Bầu trời đêm Tây An đã rất lâu rồi không thấy sao.
Cố Hàn Yên cầm ly rượu đứng tựa vào lan can, đây là tầng cao nhất của khách sạn Trường An, sàn nhà trêи tầng mái được trải kín bằng thảm cỏ nhân tạo, bước đi rất khoan kɧօáϊ dễ chịu. Buổi tiệc thưởng thức rượu vang được cử hành ở đây, tiếng nhạc du dương như đáp lời ánh đèn ở xa, có cảm giác êm đềm và bình thản đến lạ.
"Chị thấy sao Hàn Yên, ở đây cũng được đúng không?"
Lý Hinh cầm ly rượu bước đến đứng đối diện với Cố Hàn Yên rồi gật đầu khẽ chào với Trương Mạn đang ở kế bên, mỉm cười nói: "Rượu uống được không?"
"Ừ, vị ngon lắm!" Một tay Trương Mạn quàng lên vai Cố Hàn Yên, một tay cầm ly rượu lên uống một hớp: "Có điều ở trêи cao nên gió hơi lớn."
Cố Hàn Yên liếc cô một cái: "Ai bảo chị nhất định phải mặc váy mới mua làm gì, bây giờ biết lạnh rồi đúng không?"
"Xời, người ta cảm thấy đẹp nên mới mặc đi mà, ai biết trời không chiều lòng người, còn gió to thế này." Trương Mạn dựa vào vai cô làm nũng, điệu đà nói: "Em là đồ tàn nhẫn."
Lý Hinh không nhịn được cười: "Hàn Yên, bạn của chị thú vị thật."
Cố Hàn Yên bất đắc dĩ lắc đầu: "Chị ấy hay tưng tửng thế đó."
"Làm gì có, vui mà. Hai người ở đây chơi nhé, em đi vệ sinh một lát."
"Ừ, em đi đi."
Trương Mạn uống nốt hết rượu trong ly của mình, sau đó lại lấy chai trêи bàn định rót thêm, Cố Hàn Yên khều khều chân cô: "Này, chị coi chừng uống say đó, tuy rượu vang rất nhẹ nhưng ngấm rồi thì say hơn cả bia nữa. Đừng có uống đến mức nôn mửa hôi rình rình thì em không đưa chị về đâu."
"Còn lâu, đừng có coi thường chị. Sức uống chị lớn cực, được người đời xưng là ngàn chén không say biết không! À, mà ông gà mái mẹ kia không đi chung với em à? Không phải bình thường anh ta rất thích lò dò theo chân em sao?"
"Em có nói qua nhưng anh ấy nói tối nay bận việc, nên để tự em đi."
"À ừ không đi là tốt nhất. Để cho chúng ta ăn chơi thoải mái chút." Trương Mạn rót đầy ly rượu cho Cố Hàn Yên: "Đêm nay không say không về!"
"Thôi, tự chị uống đi, em không khỏe lắm, uống nhiều quá sẽ bị nôn." Cố Hàn Yên đặt ly lên bàn, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm màu xanh đậm, muốn tìm xem sao bắc cực ở nơi nào nhưng chỉ thấy một chiếc máy bay lập lòe bay ngang.
"Đừng nhìn nữa, không có sao đâu." Trương Mạn vừa cầm một ít bánh bỏ vào miệng vừa lẩm bẩm: "Bây giờ không khí ô nhiễm càng ngày càng cao, lúc không ngủ được muốn đếm sao cũng không có mà đếm."
"Em nhớ khi em còn bé, trêи trời có rất nhiều sao." Cố Hàn Yên thất vọng nói, mỗi ngày một già đi, ngay cả nơi chốn mình từng sống cũng thay đổi dáng hình, không thể nào nhận ra được.
"Đó là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, cuộc đời mà, lúc nào chẳng thay đổi đổi thay? Ai không theo kịp sẽ bị đào thải! Này phục vụ! Anh cho tôi vài bánh pudding!"
"Vâng, tiểu thư."
Đến khi nhân viên phục vụ bưng cái mâm bánh xoay người lại, Trương Mạn đang một miệng bánh giật mình phát sặc: "Anh, anh, anh không phải là.."
"Giang Thành?" Cố Hàn Yên cũng vô cùng bất ngờ, đã lâu không có tin tức gì, không ngờ lại gặp hắn ở đây.
Giang Thành ngẩn người, nhận ra Cố Hàn Yên, lúng túng nói: "Hàn Yên, đã lâu không gặp, sao em, sao em lại đến đây?"
"Bạn em mời em tham dự tiệc rượu, anh đi làm ở đây sao?"
Giang Thành gật đầu, tóc hắn ngắn hơn trước đây, dáng vẻ cũng gọn gàng nhanh nhẹn hơn, chắc là thời gian qua đã xảy ra nhiều chuyện. Cố Hàn Yên cảm giác hắn chững chạc hơn trước nhiều.
"Ừ, anh làm nhân viên phục vụ ở đây hơn năm rồi, có điều chưa từng gặp được em."
Trương Mạn tò mò hỏi: "Làm phục vụ cực lắm, anh không thấy mệt à? Sao tự nhiên lại làm nghề này?"
Giang Thành đặt mâm xuống bàn, ngượng ngùng gãi đầu: "Ờ thật ra…anh vẫn để trong lòng những lời trước kia Hàn Yên nói… anh biết rõ đây là do vấn đề của anh. Thật sự lúc mới chia tay, anh rất hận em, nhưng sau đó anh suy nghĩ kỹ càng thì anh hiểu được, trước đây do anh mắt cao hơn đầu, không lo làm việc cho tốt, chỉ ngại khổ ngại khó, là thằng đàn ông mà cứ kén cá chọn canh cái gì cũng chê, làm sao có thể có sự nghiệp? Đa số lỗi đều tại anh cả, nếu anh chịu khó phấn đấu vì tương lai của cả hai thì em sẽ không bỏ anh đi, anh mất năm năm với em, đồng nghĩa em cũng mất năm năm với anh mà? Bây giờ anh làm nhân viên phục vụ vì muốn tôi luyện bản thân, bỏ tính lười biếng của mình. Làm một thời gian ngắn nữa anh sẽ đổi nghề, hy vọng vẫn không quá muộn. Anh… thật ra vẫn muốn tìm cơ hội để nói xin lỗi em, hôm nay cuối cùng cũng gặp được em rồi, cứ xem như ý trời đi. Hàn Yên, ngày xưa là do anh không đúng…"
Cố Hàn Yên lắc đầu: "Thôi bỏ đi, lúc đó cũng không phải em tìm người khác để chọc giận anh. Thật ra lúc đó tụi em chỉ là quan hệ đồng nghiệp…."
"Người khác? Em nói người khác là ai???"
Trần Sâm chẳng biết đến từ lúc nào, sầm mặt đi tới trước mặt ba người, Giang Thành nhíu nhíu mày: "Chính là anh?"
"Trí nhớ anh rất tốt, vẫn còn nhớ được tôi." Trần Sâm cười lạnh, bước lên nắm lấy tay Hàn Yên: "Trước đây chỉ là đồng nghiệp, nhưng bây giờ tôi là chồng cô ấy."
Giang Thành ngạc nhiên: "Hàn Yên, em kết hôn rồi?"
"Không phải "em", mà là "hai anh chị"." Trần Sâm ngang ngược nói: "Sao vậy, định lúc không có mặt tôi ở đây, có người định phá hoại gia đình người khác à?"
"Trần Sâm, anh đang nói cái gì vậy, mọi người chỉ đang ôn lại chuyện cũ."
"Ôn chuyện?" Trần Sâm liếc Giang Thành: "Em muốn ôn chuyện, nhưng anh ta thì không hẳn."
"Anh nói chuyện kiểu gì vậy?" Giang Thành nổi giận: "Thế nào là không hẳn? Nói gì thì nói tôi và Hàn Yên đã biết nhau nhiều năm, bạn cũ gặp mặt nói chuyện thì làm sao!? Cho dù anh là chồng cũng không có tư cách cầm cố cô ấy như thế!"
"Tôi không có tư cách, vậy anh có tư cách chắc?" Miệng mồm Trần Sâm vẫn không ngớt: "Đừng tưởng tôi không nhìn thấy anh, anh ở đây lượn đi lượn lại mấy vòng rồi, không phải chỉ vì muốn gặp Hàn Yên sao!? Không phải chỉ là một thằng phục vụ sao, vênh váo cái gì?"
Mặt Giang Thành lúc đỏ lúc trắng, nghiến răng nghiến lợi siết chặt nắm đấm: "Trần Sâm tôi cho anh biết, anh đừng có quá mức! Nếu không phải vì xem trọng mặt mũi Hàn Yên, tôi đã đánh anh một trận rồi!"
"Tôi quá mức cái gì? Chính anh mới phải cẩn thận đó, đây là chỗ của công ty anh, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể khiếu nại anh!"
"Trần Sâm! Anh đủ chưa!" Cố Hàn Yên bỏ ly rượu trêи tay xuống bàn: "Anh đã đến đây từ trước nhưng không xuất hiện là vì muốn giám sát tôi sao? Trần Sâm, anh thực sự làm tôi cảm thấy buồn cười!"
Nói xong cô nổi giận đùng đùng cầm túi bỏ đi, Trương Mạn cũng mắng Trần Sâm: "Sao trước giờ em không phát hiện anh lại là loại người như thế nhỉ? Thôi đi, thực sự là… Này Hàn Yên, em chờ chị chút!"
"Hàn Yên!" Giang Thành nhìn theo bóng lưng cô bỏ đi, quát Trần Sâm: "Anh có phải đàn ông hay không? Có loại làm chồng ích kỷ hẹp hòi như vậy sao?"
"Anh là ai, chuyện chúng tôi không tới phiên anh xen vào, nếu không phải tại anh thì sao cô ấy giận tôi được, cút qua một bên!"
Trần Sâm thô lỗ đẩy Giang Thành ra rồi đuổi theo Cố Hàn Yên, hắn nghe được tiếng Giang Thành ở phía sau gọi với theo: "Trần Sâm! Anh phải đối tốt với cô ấy!! Nếu tôi biết cô ấy không ổn, tôi sẽ không tha cho anh!!!"
Cố Hàn Yên vừa bước ra ngoài thì Trương Mạn đã đuổi theo tới, kéo cô lại: "Hàn Yên, Hàn Yên, em đừng giận, tất cả đều do Trần Sâm không tốt, anh ta đôi khi hơi nhỏ mọn thôi, em đừng chấp làm gì!"
"Không có gì đâu, em chỉ mệt chút thôi." Cố Hàn Yên cười khổ, vén tóc ra sau tai: "Đôi khi em thật sự cảm thấy em chịu đủ lắm rồi… lần một cũng vậy, lần hai cũng chẳng khác gì… Có phải ngay từ ban đầu em đã chọn sai người rồi không?"
"Hàn Yên!" Trần Sâm vội vội vàng vàng đẩy cửa kính ra. Cố Hàn Yên vừa thấy hắn, lập tức xoay người muốn đi nhưng bị Trần Sâm níu lại: "Hàn Yên, em muốn đi đâu?"
"Tôi muốn đi đâu liên quan gì đến anh? Buông tay."
"Anh là chồng em, sao không liên quan gì đến anh? Hay là em tức giận vì lúc nãy anh mỉa mai người kia, em đau lòng?"
Trương Mạn không thể tin nổi nhìn thẳng vào hắn: "Trần Sâm, anh vừa nói gì?"
Trần Sâm nhận ra bản thân đã nói quá lời, vội vàng chữa cháy: "Xin lỗi xin lỗi, là anh sai rồi, là anh sai rồi, Hàn Yên, em đừng giận, là anh ích kỷ, nhưng cũng vì anh quá yêu em, chúng ta đừng vì người ngoài cãi nhau được không?"
Trương Mạn ở bên cạnh khinh bỉ nhìn Trần Sâm, người đàn ông đứng trước mặt cô hiện tại đúng là bạn cô trước kia sao? Sau khi hai người kết hôn, Trần Sâm bắt đầu lộ ra một mặt mà trước đó cô chưa từng biết, hẹp hòi, ích kỷ, nhạy cảm quá mức, còn lắm lời nữa.. Hoặc vì trước kia hắn che giấu quá tốt nên không ai phát hiện?
"Bây giờ tôi không muốn tranh luận vấn đề này với anh, cho dù có nói đi nói lại thì cũng là lỗi của người khác, còn anh luôn luôn đúng." Cố Hàn Yên mệt mỏi đẩy hắn ra: "Trương Mạn, đêm nay em qua nhà chị được không?"
"Ừ, chuyện đêm nay cho dù là ai cũng tức giận mà. Ở giữa chốn đông người mà ẩu tả như thế, để người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá chúng ta kiểu gì! Hàn Yên, đi theo chị, để tự anh ta ở đây tỉnh táo lại đi!"
"Này Trương Mạn, Trương Mạn, em đừng dẫn Hàn Yên đi, em giúp anh nói một hai câu đi mà…"
Trương Mạn không thèm để ý lời năn nỉ của hắn, kéo Cố Hàn Yên leo lên một chiếc taxi đi về nhà mình.
Trần Sâm ở phía sau chạy theo hai bước sau đó đứng nguyên tại chỗ, ảo não đá chân vào thùng rác ven đường.
Trương Mạn thở dài một hơi, vỗ vỗ vai Cố Hàn Yên: "Hàn Yên, thật là khó cho em. Chị cứ tưởng anh ta sẽ đối với em giống như lời nói ban đầu vậy.. Haizz, đàn ông đều là loại nói ngọt thì rất hay, đến lúc làm đều không làm được. Lần này chị kiên quyết đứng về phía em, bất kể lúc nào em cảm thấy không vui thì cứ đến chỗ chị, ở lại bao lâu cũng được, đừng bao giờ chịu buồn một mình, nhé?"
Cố Hàn Yên gật đầu, tựa vào vai Trương Mạn nhắm mắt lại. Đã rất lâu rồi cô không tựa vào vai một cô gái, vai Trương Mạn cũng không quá xương xẩu, dựa vào rất thoải mái. Chẳng hiểu sao cô lại nhớ đến Tô Vũ Khởi, còn tưởng rằng mình đã quên cảm giác này rồi..
Cô mở mắt ra, nhìn xuyên qua cửa sổ bên ngoài. Trong xe mở điều hòa nên trêи mặt kính phủ đầy hơi nước, phố đêm bên ngoài trở nên mờ ảo, chỉ thấy được những ánh sáng lấp lánh mơ hồ….