"Không, em hôn chị rồi chị ăn."
Cố Hàn Yên lúc này giống như biến thành một cô bé hay thẹn thùng, nhắm mắt lại giả vờ ngây thơ chờ Tô Vũ Khởi đến hôn.
Tô Vũ Khởi không nhịn được cười, khẽ hôn lên môi cô một cái: "Giờ ăn được chưa cô bạn nhỏ?"
"Được chứ, chúng ta ăn cơm thôi!"
Người nào đó được như ý, cười đến mức hai con mắt đều cong cong. Mỗi ngày đùa giỡn với Tô Vũ Khởi đã trở thành một phương thuốc không thể thiếu giúp Cố Hàn Yên cân bằng lại áp lực và buồn bực trong công việc, dù mệt mà vẫn vui.
"Vũ Khởi, gần đây công việc tốt không?" Cố Hàn Yên vừa nói vừa gắp một miếng măng cho Tô Vũ Khởi, "Hình như chị chưa từng nghe em nói gì về chuyện đi làm, có chuyện gì không vui không?"
"Mọi việc đều ổn mà, có gì đâu."
Cố Hàn Yên gật đầu, dừng một chút lại hỏi: "Không có ai bắt nạt em chứ?"
"Làm gì có, mọi người ai cũng là đồng nghiệp tốt, có ai bắt nạt em đâu. Chị đừng suy nghĩ nhiều quá."
Nếu nói không có chuyện gì phiền lòng thì làm sao có khả năng, nhưng Tô Vũ Khởi vẫn hết sức che giấu chuyện người và việc làm cho cô thấy phiền lòng. Cô không hy vọng Cố Hàn Yên sau một ngày làm việc vất vả, về nhà lại còn bị mình kể lể những chuyện nho nhỏ không đáng rồi lại lo lắng cho cô. Thật sự cô rất chú tâm đến cảm nhận của Cố Hàn Yên.
"Ừ, đúng rồi, hai ngày nữa ba mẹ đến thăm chị, cùng ăn một bữa cơm chung em nhé?"
"Việc này có tiện không?"
"Có gì đâu mà tiện hay không tiện? Chị đã nói với ba mẹ là chị có một người bạn sống chung rồi." Cố Hàn Yên nháy mắt với Tô Vũ Khởi: "Chưa kể chị còn muốn thăm dò ý nghĩ của ba mẹ về em, em xem, em ưu tú thế này, chị nghĩ ắt hẳn ba mẹ chị sẽ thích em."
"Phải làm thế thật à?" Tô Vũ Khởi hơi thấp thỏm, cha mẹ của Cố Hàn Yên đến đây, bọn họ là người như thế nào, liệu có thích mình không? Lỡ như mình nói câu nào đó không đúng, lưu lại ấn tượng xấu cho họ thì biết làm sao bây giờ.
"Đừng có lo, còn có chị mà. Chị sẽ không để em một mình đơn phương gặp ba mẹ chị đâu, chúng ta cùng song hành." Dường như Cố Hàn Yên nhìn thấu sự lo lắng của Tô Vũ Khởi, vội nắm chặt tay cô: "Chị nghĩ trước tiên nên để cho em hòa nhập với gia đình chị, thử để cho họ dần dần tiếp thu mối quan hệ của chúng ta. Em đừng sợ, ba mẹ chị không làm khó dễ gì em đâu."
Tô Vũ Khởi chần chừ gật đầu: "Vậy thì tốt, chị nói sao em nghe vậy."
"Cứ an tâm đi em yêu, chỉ là ăn bữa cơm thôi mà." Cố Hàn Yên thương yêu vò vò tóc của cô, "Em dễ thương như thế, chị làm sao đành lòng để em bị người ta bắt nạt."
"Em đâu có nói ba mẹ chị sẽ bắt nạt em." Tô Vũ Khởi nheo mắt, đẩy tay Cố Hàn Yên ra: "Đừng có vò đầu em, em có phải em bé đâu!"
"Ừ ừ, thì em không phải trẻ con." Cố Hàn Yên gật gù: "Sờ cũng không cho sờ, keo kiệt!"
Tô Vũ Khởi xem như mình không nghe thấy, tập trung ăn phần của mình. Ăn xong liền dọn bát đĩa của mình vào bếp, Cố Hàn Yên cũng vội vàng ăn cho xong rồi chạy theo Tô Vũ Khởi vào nhà bếp: "Để chị dọn cho."
"Không cần đâu, em rửa bát được mà. Chị bận rộn cả ngày cũng mệt rồi, đi nghỉ trước đi."
"Không phải em cũng bận bịu cả ngày à?"
Cố Hàn Yên kéo Tô Vũ Khởi ra khỏi chậu rửa, "Được rồi mà, để chị rửa cho. Chị không muốn em mệt."
Tô Vũ Khởi không bắt buộc được cô, đành tháo tạp dề trêи người xuống để cho Cố Hàn Yên đeo lên, rồi vòng qua phía sau cột dây lại.
"Chị nghĩ sau này chúng ta già, liệu có còn giống thế này không?"
"Thế này là thế nào?" Cố Hàn Yên xịt nước rửa chén vào trong nước, cả hai tay đều là bọt trắng xóa.
"Mỗi ngày cùng nhau nắm tay tản bộ ven đường, cùng xem phim điện ảnh yêu thích, cùng nghe những bài hát hay, bên nhau không xa không rời, cuộc sống của hai ta, nói sao nhỉ, rất bình yên, rất ấm áp… giống như bây giờ vậy.."
Sau lưng Cố Hàn Yên đột nhiên cảm giác được một cơ thể ấm áp dựa vào người, tay Tô Vũ Khởi từ phía sau choàng qua eo cô, kề mặt lên vai Cố Hàn Yên: "Em rất thích ôm chị như thế này."
Càng hạnh phúc, càng ấm áp bao nhiêu thì lại càng sợ mất đi thứ tình cảm gắn bó ngọt ngào này bấy nhiêu. Sợ rằng một khi mình đã quen sự tồn tại của cô ấy thì đột nhiên một ngày nào đó, cô ấy sẽ biến mất khỏi vòng tay mình. Đây là linh cảm, hay chỉ là lo lắng vu vơ?
"Chị cũng rất thích được em ôm." Cố Hàn Yên dùng đầu cọ cọ lên trán Tô Vũ Khởi, "Nhưng mà bây giờ để chị tập trung rửa chén bát trước được không? Chị không muốn hai tay dính đầy bọt xà phòng mà vẫn hôn em."
"Không cần hôn đâu, em chỉ muốn ôm chị một cái."
"Không, ai bảo chỉ ôm thôi, chị muốn hôn em."
Tô Vũ Khởi lấy tay nhéo eo cô một cái nhưng không dùng lực quá nặng, chỉ nhẹ nhàng thoáng qua: "Tối ngày chị chỉ toàn nghĩ đến những thứ kia trong đầu thôi phải không?"
Cố Hàn Yên làm như vô tội: "Chị nghĩ gì? Em nói xem chị nghĩ gì nào?"
"Chị…. Em không thèm nói chuyện với chị nữa, chị rửa bát đi!"
Tô Vũ Khởi giận dỗi đi ra khỏi nhà bếp, để lại Cố Hàn Yên một mình cười trộm. Liếc mắt nhìn bọt nước trong chậu, nụ cười của cô dần dần tan biến, trở nên lo âu.
Sinh sống cùng cha mẹ hai mươi mấy năm, tính tình cha mẹ như thế nào cô là người hiểu rõ nhất. Mẹ cô vừa cố chấp vừa bướng bỉnh, một khi đã nhận định chuyện gì sẽ không bao giờ cho phép người khác thay đổi, có đôi khi còn không nói lý lẽ. Cha tuy rằng chiều chuộng cô, nhưng lắm lúc vẫn phải nghe theo ý kiến của mẹ.
Muốn cha mẹ chấp nhận Tô Vũ Khởi, chấp nhận tình cảm giữa mình và cô ấy, có bao nhiêu khó khăn, có bao nhiêu khả thi, thật ra trong lòng cô đã mơ hồ nhận định được, nhưng mà cô vẫn muốn thử. Ở trong lòng cô, Tô Vũ Khởi chiếm một vị trí vô cùng quan trọng, cô rất hy vọng Hàn Tuệ và Cố Hữu Quyền có thể chấp nhận Tô Vũ Khởi. Dù là tình yêu hay tình bạn, cái nào cô cũng không thể dứt bỏ.
————————
Buổi chiều ngày thứ năm, hôm đó thời tiết cũng không tệ. Từ buổi sáng trời quang mây tạnh nên đến lúc tan tầm cũng không lạnh lắm. Tối nay Cố Hàn Yên đã hẹn cha mẹ cô đến nhà ăn bữa cơm chung, mới ban đầu cô vốn định cùng Tô Vũ Khởi đi đón cha mẹ, ngờ đâu lúc gần hết giờ lại có việc phải làm. Cô sợ hai người chờ lâu nên đành nhờ Tô Vũ Khởi đến đón cha mẹ cô về nhà trước.
"Xong chưa? Anh nhanh nhanh một chút!"
"Xong rồi, tí nữa thôi là xong rồi!"
Trần Sâm lấy tài liệu đặt vào máy scan, buồn bực nhìn Cố Hàn Yên: "Sao em rối tung rối mù lên thế, hẹn hò ai sao?"
"Ừ, hôm nay cha mẹ em đến nên hẹn họ ăn bữa cơm. Em sợ cha mẹ chờ lâu sốt ruột."
"Đừng có gấp, chút nữa anh lái xe đưa em đi, em không bị trễ đâu mà lo."
"Không cần làm phiền anh, em tự đi được rồi."
Cố Hàn Yên nhận tài liệu Trần Sâm đã đóng dấu văn bản hoàn chỉnh liền cất vào túi hồ sơ, "Thật là, lúc nào cũng gần hết giờ làm thì có việc cần giải quyết, phiền phức chết tôi."
"Em nhỏ giọng thôi, lỡ sếp quên mang chìa khóa quay ngược vào thì chúng ta chết chắc."
"Còn lâu, có lúc nào ông ấy không phải người về sớm nhất đâu, toàn chèn ép nhân viên nhỏ như chúng ta thôi."
"Chịu khổ mới có cơ hội thăng chức."
"Quên đi, em không thèm thăng chức! Muốn tăng thì tăng lương được rồi! Lúc nhận kết quả mới càng thêm vui."
"Em đó, chỉ có nhìn thấy "tiền" thôi." Trần Sâm bất đắc dĩ cười cười: "Xong rồi, nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta đi thôi."
Cố Hàn Yên rất cảm kϊƈɦ: "Cám ơn anh giúp em, lần sau mời anh cà phê nhé."
"Cần gì khách sáo vậy, chúng ta là bạn bè mà, em chạy trước đi." Trần Sâm vỗ vỗ vai cô, đưa túi xách trêи ghê cho Cố Hàn Yên: "Vừa đúng giờ."
"Ừ."
Hai người cùng đi ra cửa chờ thang máy mới phát hiện nút bấm đèn không sáng, Trần Sâm thử đi thử lại đều vô dụng: "Gay rồi, chắc thang máy hỏng rồi. Kiểu này chỉ còn cách đi thang bộ thôi."
"Sao xui xẻo đúng lúc thế nhỉ?" Cố Hàn Yên không ngừng kêu khổ, đúng là đã xui thì xui đến tận cùng. Kỳ thật điều cô lo lắng nhất chính là hiện tại Tô Vũ Khởi phải một mình đối mặt với cha mẹ cô, mẹ sẽ không làm khó dễ gì em ấy chứ?
"Bó tay rồi, giờ sốt ruột cũng không làm được gì, tốt nhất là đi thang bộ thôi em."
Cố Hàn Yên nặng nề thở dài một hơi, "Chắc chỉ đành thế thôi."
Văn phòng cô ở tầng rất cao, muốn xuống dưới ắt hẳn phải tốn không ít sức lực. May mà bên trêи vẫn có đèn chiếu sáng, không đến nỗi vừa đi vừa mò đường. Trong lòng Cố Hàn Yên hối hả, nên dù mang giày cao gót vẫn cố gắng tăng nhanh tốc độ, Trần Sâm ở sau theo không kịp, vội hô to: "Em đi chậm chút, đây là cầu thang đó, cẩn thận!"
Cố Hàn Yên vừa định quay đầu lại, dưới chân bỗng nhiên bị hẫng một nhịp, cả người mất đi trọng tâm liền té ngã xuống dưới.
"!"
"Hàn Yên!"