• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Hàn Yên không ngờ Tô Vũ Khởi sẽ khóc, tay chân luống cuống lau nước mắt trêи mặt cô, sốt ruột cất lời, không ngờ lại lặp lại sai lầm ngu ngốc lần nữa.

"Vũ Khởi, chị, chị xin lỗi."

Câu nói này giống như một con dao xé toạt vết thương trong lòng Tô Vũ Khởi, làm cho cô cảm thấy đau đớn vô cùng, quả nhiên Cố Hàn Yên lại hối hận nữa rồi?

"Có phải chị lại nhất thời xúc động không?" Vành mắt Tô Vũ Khởi đỏ hoe, thút thít nói, "Cố Hàn Yên, em biết chị không chấp nhận được tình cảm này của em, em cũng biết chị không thể đáp lại trái tim em, nhưng mà xin chị có thể đừng lợi dụng tình cảm của em đối với chị mà mang em đem ra làm trò thử nghiệm để thỏa mãn trí tò mò được không? Chị không yêu em, xin đừng trêu chọc em nữa!"

Cố Hàn Yên lúc này mới hiểu, chính vì bản thân nhiều lần chạy trốn mới để lại ám ảnh sâu sắc cho cô bé này, để cho cô ấy nghĩ mình lấy cô ấy ra làm trò đùa.

"Vì chị không kìm lòng nổi, được gặp em chị không làm chủ được lòng mình. Xin lỗi em! Vũ Khởi, lẽ ra chị không nên chạy trốn, chị để em chịu ấm ức rồi, xin lỗi. Hiện tại chị đã hiểu, hiểu rất rõ lòng mình, chị yêu em…"

Tô Vũ Khởi quay mặt sang một bên, "Em không muốn nhận sự thông cảm hay thương hại gì từ chị hết, không thích là không thích, vì sao còn phải cho em hy vọng làm gì, vì sao còn nói mấy lời này với em làm gì?"

"Không, không phải như em nghĩ đâu, đó là vì chị cảm thấy hổ thẹn với em. Những lời chị nói với em không phải vì muốn bù đắp cho em, mà là chị yêu em, yêu thật lòng. Từ trước đến giờ chị chưa từng tiếp xúc một cô gái nào như em, cũng không biết em yêu chị. Bản thân chị cứ nghĩ mình chỉ xem em là bạn bè thôi, nhưng thật sự chị đã yêu em từ lâu rồi! Chị nhớ em, chị lo lắng cho em, chị đau lòng vì em, hôm nay chị đến tìm em bởi vì chị không nhịn được nữa, không nhịn được nỗi nhớ trong lòng. Vũ Khởi, sau này chị sẽ không như vậy nữa, em cho chị một cơ hội đi về phía em có được không?"

Nước mắt Tô Vũ Khởi rơi càng nhiều hơn trước, mấy tháng nay lúc nào cô cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, vì cô gái này mà chịu bao nhiêu ấm ức và cay đắng! Nhưng bây giờ, cuối cùng cô cũng chờ được đáp án mình khát vọng bấy lâu nay.

"Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa nhé, em khóc chị sẽ rất đau lòng, đừng khóc nữa được không?"

Cố Hàn Yên xót xa ôm chặt lấy cô gái đang khóc sụt sùi liên tục, dùng hết mọi sự dịu dàng mà cô có để động viên tâm tình Tô Vũ Khởi: "Đừng khóc…"

"Chị nói thật sao?" Tô Vũ Khởi bị Cố Hàn Yên ôm, lâu thật lâu mới ngừng rơi nước mắt, lời nói ra vẫn chứa đầy giọng mũi: "Không phải lừa em?"

"Thật mà, tất cả lời chị nói đều là thật lòng. Hôm nay chị đến đây tìm em chính là vì muốn nói với em những điều này." Cố Hàn Yên tự trách bản thân, vì mình cứ lằng nhằng không dứt nên mới làm cô ấy tổn thương, vì mình nên cô ấy mới khóc. Trước mắt, điều cô có thể làm cho Tô Vũ Khởi cũng chỉ là một cái ôm tin cậy, để vỗ về cô ấy mà thôi.

Tô Vũ Khởi quàng tay qua eo Cố Hàn Yên, vùi mặt vào hõm vai, ngửi mùi hương riêng biệt chỉ thuộc về một mình Cố Hàn Yên. Một khắc cũng không muốn rời. Những điều này, tất thảy đều thuộc về Cố Hàn Yên, hơi thở này, sự ấm áp này là của riêng cô ấy, cô đã chờ chiếc ôm này từ rất lâu, quá lâu rồi….

"Chị sẽ không bỏ em đi nữa phải không?"

"Ừ, không đi đâu hết. Bây giờ chị sẽ đưa em về nhà."

Tô Vũ Khởi ngẩng đầu lên, trêи gương mặt vẫn còn vẻ ngờ nghệch, Cố Hàn Yên cúi mặt hôn lên trán cô, "Sợ chị lừa em à?"

Tô Vũ Khởi hạ mắt xuống, thút thít: "Em có cảm giác mình đang mơ… trước đó rõ ràng chị mới từ chối em…"

"Đây là thật, không phải đang mơ." Cố Hàn Yên vuốt ve mặt cô, hôn lên vành mắt đỏ, vẫn cảm thấy không đủ, lại hôn tiếp lên giọt nước mắt đang tuột xuống khóe môi, cố gắng xóa đi sự bất an và ấm ức của Tô Vũ Khởi, "Em cảm nhận được không? Đây không phải là mộng, chị đang ở bên em, trêи người em."

Tô Vũ Khởi bị ba chữ cuối của Cố Hàn Yên chọc cho bật cười, bao nhiêu trống rỗng trong lòng đều bị ngọt ngào chiếm lấy, ngọn lửa ấm áp và vui sướиɠ được dấy lên, dù mưa có to hơn nữa cũng không thể nào dập tắt. Cô nâng mặt Cố Hàn Yên hỏi: "Vì sao chị thay đổi chủ ý?"

"Bởi vì chị cảm nhận được tình yêu của em dành cho chị." Cố Hàn Yên chỉ vào ngực cô, "Trong này có chị sao?"

"Vậy trong này có em sao?" Tô Vũ Khởi cũng chỉ vào ngực Cố Hàn Yên, có vẻ không chắn chắc hỏi ngược lại, "Thật là em sao?"

Cố Hàn Yên không trả lời, trực tiếp cúi xuống cắn lên môi cô. Tô Vũ Khởi càng yếu mềm bao nhiêu thì Cố Hàn Yên lại càng muốn tỏ ra mạnh mẽ ở trước mặt người này bấy nhiêu, muốn chiếm lĩnh toàn bộ ánh nhìn, chiếm đôi môi cô, chiếm lấy trái tim thậm chí cả thân xác này. Ai bảo cô đáng yêu như thế? Môi Tô Vũ Khởi vừa mềm vừa mịn, làm cho cô nghiện cảm giác này mất rồi, không muốn thả ra nữa.

Hôn xong rồi, Cố Hàn Yên vẫn chưa thấy đủ, hăng hái quan sát ngũ quan Tô Vũ Khởi, sao cô bé này lúc nào cũng ngoan hiền thế nhỉ, đụng chạm kiểu gì cũng không phản kháng. Thật ra cô không biết Tô Vũ Khởi không phải lúc nào cũng ngoan ngoãn như thế, có điều người làm những chuyện này với cô là người cô thích, nên mới hoàn toàn tiếp nhận mà không chống đối gì.

"Người ở trong lòng chị, là người chị vừa mới hôn đó." Cố Hàn Yên nháy mắt, nổi lên tính trẻ con hỏi tiếp: "Trong lòng em có phải có người vừa mới hôn em không?"

Tô Vũ Khởi gật đầu, "Vâng." Cố Hàn Yên dùng hành động xóa đi sầu lo trong cô, cho nên cô mới không e dè nói ra lời thật lòng mình. Cô không muốn hỏi Cố Hàn Yên thời hạn sẽ ở bên cô là bao lâu, cũng không muốn hỏi cô ấy có bao nhiêu dũng cảm để bước bên cạnh mình, ít nhất bây giờ hai người tâm ý tương thông, vậy là đủ rồi.

Cố Hàn Yên lúc này mới ý thức được hình như mình nằm đè lên Tô Vũ Khởi hơi hơi lâu rồi, lập tức kéo Tô Vũ Khởi ngồi dậy, "Chị có làm em ngộp thở không?"

Tô Vũ Khởi lắc lắc đầu, dựa vào vai cô, "Ngày hôm nay em rất vui, rất rất vui."

"Chị cũng rất vui." Cố Hàn Yên vuốt tóc cô. Tuy rằng rất thích cảm giác ôm nhau thế này, nhưng việc bây giờ cần làm là dắt Tô Vũ Khởi về nhà. Vừa nãy mình đi ra ngoài quần áo đã ướt hết, lúc ôm Tô Vũ Khởi đương nhiên cũng làm cô ấy ướt lây, Cố Hàn Yên lo lắng Tô Vũ Khởi sẽ bị cảm.

Từ phía sau trực tiếp leo lên phía trước, Cố Hàn Yên lại khởi động xe, chậm rãi chạy về chỗ ở của mình. Nắm tay Tô Vũ Khởi đi vào nhà, sau đó liền giục cô đi tắm.

Tô Vũ Khởi bị Cố Hàn Yên chỉ huy làm cái này đến cái khác, đến lúc ăn uống tắm rửa xong xuôi và nằm được lên giường đã là mười giờ.

Mới vừa xác định tâm ý của nhau, hai người không muốn chia cách dù chỉ một giây. Cố Hàn Yên ôm Tô Vũ Khởi vào lòng, cùng nằm trong một chiếc chăn.

Trêи tóc Tô Vũ Khởi thoang thoảng mùi thơm bạc hà, rất mát mẻ, giống như cảm giác cô mang đến cho Cố Hàn Yên vậy. Những ngón tay không ngừng luồn qua mái tóc dài của Tô Vũ Khởi, vuốt ve rồi cuộn tròn đến mức nó rối tung rối mù, nụ cười vẫn duy trì trêи môi.

"Vũ Khởi, sao trêи người em thơm vậy? Rất dễ chịu."

"Là mùi sữa tắm trong nhà chị thôi mà." Tô Vũ Khởi ngạc nhiên nhìn cô, còn giơ tay lên tự ngửi chính mình, "Chị nghe không ra à?"

"Chị biết chứ, nhưng cảm giác trêи người em vẫn thơm hơn." Lời Cố Hàn Yên đặc sệt mùi ngọt ngào, khen tặng Tô Vũ Khởi không keo kiệt chút nào, "Vừa thơm vừa đẹp, em câu hồn chị đi đâu mất rồi."

"Trước đây sao em không biết chị sến súa thế nhỉ." Tô Vũ Khởi cười khanh khách, "Toàn nói ngọt thôi."

"Chị chỉ ngọt ngào với mình em thôi, đối với người khác không thế đâu." Cố Hàn Yên bóp mũi cô, "Làm sao bây giờ, chị buồn ngủ nhưng chưa muốn ngủ. Ngày mai còn phải đi làm, chúng ta thì chỉ có một đêm…"

"Không ngủ thì ngày mai không có tinh thần đi làm đâu… Đúng rồi, em còn chưa hỏi chiếc xe kia ở đâu ra vậy?"

Tô Vũ Khởi vừa hỏi Cố Hàn Yên mới nhớ đến: "Chết rồi, chị mượn xe đồng nghiệp quên trả anh ta rồi."

Bởi vì vừa gặp Tô Vũ Khởi đã cao hứng đến mức quên hết mọi thứ, cứ thế lái xe về nhà. Trần Sâm không có xe không biết về bằng cách nào?

Cô bò dậy tìm điện thoại di động, sau khi tìm được lại chui vào chăn xem Trần Sâm có điện thoại hay không. Trêи màn hình chỉ hiện lên tin nhắn của hắn và Trương Mạn, nhắc cô đi về cẩn thận một chút.

"Hay là anh ta giận rồi?"

Cố Hàn Yên lắc đầu, ôm lấy Tô Vũ Khởi, "Nói chung là chị thiếu anh ta một món nợ ân tình, ngày mai đến công ty sẽ giải thích với anh ấy, còn bây giờ em là quan trọng nhất."

Tô Vũ Khởi nghe thấy lời này cảm thấy rất ấm áp, nắm chặt tay cô, Cố Hàn Yên cũng nắm chặt lại, ôn tồn nói: "Ngủ đi, ngày mai không phải em cũng phải đi làm sao?"

"Ừ. Sáng sớm mai em tỉnh lại có phải vẫn sẽ thấy chị không?"

"Đương nhiên. Ngày tuy sáng lên nhưng chị cũng không biến mất. Chị sẽ không chạy nữa."

Có lời này bảo đảm, Tô Vũ Khởi yên tâm nhắm mắt lại. Cố Hàn Yên nhìn dáng vẻ ngủ của cô, trong lòng vô cùng hạnh phúc. Trước mắt cô không muốn nghĩ đến việc mình lựa chọn ở bên Tô Vũ Khởi sẽ xảy ra chuyện gì ngày sau. Có gian nan khó khăn gì cũng là của tương lai, hiện tại việc cô cần làm là phải quý trọng người này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK