Cố Hữu Quyền vội vàng quơ quơ tay: "Không sao cứ từ từ thôi, có một mình cháu ở đây cũng được mà. Con gái của cô chú lúc nào cũng vậy hết, chả mấy khi đúng giờ đâu, nếu không phải muộn thì cũng là có việc đột xuất, muốn ép nó đi đúng giờ cũng bó tay. Đôi khi nó còn hay nổi cáu linh tinh nữa, hai đứa ở chung nó có bắt nạt cháu không?"
Tô Vũ Khởi cười cười: "Làm gì có ạ, Hàn Yên rất tốt, cũng rất giỏi."
Cố Hữu Quyền vui vẻ liếc mắt nhìn Hàn Tuệ: "Con nhóc kia mà có mặt ở đây, nghe người ta khen nó như thế thể nào mũi cũng phồng to như quả cà chua."
Hàn Tuệ nhìn chằm chằm Tô Vũ Khởi một lúc rồi hỏi dò: "Vũ Khởi, cháu có người yêu chưa?"
Tô Vũ Khởi hơi sửng sốt, sau đó gật đầu bảo: "Cháu có."
Hàn Tuệ thất vọng: "Có bạn trai rồi à? Cô còn tưởng chưa có thì cô đứng ra giới thiệu cho. Hàn Yên có một người anh họ, điều kiện gia đình tốt lắm, nó cũng có bản lĩnh…"
"Thôi thôi, bỏ cái tật ngày nào cũng giới thiệu hết người này đến người kia đi. Bà định chuyển nghề bà mai sao. Vũ Khởi xinh thế này sao không có bạn trai được? Đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi mà!"
Hàn Tuệ cụt hứng bảo: "Tôi chỉ hỏi qua qua thôi, ông to mồm thế làm gì?"
"Ừ ừ, thì thôi, tôi mặc kệ bà." Cố Hữu Quyền nhún vai, gương mặt ôn hòa nói với Tô Vũ Khởi: "Bà cô này của cháu nhiệt tình có thừa, thích nhất là làm mai mối cho người ta. Cháu đừng để ý bà ấy chi cho mệt. Bạn trai cháu ở đâu, chắc thế nào cũng chăm lo cho cháu phải không? Làm con gái sướиɠ nhất là có người yêu chìu đó."
"Bạn cháu là người bản địa, lớn hơn cháu một tuổi. Tính tình rất tốt, đối với cháu cũng rất tốt ạ." Tô Vũ Khởi vừa trả lời vừa nhìn phản ứng của hai người họ. Nếu họ biết "bạn" trong lời của mình chính là con gái, lại còn là con gái của bọn họ, không biết hai ông bà sẽ cảm tưởng thế nào?
Hàn Tuệ gật gù: "Có người yêu đúng là rất tốt. Cứ nhìn con gái nhà cô đó, hai mươi bảy tuổi đầu mà vẫn còn một thân một mình, cháu nói xem, tuổi xuân con gái có bao nhiêu năm để hoang phí? Nó quen bạn trai mất bao nhiêu năm, nói chia tay là chia tay, làm cho cô giận chết đi được, thật tình, coi như bạn trai nó không tốt thì cũng thôi đi nhưng mà cô đã khuyên nhủ tận tình, nói nó cứ dắt về một đứa cho cô xem rồi cô tính cho. Nhưng mà nó hết nói đông lại nói tây, hoàn toàn lờ tịt. Vũ Khởi, hai đứa cháu chơi chung với nhau, cháu giúp cô lựa lời khuyên nhủ nó, cô muốn bồng cháu lắm rồi!"
"Chuyện này đâu có vội vàng được, con nó không thích cũng không ép con được. Bà có gấp cũng đâu còn cách nào."
"Lúc nào cũng từ từ, từ từ thôi, vậy lúc nào mới gấp? Ông đừng có thuận theo nó!"
Tô Vũ Khởi nghe xong vừa lùng bùng vừa khổ sở, nếu Cố Hàn Yên ở bên cạnh mình thì không thể có con, liệu bọn họ có đồng ý không? Nhưng nghĩ đến Cố Hàn Yên sẽ có con với người khác, trong lòng cô đau nhói, chỉ mới nghĩ đã không cách nào chấp nhận được.
Mình chiếm đoạt con gái của bọn họ, họ có hận mình hay không…
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên cửa bật mở. Tô Vũ Khởi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy Cố Hàn Yên được người dìu vào, dường như chân phải bị thương, trêи cằm còn có hai vết bầm tím.
"Hàn Yên!" Cô vội vàng đứng dậy đón đỡ: "Chị làm sao vậy?"
"Không sao không sao không sao, em đừng lo lắng." Cố Hàn Yên nói liên tục ba cái không sao, biết chắc bộ dạng của mình thế này kiểu gì cũng dọa cô sợ: "Thang máy công ty bị hỏng, lúc chị đi xuống lầu không cẩn thận bị ngã, cổ chân bị trẹo thôi."
"Sao con không cẩn thận gì hết vậy! Lúc đi không nhìn dưới chân à?" Cố Hữu Quyền xót ruột hỏi: "Để ba xem xem bị thương có nghiêm trọng không? Nếu cần thì đi bệnh viện xem?"
"Chỉ bị trật chút thôi mà, con xin nghỉ một hai ngày ở nhà là được, con không sao đâu, ba mẹ đừng lo lắng."
"Bao nhiêu tuổi rồi còn không biết tự lo cho mình!" Hàn Tuệ trách cứ, sau đó liếc qua nhìn Trần Sâm vẫn đứng cạnh Hàn Yên nãy giờ, mắt sáng lên: "Đây là?"
"Cháu chào cô chú ạ." Trần Sâm lễ phép chào: "Cháu là đồng nghiệp của Hàn Yên, chân của Hàn Yên không cử động được nên cháu đưa em ấy về. Hôm nay công ty có việc tăng ca đột xuất nên làm trễ nãi việc của Hàn Yên, em ấy sợ mọi người chờ nên bất cẩn té ngã."
"Cháu đặc biệt đưa nó về đúng không? Ai ui, thực sự là cám ơn cháu."
"Không có gì không có gì đâu ạ, tụi cháu là bạn mà."
Trần Sâm giúp đỡ Tô Vũ Khởi dìu Cố Hàn Yên ngồi lên trêи ghế rồi nói: "Được rồi, người cũng đã về, cô chú, cháu đi đây ạ, không quấy rầy mọi người ở nhà liên hoan."
"Vậy sao được, nếu đã đến phải ở lại ăn bữa cơm mới phải, cháu lại còn mới giúp Hàn Yên một tay." Mặt mày Hàn Tuệ hớn ha hớn hở: "Lại đây, lại đây, ngồi xuống mau lên, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Cố Hàn Yên xen vào: "Mẹ, người ta còn có việc mà, mẹ đừng làm người ta trễ việc chứ."
"Có chuyện gì cũng phải ăn cơm nước xong mới làm được chứ, mất bao nhiêu thời gian đâu, đồng nghiệp của con tên là gì?"
"Dạ, cháu tên Trần Sâm, cô gọi cháu Tiểu Trần là được."
"À, Tiểu Trần, lại đây, ngồi ở đây với cô, bận chuyện gì thì ăn xong mới được đi." Hàn Tuệ nhiệt tình kéo Trần Sâm ngồi xuống bên trái Cố Hàn Yên, mình thì ngồi xuống vị trí bên phải cô rồi để Tô Vũ Khởi ngồi kế bên cạnh mình.
Cố Hàn Yên rất không dễ chịu, cô đã mơ hồ nhìn ra có điểm không đúng: "Mẹ, con muốn ngồi cạnh bên Vũ Khởi."
"Sao, ghét bỏ mẹ hả?"
"Không phải, Vũ Khởi chưa gặp ba mẹ bao giờ, con sợ em ấy ngại.."
"Không sao đâu, trước khi chị về em và cô chú đã tán gẫu nãy giờ rồi, cứ ngồi thế này được mà." Tô Vũ Khởi miễn cưỡng cười cười, dù cho rất đau lòng rất lo lắng cho Cố Hàn Yên, cũng phải che giấu đi.
"Em chính là Tô Vũ Khởi?"
Trần Sâm cười với cô: "Anh thường xuyên nghe Hàn Yên nhắc tên em, em rất xinh."
Tô Vũ Khởi khẽ gật đầu: "Cám ơn."
Cơm nước lục tục mang lên, Hàn Tuệ lôi kéo Trần Sâm nói chuyện quên trời quên đất. Cố Hàn Yên nhìn Tô Vũ Khởi cách mình một người, bao nhiêu lời muốn nói nhưng không nói ra được. Nhìn Tô Vũ Khởi chẳng để ý gì đến mình, chỉ lo cúi đầu ăn cơm, bao nhiêu buồn phiền trong lòng nhưng không cách nào phát tác. Lòng cô tràn đầy ảo não, tại sao mình không cẩn thận làm gì để phải nhờ Trần Sâm đưa về. Vốn muốn cha mẹ và Tô Vũ Khởi có mối quan hệ tốt đẹp, bây giờ thì hay rồi, mẹ cứ níu Trần Sâm hỏi han không ngừng, buổi tiệc vui vẻ thế mà hỏng bét.
"Hai cháu ăn nhiều vào." Hàn Tuệ gắp cho Trần Sâm và Tô Vũ Khởi mỗi người một con tôm, cười híp mắt hỏi Trần Sâm: "Tiểu Trần có bạn gái chưa?"
Trần Sâm cười, lắc đầu: "Chưa, cháu còn độc thân."
"Hàn Yên nhà cô cũng độc thân, con trai mấy cháu hai mươi bảy hai mươi tám tuổi độc thân thì không sao, nhưng con gái thì không được. Haiz, con bé này nó không biết sốt ruột…"
Trần Sâm liếc mắt nhìn Cố Hàn Yên, có ý nói: "Vì Hàn Yên không muốn thôi, nếu em ấy muốn thì xếp một hàng dài."
"Một hàng dài, được một là mừng lắm rồi." Hàn Tuệ liếc nhìn Cố Hàn Yên, "Yêu cầu cao, lại còn kén cá chọn canh."
Cố Hàn Yên bất mãn bĩu môi: "Mẹ, con là con ruột hay con ghẻ, sao mẹ cứ dìm con hoài vậy?"
"Con cứ đưa bạn trai về đây đi, mẹ sẽ không nói nữa."
"Bây giờ con không muốn."
"Không muốn. Vậy chứ muốn cái gì?"
"Con, con có người yêu rồi!"
"Vậy mang về đây cho mẹ xem." Hàn Tuệ lại liếc một cái nữa: "Đừng có nói láo rồi cho qua với mẹ."
Cố Hàn Yên giận dữ: "Con, ngày hôm nay con định mang về ra mắt với ba mẹ mà!"
"Thật sao!? Hai đứa con…." Cố Hàn Yên và Hàn Tuệ trăm miệng một lời, tầm mắt đều đặt lên người Trần Sâm.
Trần Sâm sau một hồi sửng sờ, lập tức vô cùng vui sướиɠ, cảm giác lâng lâng khó mà tin nổi nhìn Cố Hàn Yên.
Đôi đũa trong tay Tô Vũ Khởi loảng xoảng rơi xuống, cô cũng không buồn ngẩng đầu hay khom lưng xuống nhặt, chỉ một mực trầm lặng. Cố Hàn Yên biết toàn bộ mọi người trong phòng đều đang hiểu lẩm, hối hận không thôi: "Không phải, không phải ý của con là vậy…"
"Không phải con mới nói mang người về ra mắt ba mẹ sao, trong phòng này ngoại trừ ba của con là đàn ông ra thì chỉ còn Tiểu Trần. Đừng nói dối nữa, nói thật với mẹ xem, rốt cuộc có phải hay không?"
Cố Hàn Yên cảm giác hôm nay mình phạm vào một sai lầm rất lớn, lẽ ra ngàn vạn lần không nên đồng ý để Trần Sâm đưa mình về. Nhất định bây giờ Tô Vũ Khởi rất tức giận, ngày cả nhìn cũng không muốn nhìn mình một cái. Đầu óc nóng lên, cô bất kể mọi chuyện đứng lên muốn kéo theo Tô Vũ Khởi chạy mất, quên cả chuyện mình đang trặc chân, kêu to một tiếng lại ngồi phịch xuống ghế, làm cho mấy người hoảng hồn vội đỡ lấy cô: "Bỗng nhiên con đứng lên làm gì? Chân còn đau con không biết sao!"
Cố Hàn Yên đau đến nước mắt ứa ra, cô ôm lấy mắt cá chân rồi lén nhìn Tô Vũ Khởi, vô cùng tủi thân nói: "Đau chết con luôn đi, chả ai thèm thương con cả!"