"Em còn suy nghĩ gì nữa, nhanh đuổi theo đi. Đừng để chuyện hiểu lầm càng lúc càng lớn, muốn giải quyết cũng không giải quyết được! Có thể em ấy vẫn đang chờ em đến cho một cái ôm an ủi! Đi tìm nhanh đi! Hỏi cho rõ là chuyện gì đã xảy ra!"
"Em biết… nhưng mà…em nên nói thế nào?" Cố Hàn Yên quay đầu lại: "Em, em chưa từng nghĩ theo chiều hướng này, nếu như, nếu quả thật đúng như thế, em biết đối mặt với Vũ Khởi như thế nào?"
"Chị chỉ giả thiết thôi mà, hy vọng mọi chuyện không đến mức hỏng bét như thế! Giờ mặc kệ thế nào em cứ đi hỏi cho rõ ràng đi, nếu như không phải thì em ấy bây giờ cũng cần sự ấm áp của em mà! Đi nhanh đi!"
Cố Hàn Yên gật đầu, chạy theo hướng Tô Vũ Khởi bỏ đi. Vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi cho Tô Vũ Khởi nhưng cô ấy không bắt máy, hoàn toàn như trong dự liệu. Lúc này Cố Hàn Yên vừa hổ thẹn vừa lo lắng, cô cảm thấy bản thân quá hồ đồ rồi, sao có thể nhẫn tâm đối xử với Vũ Khởi như thế! Bây giờ, cô chỉ hy vọng có thể mau chóng tìm thấy Tô Vũ Khởi.
———————
Tô Vũ Khởi không biết mình đã chạy bao lâu, chạy đến mức hai chân đã nhũn ra, đến lúc nhịp tim đập đến mức khó chịu mới ngừng lại. Cô mờ mịt nhìn quanh bốn phía, đây ngựa xe như nước trêи đường nhưng nào có vẻ mặt mà cô hằng quen thuộc.
Gương mặt hứng chịu gió lạnh đến tê dại, đến lúc này nước mắt mới chịu lăn dài, Tô Vũ Khởi ngồi sụp xuống bên lề đường, vùi mặt vào gối, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của người đi đường để nước mắt tùy ý rơi. Không có cái lạnh nào có thể so sánh được sự lạnh lùng của Cố Hàn Yên đối vối cô, cũng không có bất luận nỗi đau nào có thể hơn được sự ngờ vực của người cô yêu!
Cô cứ tưởng hai người đã ở bên nhau đủ lâu, tình cảm đã đủ vững chắc, cô đối với cô ấy cũng đã dâng hiến đủ đầy để Cố Hàn Yên hiểu rõ trái tim cô! Nhưng không, phần tình cảm này nhìn lại vẫn mong manh là vậy, yếu đuối đến mức không thể lĩnh trọn một đòn! Cố Hàn Yên có thể mặc kệ bỏ lại mình ở quán rượu chẳng cần quan tâm, có thể lạnh nhạt chất vấn hờ hững trào phúng, nhưng sao có thể không kiêng dè chút nào thương tổn người yêu cô!
Dựa vào cái gì? Tất cả những chuyện này đều do bởi vì mình quá yêu cô ấy sao? Trái tim của cô ấy đến cùng là có bao nhiêu phần cho cô? Có còn ở đây bên cô hay không?
Đã bao lâu cô không còn nghe thấy những lời thầm thì bên tai, đã bao lâu không còn cảm nhận được chiếc ôm ấm áp, đã bao lâu không còn nhìn thấy ánh mắt dịu dàng… Tô Vũ Khởi không biết sự kiên trì của cô có còn ý nghĩa hay không, cô ở tại đây chỉ đang đợi một câu nói, một ánh mắt nhưng mà người kia vẫn không hiểu, hay có phải cô đã quá cưỡng cầu hay không?
Nghe được Kiều Hi nói cô ấy vì mình chuẩn bị sinh nhật, bao nhiêu oan ức và bất an đã được cảm động thay thế, Tô Vũ Khởi cho rằng giờ đây cô có thể dũng cảm đối mặt với sự hiểu lầm của Cố Hàn Yên, nói ra hết sự thật. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng ấy, cô lại khước từ… Tô Vũ Khởi không có dũng khí nói với một Cố Hàn Yên xa lạ như vậy chuyện đã xảy ra, cô không muốn bản thân giống như một phạm nhân làm sai chuyện phải đối mặt với ánh mắt xét xử!
Quay đầu lại nhìn sang bên kia đường, lui lui tới tới rất nhiều người nhưng không có cô ấy. Cố Hàn Yên không đuổi theo cô. Có phải lúc cô rời đi Cố Hàn Yên vẫn như không có gì xảy ra, đứng nguyên ở đó nhìn theo?
Mất mác biến thành thất vọng, đến cuối cùng còn lại chỉ là sự vô vọng. Tô Vũ Khởi cúi đầu, giấu gương mặt trong lòng bàn tay, không để ai thấy vẻ mặt của mình. Cô chạy không nổi nữa, cũng không muốn chạy, lồng ngực khó thở làm cho cô không kìm được nước mắt tuôn rơi.
Trêи vai đột nhiên có ai đó vỗ vào, mặt Tô Vũ Khởi đầy nước mắt nghiêng đầu sang chỗ khác, hy vọng lại quay về thay cho thất vọng.
"Vũ Khởi, là cậu thật à!"
Lý Hinh há hốc mồm nhìn Tô Vũ Khởi đang ngồi xổm trêи mặt đất, dáng vẻ nhu nhược làm cho người khác đau lòng: "Cậu làm sao ra đến nông nỗi này, đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Vũ Khởi nhanh chóng lấy tay ra chùi nước mắt, khịt khịt mũi: "Không có gì, tớ không sao."
"Không sao? Con mắt đỏ rần vậy rồi còn nói không sao?"
Lý Hinh chịu đựng cơ thể trêи đôi giày cao gót năm phân, ngồi xuống với Tô Vũ Khởi, đau lòng xoa mặt cô: "Sao lại khóc đến mức này, nói cho tớ nghe đi, có phải Cố Hàn Yên ức hϊế͙p͙ cậu không?"
"Không phải, cô ấy không có bắt nạt tớ." Tô Vũ Khởi xoa xoa mắt: "Tớ, tớ khóc là vì…vì chuyện công việc, Hàn Yên không có biết…"
Lý Hinh hoài nghi hỏi: "Thật à?"
"Ừ thật mà, tớ không có lừa cậu." Tô Vũ Khởi gật đầu, thút thít nói: "Tớ bị sếp mắng."
"Vậy sao lại chạy đến đây?"
"Hôm nay tớ không có đi làm, cô ấy đi với bạn… tớ đi giải sầu một mình.."
"Cái đồ ngốc này, có khổ trong lòng phải nói với Hàn Yên chứ! Tự mình giấu cái gì mà giấu! Cái kiểu của cậu như thế này làm sao tớ yên tâm được?"
"Xin lỗi… làm cậu lo lắng rồi.."
"Tô Vũ Khởi, sau này mà cậu nói năng kiểu này nữa, tớ sẽ không thèm quan tâm đến cậu."
Lý Hinh trừng mắt lên, sau đó ôm cô vào lòng: "Muốn khóc thì khóc đi, tớ ở đây với cậu, nhé?"
Tô Vũ Khởi hít một hơi thật sâu, vì sao những lúc mình khổ sở nhất, người đồng ý ôm mình chỉ có một mình Lý Hinh?
"Tớ không sao đâu, tớ không sao thiệt mà.."
"Ngốc quá đi, sau này muốn khóc thì đến tìm tớ, khóc bao lâu cũng được. Trời lạnh thế này khóc ở ngoài đường làm gì, đông cứng lại chỉ làm đau lòng người khác thôi!" Lý Hinh kéo cô lên, vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn của cô: "Cậu ở đây khóc bao lâu rồi? Tớ gọi điện thoại bảo Hàn Yên đến đón cậu."
"Không được!" Tô Vũ Khởi giữ tay cô lại, Lý Hinh buồn bực hỏi: "Tại sao?"
"Tớ không muốn để cô ấy thấy tớ chật vật thế này.. Cậu gọi cô ấy tới đây, thấy mặt tớ như vậy thế nào cũng hỏi tớ có chuyện gì." Tô Vũ Khởi nói dối, cô biết tính khí của Lý Hinh. Nếu để Lý Hinh biết Cố Hàn Yên vì sao lãnh đạm cô bao lâu nay, nhất định sẽ tìm Cố Hàn Yên liều mạng. Cô không muốn để Lý Hinh nghĩ xấu về Cố Hàn Yên.
"Cậu đúng là xem người yêu như sinh mạng rồi! Cái này cũng không được cái kia cũng không xong, vậy giờ cậu muốn thế nào?"
"Lý Hinh, đêm nay cậu cho tớ ở nhà cậu được không? Để tớ hồi phục tâm tình rồi mới gặp Hàn Yên.."
"Ừ được, nhà tớ lúc nào cũng hoan nghênh cậu. Nhưng mà tớ không hy vọng lần nào cậu cũng khóc lóc thế này đâu." Lý Hinh xoa mặt cô, chỉ vào cửa hàng thức ăn nhanh ở phía sau hai người: "Nhìn cậu như con mèo ấy, đi vào trong đó rửa mặt đi rồi tớ đưa cậu về."
"Ừ."
Tô Vũ Khởi vừa đi vào cửa hàng thức ăn nhanh xong, Lý Hinh liền lấy điện thoại ra gọi cho Cố Hàn Yên: "Em tình cờ thấy Vũ Khởi ở trêи đường, tối hôm nay cậu ấy sẽ đến nhà em ngủ. Lâu rồi tụi em không gặp nên mượn người yêu của chị dùng chút, không phản đối chứ?"
"Em ấy, em ấy có khỏe không?" Cố Hàn Yên lo lắng Tô Vũ Khởi, cô không rõ ràng tình hình của Tô Vũ Khởi rốt cuộc là làm sao, nhận được điện thoại của Lý Hinh làm cô chột dạ, có cảm giác mình không chăm sóc tốt Tô Vũ Khởi.
"Không có gì, khỏe mạnh bình thường. Em nhớ Vũ Khởi nên bắt cậu ấy đến chơi với em." Lý Hinh vờ như nhẹ nhàng trả lời, dừng lại một nhịp, vẫn không nhịn được nói tiếp: "Mà cái đồ chết tiệt nhà chị, mỗi ngày chị bận rộn gì cũng đừng quên ở nhà còn có một người chứ! Cậu ấy không nói gì với em hết, nói hai người rất tốt, nhưng nhìn cái kiểu kia có ổn chút nào đâu? Lừa ai cũng được nhưng lừa em khó lắm! Làm cậu ấy khóc bù lu bù loa chỉ có một mình chị làm được thôi! Em không rõ hai người có chuyện gì, dù gì em cũng không nhúng tay vào chuyện của hai người được, tự hai người giải quyết đi. Tối nay cậu ấy không về đâu, chị tự chăm sóc bản thân cho tốt, ngày mai em sẽ đưa cậu ấy đi làm, tan việc chị tới đón cậu ấy về!"
Cố Hàn Yên ngây ngẩn cả người, hổ thẹn không ngừng: "Em ấy khóc?"
"Hừ, nói là bị sếp mắng. Trước giờ bị sếp mắng có bao giờ thấy cậu ấy giống vậy đâu, tính tình Vũ Khởi xưa nay không để ý chuyện người khác nghĩ gì về mình. Có tới đón người hay không, chị tự suy nghĩ thật kỹ đi. Cậu ấy đi ra rồi, em cúp máy đây."