên giường thế này thế đó rồi nên Sở tiên sư cũng không định ngoảnh đầu nhìn tiết tháo nữa: "Được được, ta năn nỉ con đấy."
Úc Tử Khê nhướng mày: "Chỉ nói bằng miệng thôi, không chân thành gì cả."
"Vậy con muốn thế nào?" Sở Hàn khó hiểu.
Úc Tử Khê cho tay vào thắt lưng Sở Hàn: "Làm xong chuyện bị ngắt ngang hôm nay, ta đi ngay."
"......" Ngươi làm thế là đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đấy! Nhưng có việc xin ngươi, dù hắn có ăn cướp thì y cũng phải vui lòng cam chịu bị cướp. Sở Hàn thẹn thùng siết chặt tay ho khan: "Biết rồi."
Úc Tử Khê bĩu môi: "Không chỉ làm mà người còn phải đè ta nói làm, không được từ chối, càng không được nói đừng."
Sở Hàn che mặt: "Được, con nói gì cũng được."
Lạc Trường Ca khoanh tay dựa vào cái cây bị đốt trụi, hắn thật sự nhìn không nổi nữa: "Hai người để ý để tứ chút đi, dù bây giờ không phải ban ngày nhưng cũng là trời cao mây phủ trăng, bên cạnh còn có nhiều đệ tử phong ta như thế, ảnh hưởng không tốt đâu."
Sở Hàn rút tay Úc Tử Khê ra khỏi sườn eo mình, y nén những ý nghĩ đen tối trong lòng xuống, chững chạc đàng hoàng đổi chủ đề nói với Lạc Trường Ca: "Trong những người ta biết thì có thể khống chế Hỏa Giáp chỉ có thành chủ thành Vân Tụ, nếu thật sự là hắn ta thì có lẽ Hỏa Giáp đột kích Đạo Tiên Phong là vì Thương Dung."
Thương Dung là người hiểu thành chủ nhất, dù y có thật sự không biết thân phận thật của thành chủ nhưng cũng biết không ít manh mối liên quan đến thân phận của thành chủ, vì tránh để lộ nên phải mau chóng nhổ cỏ tận gốc là thượng sách.
"Để ta nghĩ chút." Lạc Trường Ca ngẩng đầu nhìn trăng mờ trên trời.
Sở Hàn tách tay Úc Tử Khê ôm eo mình ra: "Vậy ngươi có dự định gì không?"
"Chậc, ta có thể có dự định gì chứ, nhóc câm mạnh hơn ta nhiều, và cũng chẳng cần ta bảo vệ." Lạc Trường Ca ngậm một chiếc lá trong miệng, hắn phì một tiếng phun —— ra thật xa, "Chuyện đêm nay cảm ơn hai người, nhưng ta cảm thấy nhanh chóng chạy khỏi đây vẫn tốt hơn."
Sở Hàn khó hiểu: "Tại sao?"
Lạc Trường Ca chỉ ra sau lưng hai người: "À, đồ đệ Tiểu Tống của ngươi mới tỉnh lại thấy hai người ôm ấp như thế thì choáng nữa rồi, thêm mấy lần như vậy nữa thì ta nghi là nó sẽ ngất luôn đấy."
Sở Hàn quay đầu lại nhìn, đúng là Tống Cảnh Vân đang choáng thật...
Dương Lăng đến sau kéo Tống Cảnh Vân đi, Úc Tử Khê cũng kéo Sở Hàn về làm tiếp việc đang dang dở.
Nửa đêm.
"Sư tôn, bên này có bọn con giải quyết hậu quả rồi, ngài mau nghỉ ngơi đi." Tô Miên Miên bưng chậu nước chỉ dẫn mọi người dập lửa, lần đầu đi ngang qua Lạc Trường Ca tựa người vào cây nhìn trời, lần thứ hai đi ngang qua hắn vẫn nhìn trời, đây đã là lần thứ năm rồi, hắn vẫn đang dựa cây nghiêm túc nhìn trời.
"Ồ." Lạc Trường Ca thất thần đáp, Tô Miên Miên vừa rời đi hắn đã gọi lại, "Tô Miên Miên, ban ngày con gặp nhóc câm ở chân núi hả, sau khi xuống núi y đi hướng nào thế?"
Tô Miên Miên thoáng nghĩ rồi đáp: "Hướng Đông. Sư tôn hỏi làm gì thế ạ?"
"Ta hỏi chơi chút thôi." Lạc Trường Ca xua tay, "Con đi làm việc của con đi."