• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính bản thân Sở Hàn không tin mấy cái lí do thoái thác này, đang sợ hãi thì Úc Tử Khê cong mắt với y: "Biết rồi ạ."

Sở Hàn mờ mịt, ngươi biết cái gì? Sao ta cảm thấy cái ngươi biết và cái ta đang muốn giấu không giống nhau thế.

Thôi bỏ đi, nghĩ nhiều cũng vô ích, Sở Hàn xoay người xuống giường, vừa mặc quần áo vừa nói: "Tử Khê à, con không trị thương thế trên người sao?"

Úc Tử Khê thả đầu gối ra, cũng xuống giường, hắn chậm rãi đi đến sau lưng Sở Hàn. Sở Hàn nhìn vào gương, Úc Tử Khê liền nhìn Sở Hàn phản chiếu trong gương: "Đừng quan tâm, nó sẽ tự lành thôi."

Úc Tử Khê tựa vào giường, say mê nói: "Sư tôn ơi."

Sở Hàn đang chải đầu, nghe hắn gọi thì quay đầu lại: "Gì thế?"

Lúm đồng tiền nhỏ trên hai má Úc Tử Khê hơi trũng xuống: "Đẹp lắm."

Sở Hàn sửng sốt, ngực ngứa ngáy không chịu nổi.

Đây không phải là lần đầu tiên bé biến thái khen y, nhưng không biết vì sao cảm giác lần này kỳ lạ như vậy, mặt còn hơi nóng.

Y ấp a ấp úng ồ một tiếng rồi tiếp tục nhìn kính chải đầu.

Y vừa mới buộc phát quan xong thì chợt bị người ôm lấy eo.

Cả người Sở Hàn cứng đờ: "Tử Khê con làm gì đó?"

Úc Tử Khê đặt cằm lên vai y, khẽ nghiêng đầu nhìn y: "Sư tôn, nếu tối qua ta đã ngủ ở đây, vậy thì tối nay ta còn có thể ngủ ở đây không?"

"Không..." Sở Hàn nuốt lời từ chối cứng nhắc xuống bụng, chữa lại: "Con cũng đâu còn nhỏ, không thể ngủ một mình được à?"

Hai mắt Úc Tử Khê tối sầm, giọng nói khàn khàn lại tủi thân: "Ta ngủ một mình không được."

Sở Hàn bật cười, lòng nói sao mà ngươi không ngủ được, không chỉ ngươi ngủ được mà còn ngủ rất thơm, thơm đến mức nửa đêm còn mộng du, mộng du xong còn bơi tới phòng người ta, không xem xem người ta là nam hay nữ đã hôn tới tấp, cắn ngươi ngươi còn không tỉnh, quả thật là hiếm thấy vô cùng.

Nhưng có vài lời nói trong lòng là được rồi, không nỡ nói thành lời.

Sở Hàn sờ sờ Úc Tử Khê đầu: "Là vì vết thương trên người đau quá à?"

Úc Tử Khê lắc lắc đầu: "Không phải."

Sở Hàn: "Thế thì vì sao?"

Úc Tử Khê vòng tay qua ôm eo Sở Hàn chặt hơn một chút: "Buổi tối ta sẽ gặp ác mộng, sợ."

Ngươi còn biết sợ? Sở Hàn: "Con sợ cái gì?" Sợ bản thân không giở thói lưu manh trong lúc mộng du à?

Úc Tử Khê vô cùng đáng thương nói: "Ta sợ sư tôn sẽ bỏ ta đi."

Sở Hàn sửng sốt: "Con sợ ta... bỏ con đi?"

Úc Tử Khê vâng một tiếng: "Sau khi ra khỏi núi Ác Linh, đêm nào ta cũng nằm mơ, mơ thấy sư tôn không thích ta, không cần ta, sau đó lập tức vứt bỏ ta."

Nói xong, vành mắt hắn lại đỏ hoe.

Sở Hàn vội dỗ dành: "Đừng nghĩ lung tung nữa, ta sẽ không ghét con, cũng sẽ không không cần con, càng sẽ không vứt bỏ con đâu mà."

Úc Tử Khê cọ cọ hõm vai Sở Hàn: "Chuyện sau này có ai nói được đâu, lỡ đâu ngày nào đó ta làm ra tội ác tày trời, lỡ đâu ngày nào đó ta trở thành kẻ thù chung của chính đạo, đương nhiên sư tôn sẽ bỏ đi rồi."

Sở Hàn mở miệng nhưng nhất thời không nói được gì.

Úc Tử Khê mất mát nói: "Đúngkhông, ta biết hết."

Úc Tử Khê buông Sở Hàn ra, xoa xoa đôi mắt đỏ bừng, miễn cưỡng cười trừ: "Ta về mặc quần áo trước, sau đó sẽ đi nấu cơm cho sư tôn nhé."

Hắn vừa quay người lại, Sở Hàn liền nói với bóng lưng của hắn: "Ta không trả lời ngay là vì ta vẫn chưa nghĩ ra mình nên trả lời thế nào, bây giờ ta nghĩ kỹ rồi, ta không biết vì sao con nghĩ như vậy, nhưng lỡ đâu thật sự có ngày đó thì ta sẽ ngăn cản ngay trước khi con kịp làm ra tội ác tày trời ấy, nếu cuối cùng vẫn không thể ngăn được mà khiến con vì vậy mà trở thành kẻ thù chung của chính đạo, ta sẽ đi cùng con. Nhưng dù ta có đi cùng con thì con cũng phải cho ta chút mặt mũi, tém tém lại cho ta, nếu con hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của ta mà làm theo ý của mình thì khi ấy ta sẽ thật sự bỏ đi, không chỉ bỏ đi mà trước khi đi còn đâm con một đao rồi mới đi, bằng không thì uổng công ta ở cạnh con lâu như vậy."

"Sư tôn." Úc Tử Khê xoay người ngẩn ngơ nhìn Sở Hàn, khóe mắt hắn ươn ướt, đứng tại chỗ hồi lâu rồi vọt tới ôm Sở Hàn, "Sư tôn, ta... thích người."

Sở Hàn vỗ vỗ lưng hắn, đáp: "Ừ ừ, ta biết."

......

Nhìn Úc Tử Khê sung sướng rời khỏi phòng, Sở Hàn cau mày, như suy tư gì đó mà sờ eo mình, tâm trạng của y chợt nặng nề, câu nói vừa rồi của bé biến thái, là... cái suy nghĩ kia ư?

Sở Hàn vỗ vào trán mình một cái, y suy nghĩ vớ vẩn gì ở đây vậy chứ, bọn họ là thầy trò, lại còn đều là đàn ông, sao có thể là cái suy nghĩ kia được. Y cũng thật là, sao y có thể có suy nghĩ như vậy, đúng là phục thiệt mà.

Úc Tử Khê rửa mặt chải đầu rồi đi vào phòng bếp nấu cơm cho Sở Hàn.

Vừa vào cửa đã thấy Tô Miên Miên đang ngồi cạnh một cái nồi lớn để nấu mì.

Úc Tử Khê lạnh lùng nói: "Tô Miên Miên, sao ngươi còn ở đây?" Rõ ràng là hôm qua hắn đã ra lệnh cho giáp giấy đưa Tô Miên Miên đi rồi.

Tô Miên Miên nghe tiếng thì chống nạnh quay đầu lại: "Sở tiên sư còn đang ở trong tay ngươi, sao ta có thể đi được?"

Úc Tử Khê mất kiên nhẫn cầm tạp dề hoa nhỏ trên giá, mặc nó vào người: "Ngươi có đi hay không thì liên quan gì tới sư tôn?"

"Sao mà không liên quan tới Sở tiên sư chứ, hừ, nếu ta không nhìn lầm thì ngươi sẽ làm ra hành vi trái luân thường đạo lý với Sở tiên sư!" Tô Miên Miên tay không bổ một khúc củi, ném vào lòng bếp.

Úc Tử Khê cười khinh: "Bộ ngươi ở đây thì ta không thể làm ra hành vi trái luân thường đạo lý hay sao?"

Tô Miên Miên tức giận: "Thấy chưa! Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận rồi!"

"Ta thừa nhận thì ngươi có thể làm gì ta?" Úc Tử Khê thả rau lên thớt, thái lạch cạch lạch cạch.

Tô Miên Miên đang muốn cãi lại, chưa kịp chuẩn bị thì ánh mắt đã dừng lại trên dấu răng trên cổ Úc Tử Khê, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: "Ôi, này là bị người ta cắn đó hả, dấu răng sâu quá nhỉ, chắc là đau lắm, haha, thật là! Đáng!"

Úc Tử Khê một dao cắm lên thớt, hắn không tức không giận, trái lại còn vô cùng đắc ý nhìn Tô Miên Miên: "Đúng đấy, nửa đêm hôm qua bị cắn, ngươi có ý kiến?"

Tô Miên Miên sửng sốt, biểu tình này của hắn không giống như đang cười nói lời tàn nhẫn, hình như là thật sự vui vẻ đắc ý, bị người ta cắn thành như vậy mà còn vui vẻ như đứa ngốc, có bệnh à!

Tô Miên Miên đang định cười nhạo hắn, nhưng vừa hé miệng thì phát hiện hình như mình vừa xem nhẹ một chuyện —— Ngày hôm qua sau khi thả những tu sĩ bị bắt xong, toàn bộ am Thái Vân cũng chỉ lại ba người sống, Úc Tử Khê, mình, với cả... Sở tiên sư!

Chẳng lẽ người cắn hắn là Sở tiên sư?!

Tô Miên Miên khiếp sợ: "Tối qua Úc Tử Khê ngươi đã làm gì Sở tiên sư rồi?!"

Úc Tử Khê vừa ngân nga vừa thái rau: "Không nhớ rõ." Hắn nhớ không rõ thật.

"Ngươi không nói thì ta đi hỏi Sở tiên sư!" Tô Miên Miên buông củi lửa xuống đi ra phía cửa, vừa đi tới cửa thì chân trước chạm tới một thanh kiếm đỏ như máu, là thanh kiếm mà Úc Tử Khê luyện trong núi Ác Linh —— Hồng Lưu, còn bội kiếm Thác Tuyết thì sau khi rơi vào núi Ác Linh đã bị máu loãng nóng bỏng nung chảy.

"Tô Miên Miên, có phải là ta dung túng ngươi quá rồi không?" Một tay Úc Tử Khê ấn thớt gỗ, một tay vuốt kệ bếp, "Vì sư tôn của ngươi có quan hệ thân thiết với sư tôn của ta nên ta mới cho phép ngươi tự do đi lại ở đây, nhưng ngươi cũng phải tự hiểu rằng, có vài lời có thể nói trước mặt sư tôn của ta, có vài lời thì không."

Tô Miên Miên bị nụ cười giấu đao này của Úc Tử Khê dọa sợ, trấn định tâm thần: "Sao lại không được nói chứ?"

Úc Tử Khê mỉm cười: "Vì sư tôn không thích." Nếu không cũng không thể bịa ra lời nói dối đến trẻ con cũng không tin để lừa y.

Đúng lúc này, ngoài cửa chợt vang lên một giọng nói lãnh đạm —— "Tử Khê à".

Úc Tử Khê khẽ cong ngón tay, kiếm Hồng Lưu vốn đang cắm trước chân Tô Miên Miên lập tức trốn bay biến.

Sở Hàn thấy sắc mặt Tô Miên Miên nửa đỏ nửa trắng lẫn lộn thì khó hiểu hỏi: "Tô Miên Miên con đứng ở đây làm chi thế? Làm phong cảnh à?"

Khóe mắt Tô Miên Miên liếc Úc Tử Khê một cái, sau đó bĩu môi với Sở Hàn: "Con bị sặc khói nên ra cửa hít thở không khí ạ. Sở tiên sư ơi cái đó..."

Sở Hàn đang định vào cửa, nghe thế thì nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"

Tô Miên Miên gãi gãi mặt: "Sau này ngài đừng nói đùa nữa, lạnh lùng giống trước kia cũng khá tốt đấy ạ."

Nàng vừa nói như vậy, Sở Hàn bừng tỉnh, đúng là hai ngày nay y nói nhiều hơn thật, còn có hơi thích khua môi múa mép, có điều... "Tại sao?"

Lúc trước chê ông đây tẻ nhạt vô song, bây giờ nói nhiều lại cảm thấy tẻ nhạt vô song vẫn tốt hơn, đòi hỏi lắm thế.

Tô Miên Miên lúng túng nói: "Bởi vì nó lạ lắm ạ."

Gương mặt vô cảm nói đùa, gương mặt mỉm cười buông lời hung ác, giờ phút này thế mà Tô Miên Miên cảm thấy hai người rất xứng đôi.

"Tô Miên Miên, mì của ngươi trương lên rồi kìa." Úc Tử Khê chỉ chỉ cái nồi đang bốc khói và tỏa ra mùi khét, tức giận nói, "Nếu ngươi cứ bỏ mặc thức ăn đang nấu như vậy thì sau này đừng có vào bếp nữa, bằng không để ta thấy một lần thì ta sẽ ném ngươi ra ngoài một lần."

"Tử Khê à, con không nên nói chuyện với con gái như vậy." Sở Hàn đi vào bếp, đến bên cạnh Úc Tử Khê.

Úc Tử Khê nghiêng đầu nhìn Sở Hàn, tủi thân nói: "Con gái thì sao chứ? Con gái thì có thể chỉ tay vào mặt ta mà mắng ư? Trông cũng đâu có đẹp bằng ta, dựa vào đâu chứ."

"Đẹp thì có thể làm chuyện này à?" Tô Miên Miên hừ một tiếng, múc một gáo nước dập lòng bếp.

Sở Hàn hỏi Tô Miên Miên: "Hắn làm chuyện gì?"

Sở Hàn vừa nhìn sang, Tô Miên Miên mới thấy vết thương trên miệng Sở Hàn, tức thì tái mặt: "Sở tiên sư, miệng của người... Úc Tử Khê ngươi có biết xấu hổ hay không!"

Tô Miên Miên còn chưa dứt lời, đã bị Sở Hàn bịt miệng kéo ra ngoài bếp.

Tô Miên Miên: "Ưm ——"

Sở Hàn kéo Tô Miên Miên đến một góc tường, sau khi xác nhận Úc Tử Khê không đi theo mới buông tay ra.

Tô Miên Miên thở hổn hển: "Sở tiên sư, có phải là nhãi ranh đó cắn miệng của người không?"

Sở Hàn làm động tác im lặng: "Nhỏ giọng chút, đúng là hắn cắn... Ôi, Tô Miên Miên con đừng kích động, nghe ta nói hết đã."

Tô Miên Miên: "Làm ra cái chuyện đại nghịch bất đạo với sư tôn của mình thì còn có cái gì hay mà nói chứ? Sở tiên sư người đừng sợ, dù hiện tại hắn rất mạnh, nhưng Vân Xuyên chúng ta cũng đâu có kém, con không tin các phong chủ liên thủ với nhau cũng không xử lý được hắn! Đi, chúng ta đi, chúng ta lập tức về Vân Xuyên!"

"Tô sư điệt!" Sở Hàn hất tay áo bị Tô Miên Miên kéo, cảm thấy mệt mỏi: "Buổi tối hắn ngủ không được, mộng du cắn trúng ta, đâu có cắn chết ta đâu mà đại nghịch bất đạo? Vả lại hắn nào đã làm việc ác, cũng đã sai người khác làm chuyện gì ác đâu, tại sao muốn xử lý hắn?"

Tô Miên Miên: "Người là sư tôn hắn! Hắn đối xử với người như vậy, người không tức giận ư?"

Sở Hàn: "Về tình cảm thì có thể tha thứ."

Tô Miên Miên: "Được, hắn cắn ngài thì về tình cảm có thể tha thứ, dù cho bây giờ hắn không làm việc ác, nhưng bây giờ hắn một thân tà khí, còn chiếm cứ cái chỗ này, hoàn toàn không giống với chính đạo, hắn đã sớm không còn là đệ tử tuyệt thế vô song năm đó của ngài nữa rồi!"

Sở Hàn: "Không thể trông mặt mà bắt hình dong, con không thể vì một thân tà khí bây giờ của hắn, vì hắn ở cái nơi dày đặc tà khí này mà nói hắn không phải chính đạo được, dù sao thì tu sĩ có bề ngoài tiên phong đạo cốt nhưng nội tâm khác gì rắn rết cũng đâu có ít? Hơn nữa một thân tà khí hiện tại của hắn là do hắn tự nguyện ư? Nếu năm đó hắn không rơi vào núi Ác Linh thì cũng đâu có đến mức thành cái bộ dạng ngày hôm nay, da thịt trên người cũng đâu đến mức rạn nứt, cả đêm kêu đau. Huống chi, người ta thu làm đồ đệ chính là hắn, dù hắn có ra sao thì sống hay chết cũng không quan trọng."

Sở Hàn thở đều: "Tô sư điệt, ta không biết sư tôn con có dạy con câu này hay không."

Tô Miên Miên oán giận ngẩng mặt: "Câu gì ạ?"

"Chính hay tà, đúng hay sai, là thể hiện trong lòng, chứ không phải vẻ ngoài. Nhân phẩm của Tử Khê ra sao, tính cách thế nào. Ta đều hiểu, nếu hắn tà thật thì hắn sẽ khiến những tu sĩ đó không thể sống sót mà trở về, càng sẽ không để con tự do ra vào nơi đây." Nói xong những lời này, Sở Hàn xua tay với Tô Miên Miên, "Nếu Tử Khê đã thả con đi thì con cũng mau về Vân Xuyên đi, miễn để sư tôn con lo lắng, thuận tiện giúp ta báo bình an với sư tôn con và Khương phong chủ."

Tô Miên Miên ngơ ngác nhìn Sở Hàn: "Thế Sở tiên sư thì sao?"

Sở Hàn nhàn nhạt nói: "Trên tay còn có chuyện, làm xong ta sẽ về."

Tô Miên Miên: "Dẫn hắn đi cùng?"

Sở Hàn: "Đương nhiên."

......

"Đi rồi? À, đi rồi thì tốt, lúc trước dù có đuổi nàng thế nào nàng cũng không chịu đi, sư tôn mới nói có hai ba câu đã làm nàng đi rồi, vẫn là sư tôn giỏi nhất." Úc Tử Khê gắp một miếng khoai tây cực mỏng gần như trong suốt, đưa lên ngang mắt, mỉm cười nói.

"Đừng ồn." Sở Hàn lấy miếng khoai tây trong tay hắn, "Hình như con không quá thích Tô Miên Miên."

Úc Tử Khê kéo tạp dề hoa trên eo Sở Hàn, khẽ chớp mắt: "Đương nhiên rồi! Ta không chỉ không thích nàng, mà trừ sư tôn ra ta chẳng thích bất kỳ kẻ nào hết."

"Shh ——"

Úc Tử Khê vội nắm lấy tay Sở Hàn: "Sư tôn sao người bất cẩn thế!"

Sở Hàn nhìn vẻ mặt căng thẳng muốn chết của Úc Tử Khê, bật cười: "Cắt trúng chút thôi mà, không sao... Ấy ấy ấy, con làm gì thế?"

"Chảy máu cả rồi." Úc Tử Khê cầm lấy tay Sở Hàn, trực tiếp ngậm lấy vết thương trên tay y.

Vết thương vốn đau nhức chợt truyền đến dòng điện tê dại, da đầu Sở Hàn như muốn nổ tung: "Tử Khê, không, không cần, đừng chạm vào."

Úc Tử Khê căn bản không nghe, chờ đến khi vết thương không chảy máu nữa mới buông Sở Hàn ra, sau đó cầm con dao phay trên bàn lên, bỗng thúc linh lực, dao phay to to thế bị nóng chảy thành khói đỏ trong nháy mắt rồi bay đi.

Úc Tử Khê quay mặt: "Hừ! Dao gãy!"

Sở Hàn sờ sờ đầu của hắn, nhịn cười nói: "Con giận một cây dao làm gì chứ?" Có giận thì giận bản thân mình chứ, nếu không phải ngươi... nói mấy lời làm sư phụ ngươi hiểu lầm thì ta cũng đâu có thái trúng tay đâu!

"Thứ làm sư tôn bị thương đều không thể giữ, một cây dao cũng không được." Úc Tử Khê thổi thổi lên vết thương của Sở Hàn, lấy một con dao khác trên giá xuống, "Để ta thái cho."

Úc Tử Khê nói hoài nói mãi, Sở Hàn không còn cách nào khác đành phải tránh thớt đứng sang một bên trước, vừa ăn hạt dưa vừa nhìn Úc Tử Khê nấu cơm.

Nhìn trù nghệ thành thạo của Úc Tử Khê, Sở Hàn nhịn không được nói: "Tử Khê à, chỉ với tay nghề này của con thôi thì cô nương nào gả cho con hẳn là may mắn lắm đó."

Tay đang nấu cah của Úc Tử Khê thoáng khựng lại, hắn khẽ cúi đầu, không mấy vui nói: "Người khác nói vậy cũng thôi đi, nhưng ta không thích sư tôn nói vậy."

Sở Hàn sửng sốt: "Con không thích ta khen tay nghề của con ư?"

"Không phải." Úc Tử Khê quay đầu nhìn Sở Hàn, hắn cắn môi dưới, mãi đến khi môi dưới tím tái mới nói: "Sư tôn ơi, tình cảm thế gian nhất định phải là nam nữ ư?"

Lòng Sở Hàn khẽ lộp bộp: "Có ý gì?"

Úc Tử Khê lắc đầu: "Không có ý gì hết, sau này có rỗi thì sẽ nói tiếp, ăn cơm trước đã."

Sở Hàn bật cười, nói nửa vời thật đúng là cào lòng người mà, nhưng ta cũng muốn hỏi chút, cảm tình ta đối với ngươi thật sự là sư đồ ư?

Vấn đề này, Sở Hàn suy nghĩ hồi lâu, mãi đến ba ngày sau họ rời khỏi am Thái Vân, trước khi đến thành Vân Tụ, y cũng nghĩ không thông, không chỉ không thông mà còn ngày càng rối loạn.

"Sư tôn, người từ từ đã, ta, ta sai rồi!" Úc Tử Khê cầm áo ngoài của Sở Hàn, chạy theo sau y.

Sở Hàn che mặt không dám nhìn đường, cứ như vậy buồn rầu đi về phía trước, mặc cho Úc Tử gọi thế nào cũng không để ý, nhưng đi mãi đi mãi cuối cùng đâm vào lòng ngực một người.

Không biết từ khi nào Úc Tử Khê đã chạy đến trước y.

Sở Hàn xoay người muốn chạy, nhưng chưa gì hết đã bị Úc Tử Khê tóm lấy.

Úc Tử Khê nức nở nói: "Sư tôn ơi, ta sai rồi, sau này ngủ với người ta sẽ không tùy tiện cởi quần áo nữa đâu mà!"

Sau khi ở cùng Sở Hàn, ban đêm lúc Úc Tử Khê ngủ ngày càng yên ổn, không còn mộng du nữa, thậm chí cũng rất ít khi kêu đau vào ban đêm

Nhưng mới đêm qua, thằng nhóc này vậy mà cởi áo ngoài của y lúc ngủ!

Buổi sáng lúc Sở Hàn tỉnh dậy, phát hiện thân trên của mình trần trụi, bị Úc Tử Khê ôm vào lòng, cả người y như bị thiên lôi đánh trúng.

"Là không được tùy tiện cởi quần áo của ta!" Sở Hàn muốn vội nhưng lại vội không được, hung dữ mở miệng rồi ỉu xìu khép miệng.

Úc Tử Khê lập tức giơ ba ngón tay lên trời: "Vâng vâng, ta thề —— Sau này ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện cởi quần áo sư tôn nữa!"

Mặt Sở Hàn bỏng rát: "Nếu vi phạm lời thề thì sao?"

Úc Tử Khê ơ một tiếng: "Nếu vi phạm, còn phải phạt ư?"

Sở Hàn trừng hắn: "Nếu không thì sao?" Cứ vậy tha thứ cho ngươi, ngươi còn không lật lọng à!

Úc Tử Khê chớp chớp mắt: "Thật sự phải phạt ạ?"

Sở Hàn nghẹn họng: "Con đừng có dùng vẻ mặt này nhìn ta, ta... Ta sẽ không mềm lòng đâu."

Úc Tử Khê tiếp tục nghiêng đầu chớp mắt: "Thế người muốn phạt thế nào ạ?"

Sở Hàn thoáng nghĩ, thô bạo nói: "Phạt con ngủ một mình!"

Hốc mắt Úc Tử Khê ửng đỏ, một lúc lâu sau mới tủi thân nói: "Biết rồi ạ."

Sở Hàn kinh ngạc: "Con khóc cái gì?"

Úc Tử Khê dụi mắt: "Bởi vì phạt ác quá đó."

Sở Hàn: "Đây là lần sau, lần sau con tái phạm thì mới phạt con như thế, chứ đâu phải... Không đúng, không phải là con đã chuẩn bị cho lần sau luôn rồi đó chứ?"

Úc Tử Khê trực tiếp khoác áo ngoài lên người y, sau đó chắp hai tay sau lưng: "Không có, không dám."

Sở Hàn haha, ngươi mà không dám cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK