Sở Hàn chăm chú nhìn Minh Kính Đài cả buổi, đương nhiên cũng nhìn thấy.
Lúc mũi kiếm của Khương Tuyệt sắp chạm vào cổ Úc Tử Khê, Úc Tử Khê chắp hai tay ra sau lưng, bước chân khẽ chuyển, kiếm gỗ vốn dĩ sắp đâm vào mệnh môn lại chỉ lướt qua cổ hắn. Khương Tuyệt thu kiếm đâm lại, Úc Tử Khê nhanh chóng chắn kiếm trước người, thân kiếm lần nữa chặn được mũi kiếm Khương Tuyệt đâm tới, hắn xoay tay giương kiếm, tiêu trừ lực kiếm cứng rắn mạnh mẽ trên thân kiếm Khương Tuyệt, ngón tay chậm rãi lướt qua thân kiếm, tao nhã đánh một cái lên một phần ba thân kiếm, trực tiếp khiến kiếm gỗ trong tay Khương Tuyệt nứt ra một vết.
Úc Tử Khê lợi hại như vậy ư? Sở Hàn có hơi khó tin.
Rõ ràng trước khi đến Vẫn Xuyên, Úc Tử Khê chính là phế vật, ngoại trừ đối phó cái chết ra, thì hắn không biết gì cả, nhưng bây giờ hắn thế mà lại nhẹ nhàng tiếp được kiếm chiêu của Khương Tuyệt, rốt cuộc là xảy ra sai sót ở đâu vậy? Hay là vào lúc y không biết, Úc Tử Khê đã có kỳ ngộ gì rồi?
Lại nhìn một lát, tâm tình Sở Hàn chậm rãi bình tĩnh lại, bởi vì sau chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai, chiêu thứ ba, càng về sau Úc Tử Khê càng chịu không nổi nữa.
Nhưng dù cho như vậy, Úc Tử Khê vẫn chống được đến chiêu thứ chín, không nửa sống nửa chết, không thương tích đầy mình, chỉ là trên vai bị đâm một chiêu, miệng vết thương cũng không sâu, đây là kết quả chưa từng có trước đây.
Qua chiêu thứ chín, Úc Tử Khê vẫn khá ổn.
Nhưng ngay khi Sở Hàn cảm thấy trận tỷ thí này sắp kết thúc, Khương Tuyệt lại rút kiếm ra, ra chiêu thứ mười, có điều đó không phải chiêu mới, mà là chiêu khi mở màn bị Úc Tử Khê tiêu trừ lực kiếm. Nhưng khác với mở màn là, lần này Khương Tuyệt dùng linh lực.
Sở Hàn cau mày, thằng cha này tính làm gì vậy?
Khương Tuyệt vừa xuất chiêu, Úc Tử Khê liền dùng cách cũ ngăn cản, nhưng linh lực trên kiếm quá mạnh, lúc hắn nghiêng người định tránh, thì đột nhiên bị chấn động, phun ra một ngụm máu.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Úc Tử Khê đỡ không kịp, mắt thấy kiếm của Úc Tử khê sắp đâm tới, Sở Hàn vung ngón tay lên, một phiến lá trúc xanh mang theo mùi bùn đột nhiên bay ra, từ từ dừng lại trên mũi kiếm Khương Tuyệt, phanh —— một tiếng, trực tiếp chấn nát kiếm Khương Tuyệt.
Sở Hàn chợt rời chỗ ngồi, hạ mũi chân trên cầu kết giới, xoay người trên không, chậm rãi đáp xuống Minh Kính Đài.
Vừa rồi người nào đó còn thề thốt rằng —— Tuyệt đối sẽ không nhúng tay!
Sắc mặt Khương Tuyệt cực kỳ khó coi, gã ném kiếm gỗ đã vỡ chỉ còn chuôi kiếm xuống đất, xoay người chất vấn nói: "Trước khi lên sân rõ ràng ngươi đã đảm bảo là sẽ không nhúng tay vào cơ mà, nhưng cuối cùng ngươi không chỉ không nhúng tay, mà còn trực tiếp làm vỡ kiếm của ta, đây là cái đạo lý quỷ quái gì thế?"
Sở Hàn hờ hững nói: "Đây là đạo lý gì ngươi còn không rõ à? Ngươi dùng linh lực, vi phạm quy củ của tỷ thí, ta ra tay ngăn cản, không có sai."
Khương Tuyệt nói: "Ngươi đừng có già mồm."
Sở Hàn nói: "Ta đang nói sự thật. Khương phong chủ không định giải thích một chút về hành vi vừa rồi sao?"
"Cái này có gì mà giải thích chứ, chẳng qua ta chỉ muốn dùng linh lực ép hắn đến cực hạn thôi mà." Khương Tuyệt liếc mắt khinh thường, giọng điệu nóng nảy nói: "Tư chất của thằng nhóc này không tồi, chịu được chiêu thứ nhất, là ta biết hắn qua có thể rồi, nếu đã xác định rằng hắn có thể qua, thì xem như hắn đã là đệ tử Vân Xuyên ta, ta dùng linh lực ép đệ tử nhà mình đến cực hạn bộ không được à?"
Sở Hàn rũ mi, xoay người nói với Úc Tử Khê: "Những lời vừa rồi của Khương phong chủ, ngươi đã nghe thấy chưa?"
Úc Tử Khê có chút nội thương, giờ phút này đang dựa người vào trụ ngọc trên Minh Kính Đài, nghe vậy, thì cẩn thận nhìn Sở Hàn một cái, tay chân bất giác trở nên dè dặt, như gà con vừa lột vỏ chưa từng trải sự đời, rồi lại gật đầu như gà con mổ thóc: "Đều, đều nghe thấy ạ."
Trông thấy dáng vẻ ngây thơ lại đáng thương này của Úc Tử Khê, không hiểu sao tim Sở Hàn tan chảy một nửa...
Y sửng sốt, tay nắm thành quyền xấu hổ ho một tiếng: "Nếu đã nghe thấy, thì ta không cần nói lại nữa. Ngươi rất giỏi, qua chiêu thứ nhất là đã được đặc cách qua tỷ thí rồi."
Đôi mắt Úc Tử Khê bỗng chốc phát sáng, hắn ngây ngô cười với Sở Hàn, má lúm đồng tiền hơi trũng xuống: "Cảm, cảm ơn Sở tiên sư."
Có lẽ là lúc Úc Tử Khê cười lên quá đẹp, Sở Hàn nhìn mà có hơi muốn hy sinh, chờ khi y phản ứng lại, tay đã đặt trên đầu Úc Tử Khê, còn xoa nhẹ hai cái.
Y thế mà lại xoa đầu Úc Tử Khê... Sở Hàn cứng đờ thu tay lại, làm như chưa có chuyện gì, hy vọng Úc Tử Khê cũng có thể làm ra bộ dáng chưa có chuyện gì xảy ra.
Giờ phút này, thái dương Khương Tuyệt thịch thịch giật hai cái, bởi vì nhìn từ góc độ này, có thể rõ ràng thấy được Úc Tử Khê đang cười, không chỉ đang cười, mà tai còn đỏ lên. Vừa rồi lúc đối chiêu với gã, người này đâu có như vậy đâu! Ánh mắt đó rõ ràng như dao, vừa cứng rắn lại tàn nhẫn, chừng như muốn cạo hai miếng thịt trên người hắn xuống, chiêu nào chiêu nấy cũng vô cũng tàn nhẫn, tình huống bây giờ là cái quỷ gì thế?
Khương Tuyệt khoanh tay nheo mắt nhìn Úc Tử Khê, bất mãn nói: "Ngươi cảm ơn sai người rồi đấy, giám khảo đại bỉ năm nay là ta, người thông qua ngươi cũng là ta, ngươi cảm ơn y làm cái gì?"
Úc Tử Khê đảo mắt, ngây ngô trong mắt biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là lễ phép và xa cách mãnh liệt. Hắn đứng thẳng người, gật đầu với Khương Tuyệt: "Đa tạ Khương phong chủ."
Sở Hàn còn đang sợ hãi vì mình cả gan sờ đầu vai chính, nên không cảm thấy thái độ của Úc Tử Khê đối mình khác với đối với Khương Tuyệt.
Khương Tuyệt vẫn không vui, nhưng xét thấy Úc Tử Khê là tiểu bối nên cũng không so đo với hắn. Gã xua tay với Úc Tử Khê: "Ngươi xứng đáng có tư cách thông qua này mà, xuống Minh Kính Đài thì đi Tung Hoành Phong báo danh đi."
Sở Hàn cau mày: "Tung Hoành Phong?" Tại sao lại đi Tung Hoành Phong?
Vừa hỏi xong, y liền hiểu ra.
Trong nguyên văn, lúc Úc Tử Khê vừa lên Vân Xuyên chính là phế vật, biểu hiện trên sấn cũng hắn cũng không được tính là quá xuất sắc, chính xác mà nói thì trừ chịu đánh, thì hắn không có chỗ nào nổi trội hơn người. Dù rằng vẫn miễn cưỡng thông qua đại bỉ, nhưng bởi vì thứ hạng không cao, nên không có quyền được lựa chọn sẽ đi tòa phong nào, sau lại vì Lục Trúc Phong thiếu nhân thủ, mới phân hắn đến dưới môn hạ của Sở Hàn. Nhưng tình huống bây giờ lại không giống vậy, hiện tại Úc Tử Khê không những không phải là phế vật, mà biểu hiện còn cực kỳ xuất sắc, chỉ nhìn riêng màn so tài vừa rồi, thì hắn rất có thể trở thành người xuất sắc nhất trong những người tham gia năm nay. Đệ tử xuất sắc nhất bái nhập môn hạ của phong chủ mạnh nhất, đây là chuyện vô cùng đương nhiên.
Chẳng lẽ bé biến thái định đầu quân vào môn hạ của Khương Tuyệt? Sở Hàn có hơi sốc.
Song, mọi chuyện lại không như Sở Hàn tưởng tượng.
Úc Tử Khê: "Đa tạ Khương phong chủ đã yêu thích, vãn bối cảm kích khôn cùng. Nhưng chí hướng của vãn bối đặt tại tu phù, không có hứng thú với kiếm tu, chỉ sợ là phụ ý tốt của Khương phong chủ."
Úc Tử Khê tự nói chí hướng của mình đặt ở tu phù, mà trên Vân Xuyên chỉ có Sở hàn là phù tu, ý tứ của Úc Tử Khê rất rõ ràng —— Hắn muốn bái nhập môn hạ của Sở Hàn, hơn nữa cũng đã nghĩ kỹ ngay từ đầu rồi.
Vừa nói xong, hai bên Sở Hàn và Khương Tuyệt rơi vào trầm mặc.
Khương Tuyệt: "......" Vậy mà có người dám từ chối ta???
Sở Hàn: "......" Không phải bé biến thái năm đó có nằm mơ cũng muốn trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm tu à? Sao bây giờ lại sửa chí hướng rồi?
Sở Hàn hỏi Úc Tử Khê: "Ngươi chắc chứ?"
Y chỉ đơn thuần muốn xác nhận một chút, nào biết, vừa dứt lời, Úc Tử Khê không biết mình đã rúc mình vào sừng trâu (?), vẻ mặt hốt hoảng nhìn y, thậm chí giọng nói còn run run: "Sở, Sở tiên sư không muốn thu con làm đồ đệ ư?"
(?) Chỗ này tui hông hiểu lắm ༎ຶ‿༎ຶ
Thiếu niên, hình như mạch não của hai chúng ta không cùng kênh...
Vốn dĩ Sở Hàn định giải thích một chút, giúp hắn làm rõ cái nào hơn cái nào thiệt. Ví dụ như địa vị của phù tu không cao bằng kiếm tu nè, kiếm tu tương đối lợi hại nè, bái nhập môn hạ Khương Tuyệt có thể diện hơn là bái nhập hạ của y. Nhưng khi y định giải thích, thì phát hiện hốc mắt của Úc Tử Khê đỏ lên, ngay sau đó, một tầng hơi nước mỏng manh bao phủ đôi mắt Úc Tử Khê...
Sở Hàn kinh ngạc!
Ta không thu ngươi, ngươi liền muốn khóc? Còn khóc đáng thương như vậy?
Thiếu niên à, ngươi cũng độc ác quá rồi đó!
"Đừng khóc." Lần này đổi thành tay chân Sở Hàn luống cuống, "Không phải là ta không muốn thu ngươi, được rồi được rồi, từ giờ trở đi, con chính là đồ nhi của ta, được không?"
Chờ đến khi Sở Hàn nhận ra mình vừa nói gì, Úc Tử Khê đã kinh hỉ nhìn y, vành mắt còn phiếm đỏ: "Thật, thật ạ?"
Lật mặt nhanh như vậy, ta vô cùng nghi ngờ vừa rồi có phải là ngươi đang diễn hay không... Sở Hàn đỡ trán, cắn răng nuốt nước miếng: "Ừ, là thật."
"Sư, sư tôn?" Úc Tử Khê thử gọi một tiếng.
Bây giờ trong đầu Sở Hàn toàn là bộ dáng nước mắt lưng tròng của Úc Tử Khê, lúc y đáp lại, trong giọng nói còn mang theo tia không thể nào hiểu nổi.
Bên này vừa xác nhận quan hệ sư đồ xong, bên kia Khương Tuyệt tức đến mức muốn xỉu. Gã không thể tin được nhìn Úc Tử Khê, ngón tay chỉ Sở Hàn: "Ngươi không bái ta, mà bái y?"
Úc Tử Khê cười cười với Khương Tuyệt: "Không gạt Khương phong chủ, thật ra lần đầu nhìn thấy Sở tiên sư, vãn bối đã quyết định nhất định phải bái nhập môn hạ của sư tôn."
Sở Hàn lén nhìn Úc Tử Khê một cái, thầm than trong lòng —— Bé biến thái sửa miệng nhanh thật.
Vẻ mặt Khương Tuyệt cực kỳ tối tăm.
Sở Hàn: "Vẻ mặt này của ngươi là có ý gì?"
"Vẻ mặt này của ta là muốn ăn thịt người đấy. Bái ngươi thì bái ngươi, cho dù thiên tư của hắn có tốt thế nào, cũng không đáng để ta tranh giành đồ đệ với ngươi, nhưng theo như lời hắn nói, thì lần đầu gặp nhau của hai người là thế nào vậy, nói như thể giữa hai người có cái gì ấy." Khương Tuyệt trợn mắt liếc Sở Hàn một cái, sau đó phất tay đuổi người: "Mang đồ nhi của ngươi cút nhanh đi, đừng có để ảnh hưởng trận tỷ thí tiếp theo."
Trong lòng Sở Hàn thầm nói, lần đầu gặp mặt của hai người bọn ta chính là mới vừa nãy đấy, y chỉ giúp bé biến thái nhặt ngọc bài thôi mà, sao Khương Tuyệt lại nói thành thế chứ...
Không cần Khương Tuyệt nhắc nhở, Sở Hàn cũng không định ở lại lâu, một tay y ôm eo Úc Tử Khê nhảy lên không trung, trong nháy mắt, đã mang Úc Tử Khê về chỗ ngồi của mình. Vừa chạm đất, liền mang Úc Tử Khê đi tìm Mộng Vân Thăng.
Y đơn giản tóm tắt chuyện vừa rồi cho Vân Mộng Thăng, sau đó muốn mang Úc Tử Khê về Lục Trúc Phong.
Vân Mộng Thăng cười cười: "Phía sau còn có rất nhiều thanh niên chưa lên sân đấy, nếu có người thích hợp, vậy chẳng phải là đã bỏ lỡ rồi à?"
Sở Hàn nhàn nhạt nói: "Thu một mình hắn là đủ rồi."
Đáp xong, y nghiêng người ngó Úc Tử Khê một cái.
Nhận thấy ánh mắt của y, vành tai Úc Tử Khê đột nhiên đỏ lên...
Sở Hàn: "......" Y có nói gì dạy hư bạn nhỏ rồi hả?