Lạc Trường Ca gấp lá thư đó lại và cất vào lòng, hắn hừ một tiếng với Sở Hàn sau đó trợn mắt với Úc Tử Khê oán khí rất sâu sau lưng y rồi xoay người rời đi.
"Ngươi đi đâu đấy?" Sở Hàn hỏi hắn.
Lạc Trường Ca không thèm quay đầu lại, lắc tay: "Ta muốn đi tìm chết, đừng xen vào."
Úc Tử Khê móc một lọn tóc của Sở Hàn: "Sư tôn, Lạc phong chủ sao thế?"
"Tâm trạng không tốt." Sở Hàn đánh tay hắn, "Đừng có động tay động chân."
"Đâu có ai nhìn đâu." Úc Tử Khê nắm tay Sở Hàn.
"Người đang làm, trời đang nhìn." Sở Hàn chỉ chỉ mây trắng đang trôi trên trời xanh.
Úc Tử Khê ghé lại bên tai Sở Hàn, nhẹ nhàng cắn: "Vậy để lão nhìn, ta không sợ. Sư tôn mau đứng dậy rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi."
Luồng hơi chầm chậm phả vào tai Sở Hàn, rất quyến rũ, Sở Hàn đỏ mặt: "Con mau đi dọn cơm đi, ta đói bụng."
Ai mà chịu được cái này chứ!
"Dạ." Trước khi Úc Tử Khê buông tay ra còn vòng đến eo Sở Hàn rồi nhéo một cái.
Sở Hàn: "......"
Bàn luận cái nào, bé biến thái làm thế nào mà trở thành nhóc dê xồm rồi?
Nếu viết văn về chủ đề này, có lẽ đăng được trên tập san nghiên cứu tâm lý luôn.
Sở Hàn rửa tay xong, thấy một bàn đầy món thanh đạm thiên ngọt thì cười bảo: "Tử Khê à, con học mấy món này ở đâu thế?"
Hình như y chưa từng ăn bao giờ.
Úc Tử Khê ngồi cạnh Sở Hàn: "Tự mày mò nghiên cứu ạ."
Sở Hàn gắp măng sợi, cười nói: "Con còn có tâm trạng nghiên cứu mấy cái này à."
Vừa hỏi xong, Úc Tử Khê lại bắt đầu biểu diễn nửa thân trên của người sống, nhích nhích tới trên người y: "Lúc trước ăn mấy món kia nhiều quá, ta sợ sư tôn ngán nên mới đổi mới một chút."
"......" Ngươi nói thì nói, có thể đừng nhích người được không? Sở Hàn hất cái tay của Úc Tử Khê khỏi đùi mình, "Có lòng rồi, ăn cơm trước đã, nghiêm túc ăn cơm."
Cơm nước xong, mặt Sở Hàn đỏ bừng.
Bé biến thái đúng là được đằng chân lân đằng đầu, thừa dịp sờ một lúc, hôn một chút, cọ mấy cái, mai sau phải sống ra sao đây?
Úc Tử Khê rửa chén trong bếp, Sở Hàn ngồi cắn hạt dưa ở cửa phòng bếp, vừa cắn vừa nhắc đến nội dung trong thư của Thương Dung.
Y vừa nói có thể thành chủ thành Vân Tụ liên quan đến Hỏa Giáp thì Úc Tử Khê tức khắc làm vỡ một cái chén.
Sở Hàn giật mình quay đầu lại, mảnh vỡ trên đất đã bị Úc Tử Khê dùng hồng lưu nung chảy thành khói.
"Con sao thế?" Sở Hàn khựng người.
"Trượt tay." Úc Tử Khê khẽ cười tiếp tục rửa chén, nhưng mắt vẫn ngơ ngơ nhìn trần nhà.
Sở Hàn mờ mịt: "Con nghĩ gì thế?" Bé biến thái nhà y sao lại si ngốc chứ vậy nhỉ.
Úc Tử Khê hoàn hồn, hắn cầm chén lau khô rồi cất vào tủ: "Không có gì, chỉ nghĩ có thể mấy ngày nữa phải ra ngoài một chuyến."
"Đi đâu?" Sở Hàn hỏi.
Úc Tử Khê cười bảo: "Sao vậy, sư tôn không nỡ à?"
Sở Hàn vốn không có ý này, nhưng hắn vừa dứt lời thì y thật sự có suy nghĩ này: "Có cần ta đi cùng không?"
Úc Tử Khê lau tay rồi ngồi xuống cạnh Sở Hàn, hắn tựa đầu lên vai y: "Chỉ là việc nhỏ thôi, không cần sư tôn đi cùng đâu. Trái lại Cốt Đinh ở trong cơ thể sư tôn cũng không gây ảnh hưởng gì, nhưng vẫn phải nhanh chóng lấy ra mới tốt, ta không muốn có bất cứ thứ đồ gì kỳ lạ ở trong người sư tôn."
Sở Hàn đỏ mặt: "Biết rồi mà."
Úc Tử Khê vâng một tiếng, quyết định: "Vậy tối nay đi."
Sở Hàn sững sờ: "Không cần phải gấp vậy chứ."
Úc Tử Khê thò tay vào y phục của Sở Hàn, hắn vuốt vị trí Cốt Đinh rồi rủ mắt cười: "Cần."
Sở Hàn bật cười: "Úc Tử Khê, có phải con có mưu tính gì không?"
Úc Tử Khê mân mê vai Sở hàn: "Có chứ."
Ngươi thật thà quá ha... Sở Hàn nhướng mày: "Mưu tính gì đây?"
Úc Tử Khê vẫn cười nhìn y, tay hắn trượt xuống, sau đó nhẹ nhàng véo cơ bắp của Sở Hàn: "( ⊙ o ⊙) Oa! Dáng người của sư tôn đẹp quá!"
Khen xong, hắn lập tức đứng dậy rồi phủi mông đi giặt đồ cho Sở Hàn.
Sở Hàn mờ mịt, một hồi sau mới phản ứng lại: "Con còn chưa nói mình mưu tính gì đó!"
Y đang bị trêu sao?
Vừa ra ngoài thì thấy Úc Tử Khê đang cầm rổ nhỏ ra bờ sông giặt đồ.
Sở tiên sư có đức độ: "......"
Trên Lục Trúc Phong có con sông nhỏ trong vắt khá nông uốn lượn quanh núi, vừa cúi người đã có thể đếm mấy viên đá dưới đáy sông.
Sông này tên Lục Yêu, ngày thường đệ tử trên Lục trúc Phong hay đến đây giặt đồ.
Trên đường đến bờ sông, Úc Tử Khê gặp được không ít đệ tử nên chào hỏi cả một đường.
Lúc trước các đệ tử cũng không quá thích hắn, nhất là sau khi hắn thành danh thời niên thiếu do khống chế Đỗ Vũ sơn ở trấn Thiên Thủy, sau còn giành được hạng nhất của tỷ thí tiên môn, ít nhiều gì mọi người cũng có chút đố kỵ. Nhưng sau khi nghe tin hắn liều mạng cứu Sở tiên sư từ tại họa bạch cốt, mọi người đều thầm bắt đầu tôn kính, dù vẫn còn đố kỵ nhưng lại cảm thấy người này không tệ, đáng để sống chung.
"Úc sư đệ, lại đi giặt đồ cho sư tôn à?" Mọi người thấy hắn cầm rổ thì đều hỏi, như đều mặc định chuyện Úc Tử Khê đi giặt đồ cho Sở Hàn.
Mà Úc Tử Khê cũng mỉm cười điềm đạm đáp ừ.
Hắn vừa đến bờ sông vừa hay gặp phải Tống Cảnh Vân.
Từ sau khi biết quan hệ của Úc Tử Khê và Sở Hàn, mỗi lần Tống Cảnh Vân gặp Úc Tử Khê là khó chịu.
Đấy là những đệ tử khác không biết, nếu bọn họ biết, Tống Cảnh Vân cảm thấy có lẽ phản ứng của họ cũng sẽ không khác mình lắm. Dù sao thì ở Tu Chân giới chuyện đồ đệ và sư phụ yêu nhau khó mà chấp nhận được, đã vậy ban ngày ban mặt còn làm thế nữa.
Úc Tử Khê thả cái rổ trong tay xuống cạnh nước, hắn mỉm cười chào Tống Cảnh Vân: "Chào Tống sư huynh."
Tống Cản Vân trợn mắt với hắn, dùng chày giặt quần áo [1] đập mạnh lên y thường: "Đừng có gọi ta là sư huynh."
[1] 洗衣槌: Chày giặt quần áo là đoạn gỗ dài dùng vào việc đập lên đồ giặt để loại bỏ bỏ vết bẩn.
Úc Tử Khê ồ một tiếng rồi lần nữa lên tiếng: "Thế chào Tống đồ nhi nhé."
"?!!" Tống Cảnh Vân đập chày lên ngón tay mình, cậu ta gào lên thảm thiết rồi chuẩn bị lao vào đánh nhau với Úc Tử Khê ngay tại chỗ, "Ngươi kêu ai đấy?!"
Úc Tử Khê bắt được nấm đấm của Tống Cảnh Vân, mỉm cười bảo: "Kêu huynh đấy."
Tống Cảnh Vân hất hắn ra: "Ai cho ngươi kêu ta như vậy?"
Úc Tử Khê sờ cằm, nghiêm túc đáp: "Sau này sư tôn gả cho ta mà, thật ra ta cũng không muốn gọi huynh như vậy đâu."
"Sư tôn gả cho ngươi? Nằm mơ đi!" Giọng điệu Tống Cảnh Vân không quá tốt đáp, cậu ta đang định đứng dậy né Úc Tử Khê đi chỗ khác giặt đồ thì khóe mắt quét thấy y thường trong rổ hắn, cậu ta khiếp sợ bảo: "Sao ngay cả y thường của sư tôn mà ngươi cũng lấy ra vậy hả?"
Quần áo trên người là đồ riêng tư, từ trước đến nay Sở Hàn đều tự mình giặt.
Úc Tử Khê cầm lên một cái áo trong trắng như tuyết, thành thục vẫy vẫy trong nước: "Có gì không ổn à?"
"Quần lót mà ngươi cũng lấy ra à!" Tống Cảnh Vân quả thật sắp nổi điên, cậu ta theo bản năng bắt lấy nó, nhưng vừa giơ tay ra đã có một thanh kiếm màu đỏ dừng trước tay cậu ta không quá nửa tấc.
Úc Tử Khê cũng không nhìn cậu ta, chỉ vừa giặt đồ vừa không chút để ý nói: "Đồ của sư tôn, chỉ có ta mới được chạm vào, người khác chạm vào, hoặc là đứt tay, hoặc là cả cánh tay."
Tống Cảnh Vân nhẫn nhịn rụt tay về: "Úc Tử Khê, đệ đừng có quá đáng! Dựa vào lời đồn bây giờ về đệ, nếu cứ không rõ với sư tôn như vậy thì chắc chắn sẽ gây phiền phức cho sư tôn đấy!"
Úc Tử Khê nhìn áo trong sau khi dính nước thì gần như trở nên trong suốt, khẽ mỉm cười: "Phiền phức thôi mà, trừ khử là được."
Tống Cảnh Vân nhất thời không hiểu: "Trừ khử thế nào cơ?"
Úc Tử Khê quay đầu, nháy mắt: "Tất nhiên là bắt kẻ gây phiền phức lại rồi giết hết rồi, đơn giản mà."
Cả người Tống Cảnh Vân lạnh xuống: "Úc Tử Khê, đệ có biết mình đang nói gì không?"
Úc Tử Khê nghiêm túc gật đầu: "Biết chứ."
Tống Cảnh Vân chợt sợ: "Đó là người sống, chứ không phải bắp cải đâu!"
Úc Tử Khê lạnh nhạt cười, hàn quang trong mắt lạnh thấu xương: "Trong mắt ta, trừ sư tôn ra còn lại đều là bắp cải."
Tống Cảnh Vân tóm lấy chày giặt quần áo và bưng chậu gỗ lên, vừa đi dọc sông vừa lẩm bẩm: "Điên rồi, đúng là điên thật rồi."
Úc Tử Khê bĩu môi, hắn nói đâu có sai, trừ sư tôn ra thì ai cũng là bắp cải, nếu ai dám gây khó dễ với sư tôn hắn, hoặc là chọc sư tôn hắn giận thì ít nhất phải vặn đầu của một cái bắp cải.
Như cái tên thành chủ đáng ghét kia vậy.
Nếu hắn ta có thể khống chế Hỏa Giáp, dịch Rỗng Xác ở Thường Châu là do một tay hắn ta tạo ra, thế thì sư tôn nhà mình bị Hỏa Giáp gây thương tích và chịu dày vò nhiều năm như vậy có lẽ cũng là do hắn ta ban tặng.
Loại bắp cải này mà vặn đầu thì hời quá, phải làm chút gì đó khác biệt mới được...
Cải thìa xào, cải thìa xào lăn giấm, cải thìa nộm, cải thìa xào thịt, canh cải thìa thịt viên [1].
[1] 小白菜丸子汤: Canh cải thìa thịt viên.
"Sao toàn là cải thìa vậy?" Sở Hàn cầm đũa không biết nên gắp món nào.
Úc Tử Khê múc cho Sở Hàn một chén canh đầy, mỉm cười đáp: "Vì tự nhiên con muốn băm cải thìa."
Nhưng ta cũng đâu phải thỏ đâu... Sở Hàn gắp cải thìa xào lăn giấm, vừa cho vào miệng là hai mắt đã phát sáng, ngon quá! Ngon đến mức không nói nên lời luôn!
Kết quả là bốn món rau một món canh đều xuống bụng, Sở tiên sư no căng cả bụng. Y đi bộ mấy vòng ở ngoài cũng không tiêu hóa hết.
Trong phòng ngủ của tiểu trúc.
Sở Hàn tựa vào đầu giường, Úc Tử Khê dựa lên người y, tay nhẹ nhàng xoa bụng Sở Hàn: "Sư tôn ơi, đỡ hơn chưa?"
Sở Hàn đang định đáp lời thì thình lình nấc một cái.
Úc Tử Khê cọ cọ cổ y: "Xem ra vẫn chưa đỡ hơn."
Sở Hàn thở dài: "Bốn rau một canh quá nhiều, hai ta ăn không hết, sau này vẫn quay về hai món một canh đi."
Úc Tử Khê vâng một tiếng: "Còn không phải hôm nay lần đầu ta băm bắp cải nên mới nhịn không được hay sao."
Ghiền băm bắp cải, cái thói xấu gì thế? Sở Hàn xoa đầu Úc Tử Khê, cưng chiều bảo: "Biết rồi, lần sau nhịn là được."
Chờ Sở Hàn đỡ hơn, Úc Tử Khê mới bưng một chén thủy tinh vào, còn thuận tiện đổ một chậu nước nóng để chuẩn bị lấy Cốt Đinh ra.
Xét đến chuyện bé biến thái vừa thấy y không mặc áo là gần như mất kiểm soát nên Sở Hàn quyết định không cởi áo mà chỉ để lộ một bên vai.
Hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau, ở mép giường là nước nóng và chén thủy tinh.
Úc Tử Khê cắt một đường lên lòng bàn tay, đầu tiên đổ nửa chén máu, sau đó chỉ vào vai Sở Hàn tạo thành một lưỡi dao gió.
Khoảng khắc da thịt toét ra, máu lập tức theo miệng vết thương trào ra.
Úc Tử Khê lo lắng hỏi: "Sư tôn đau không?"
"Đau." Sở Hàn đáp.
"Nhịn một chút, lát nữa sẽ hết đau." Úc Tử Khê bấm tay niệm quyết, máu trong chén thủy tinh hóa thành dòng chảy nhỏ như tơ đỏ chậm rãi chui vào miệng vết thương trên vai Sở Hàn.
Sở Hàn thình lình nhịn không được, y thoáng run rẩy, nhưng không phải do đau mà do nhột, thật sự rất nhột.
Tơ đỏ đi vào, tơ trắng đi ra.
Khoảng một chén trà nhỏ sau, Cốt Đinh đã được giải quyết xong.
Úc Tử Khê thu tay về, dùng hồng lưu trực tiếp hóa cái chén chứa dung dịch Cốt Đinh cạnh giường thành khói.
Mà vết thương của Sở Hàn cũng khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, chỉ qua một một lát đã bình phục.
Sở Hàn ngạc nhiên: "Vết thương của ta lành rồi!"
Úc Tử Khê mỉm cười, ngón tay vẽ hai vòng lên vài Sở Hàn: "Vì trong cơ thể sư tôn có lẫn máu của ta đó!"
Máu của Úc Tử Khê có thể làm vết thương mau lành, điều này từng được nhắc tới trong nguyên văn, thế mà Sở Hàn lại nhất thời quên mất.
Y đang muốn kéo áo lên thì bỗng Úc Tử Khê đè tay y lại.
"Sao vậy?" Sở Hàn cau mày.
Y vừa dứt lời, Úc Tử Khê đã đè y xuống giường, đôi mắt đỏ rực vừa mơ màng lại hớp hồn người khác.
Ê ê ê, y đâu có cởi hết đồ, cũng đâu có quyến rũ, sao bé biến thái vẫn không khống chế được bản thân vậy?!!
Sở tiên sư luống cuống: "Trễ rồi, phải ngủ thôi."
Úc Tử Khê vừa đỏ mặt cởi thắt lưng áo trong của Sở Hàn vừa ồ một tiếng.
Ồ cái cức, có nghe ta vừa nói gì không? Sở Hàn giơ tay đẩy hắn ra: "Tạm thời vi sư không muốn làm mấy chuyện đó, con phải khống chế được bản thân."
Không phải Sở Hàn ghét, chỉ là gần đây có khá nhiều chuyện, y không có tâm tình đó.
"Nhưng ta không khống chế được, người nhìn đi, tay nó tự động mà, nó không nghe lời ta." Úc Tử Khê tủi thân nói, "Hơn nữa dáng vẻ ngại ngùng của sư tôn rất đáng yêu, vừa nhìn thấy ta đã không khống chế được!"
Ngượng con mẹ nó ngùng, tóm lại là ta không cởi hết đồ nhưng lại quyến rũ ngươi chứ gì?!!
Ngụy biện kiểu chó má gì thế!
Úc Tử Khê sợ Sở Hàn quẫy đạp nên trực tiếp dùng tia hồng lưu trói tay Sở Hàn lên đầu giường.
Tia hồng lưu biến thành từ hơi thở của hắn, vừa mềm lại dẻo nên sẽ không làm sư tôn của hắn bị thương. Úc Tử Khê rất hài lòng với điều này.
Nhưng Sở tiên sư nhìn bé biến thái đang đè trên người mình, có hơi hoài nghi nhân sinh, chuyện gì đang xảy ra thế? Dù có phải làm chuyện ấy thì cũng phải là y ở trên bé biến thái ở dưới chứ?
※※※※※※※※※※※※※※
Quy tắc hành động của Tử Khê khá đơn nhất —— Đụng tới sư tôn thì chết, chỗ nào đụng ta chặt chỗ đó!