Trần Sâm đẩy cửa ra ngoài thì thấy Cố Hàn Yên đang đứng ở hành lang che miệng nói chuyện điện thoại. Hắn mang một cốc nước đưa cho cô: "Sao vậy em?"
"Em gọi điện thoại cho bạn Vũ Khởi thôi, em lo ban đêm em ấy ở nhà một mình sẽ sợ nên nhờ bạn em ấy qua ở cùng."
Ánh mắt Trần Sâm hơi có vẻ kỳ lạ: "Em rất quan tâm cô ấy nhỉ."
Cố Hàn Yên mỉm cười: "Trong cuộc đời sẽ luôn có vài người khiến anh cam tâm tình nguyện tốt với người đó."
"Trong số những người mà em cam tâm tình nguyện, có bao gồm anh không?"
Cố Hàn Yên ngẩn người: "Trần Sâm…"
"Haha, anh đùa thôi. Ba em đang nằm viện, sao anh có thể gây áp lực cho em vào lúc này. Để anh ở đây trông cho, em và cô đi ăn gì đó đi."
"Anh không về công ty sao? Vậy sao được.."
"Có gì đâu, không phải chỉ nghỉ mấy ngày sao, có mất bao nhiêu tiền đâu. Nhà em chỉ có hai người phụ nữ trong bệnh viện, anh không yên lòng. Hay thế này đi, em vào với cô đi, để anh đi mua thức ăn cho hai người."
"Không cần đâu anh đi về đi, chuyện lần này em rất cám ơn anh, mẹ em bị hoảng nên không biết phải làm gì hết, nếu không có anh thì có thể ba em đã…"
"Không cần nói chuyện khách sáo với anh vậy đâu, nói gì thì anh cũng là bạn em mà. Trong nhà em xảy ra chuyện, anh đâu thể khoanh tay đứng nhìn? Em cũng đang lo sứt đầu mẻ trán rồi, hơi đâu để ý anh làm gì. Em vào nhanh đi, cô còn đang giận em đó, em giải thích với cô chút là được."
Cố Hàn Yên nhìn Trần Sâm, cảm kϊƈɦ nói: "Cám ơn anh, thật sự rất cám ơn."
Trần Sâm cười cười: "Được rồi, không cần nói mấy lời có cánh đâu, vào đi, giờ anh đi đã."
Cố Hàn Yên gật đầu, đến khi Trần Sâm đi cô mới đi vào phòng bệnh. Bên trong phòng này có ba giường bệnh nhưng chỉ có mình cha cô đang nằm, Hàn Tuệ đang ngồi bên cạnh giường lau mặt cho Cố Hữu Quyền, nhìn thấy Cố Hàn Yên đi vào nhưng không ngẩng mặt lên.
"Mẹ, để con làm cho."
"Cô tránh ra đi, không dám làm phiền cô!" Hàn Tuệ châm chọc nói tiếp: "Lo đi trốn với người yêu cô đi, dính vào hai ông bà già này làm chi!"
"Mẹ, mẹ đừng nói vậy được không? Con cũng rất áy náy, con không biết sẽ xảy ra chuyện thế này… là con có lỗi với ba.."
Hàn Tuệ ném khăn mặt vào thau, vành mắt đỏ bừng chất vấn Cố Hàn Yên: "Con nói cho mẹ nghe xem, mẹ ở nhà nóng ruột gần chết, còn con ở đâu mà tắt máy, sống chết kiểu gì gọi cũng không được! Con có biết khi mẹ nhìn ba con nằm bất động ở trêи giường thì lo lắng sợ hãi đến cỡ nào không? Nếu không phải Trần Sâm đủ bình tĩnh, kêu mẹ trước tiên gọi điện thoại cho cấp cứu thì có lẽ ba con đã…. Thằng nhỏ từ lúc đến bệnh viện liền vội vội vàng vàng lo trước lo sau, thủ tục của ba con toàn do nó một tay lo liệu, sau đó vẫn ở bên cạnh mẹ. Nó có ân với nhà mình, có tình với con, lẽ nào con không thấy sao? Trái tim con bằng sắt sao? Tô Vũ Khởi kia rốt cuộc có chỗ nào làm cho con mê mẩn vậy, đến nỗi bên cạnh có một người đàn ông tốt cũng làm như không thấy! Hàn Yên ơi là Hàn Yên, con quá hồ đồ rồi!"
"Mẹ…" Cố Hàn Yên không kìm được nước mắt: "Con biết anh ấy tốt với con, con biết con có lỗi, nhưng mà con không có cách nào để ngừng yêu Vũ Khởi.. Em ấy rất tốt, thật sự rất rất tốt, chỉ có ở bên cạnh Vũ Khởi con mới cảm thấy được hạnh phúc, cảm giác được niềm vui. Trái tim của em ấy cũng bằng xương bằng thịt, cũng là con gái của người ta, sao mẹ nỡ lòng nào dùng những lời lẽ nặng nề vậy để nói em ấy? Con không nỡ lòng nào bỏ em ấy được… Vũ Khởi đã vì con làm rất nhiều chuyện, con yêu Vũ Khởi lâu rồi, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, sao mẹ có thể bắt con sống chung với người con không yêu cả đời?"
"Đến bây giờ mà con vẫn nói câu này sao! Không lẽ con dự định sống chung với một người phụ nữ đến hết đời sao? Đừng nói mẹ không đồng ý, ngay cả ba mẹ của con bé kia cũng không cho phép con gái mình ra ngoài lêu lổng. Thời kỳ trưởng thành của phụ nữ rất ngắn ngủi, bây giờ thanh niên còn thích chạy theo mốt, chạy theo mấy thứ kỳ quái để làm gì, con bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn ham chơi theo mấy đứa đó, một khi làm lỡ tuổi xuân thì về sau con biết làm thế nào? Đến đó không hối hận đến chết mới là lạ! Từ xưa đến giờ Trung Quốc xem trọng âm dương kết hợp, nam nữ bên nhau, có bao giờ con gặp được hai người đàn ông hoặc hai người phụ nữ bên nhau trọn đời chưa, cho dù có cũng là danh không chính ngôn không thuận, bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ con có vui không, con có từng hình dung được mình sẽ thế nào không? Họ nói con biến thái con chấp nhận không! Định lén lén lút lút sống cho hết đời à? Con có biết hai đứa con sẽ phải gánh chịu bao nhiêu áp lực không? Con quá ngu ngốc!"
"Mẹ, đâu phải con ham chơi, cũng không phải là yêu cuồng sống vội, con hiểu rất rõ tình cảm của con với Vũ Khởi là gì. Với lại xin mẹ đừng dùng hai từ "biến thái" để sỉ nhục tụi con… Con biết mình sẽ phải gánh chịu bao nhiêu áp lực chứ, nhưng nếu không phải thật lòng yêu nhau thì làm sao tụi con cùng nhau chống đỡ áp lực được? Con sẽ cố gắng chứng minh cho mẹ xem, con cũng sẽ cố gắng làm việc để mẹ thấy con có hạnh phúc của riêng mình. Mẹ, con cầu xin mẹ, mẹ đừng dùng ánh mắt thế tục để phê phán được không? Tại sao mẹ không thể hiểu và bỏ qua cho con?"
"Hiểu và bỏ qua cho con? Không lẽ mẹ còn chưa đủ hiểu và chưa bỏ qua cho con sao, cũng bởi vì quá hiểu, quá dung túng nên mới để cho con thích bỏ Tiểu Giang thì bỏ, còn dính vào phụ nữ nữa! Hàn Yên, tuổi con không còn nhỏ nữa, ba con lúc nào cũng nói con không phải là trẻ con, muốn mẹ đừng quản lý con nữa, nhưng con tự nghĩ đi, con đã làm ra chuyện gì! Mẹ nói thật, chuyện của con mẹ vẫn chưa nói cho ba con biết, mẹ sợ ông ấy không chịu đựng được… Bây giờ còn có khả năng mắc bệnh ung thư…"
"Mẹ.."
"Đừng có gọi mẹ! Cố Hàn Yên, mẹ nói cho con biết, mẹ còn sống ngày nào thì mẹ tuyệt đối không đồng ý cho con dành cả đời mình để ở cạnh một người phụ nữ! Coi như mẹ van xin con, xin con biết thương, biết tội nghiệp cho hai ông bà già này, ba mẹ chỉ có một đứa con gái thôi, cha con bất cứ lúc nào cũng có thể…. con nhẫn tâm để nhà họ Cố tuyệt tôn tuyệt tự sao, nhẫn tâm để ba con…"
"Khụ khụ khụ…"
Hàn Tuệ đang nói năng kϊƈɦ động thì Cố Hữu Quyền nằm trêи giường bỗng nhiên bắt đầu ho khan, bà vội vàng ngậm miệng lại, nắm chặt tay ông: "Lão Cố, lão Cố, ông thấy sao rồi?"
Cố Hữu Quyền nhíu nhíu mày, hổn hà hổn hển như muốn nói gì đó, Cố Hàn Yên vội vàng lấy ống nhổ ở dưới giường đưa tới, ông nghiêng người khạc đờm trong cổ ra, bên trong còn vương theo một ít máu.
"Hai mẹ con làm sao thế? Sao tôi lại nằm ở đây?"
Giọng nói Cố Hữu Quyền khàn khàn, kinh ngạc nhìn một già một trẻ trước mắt đang rơi lệ, định gắng hết sức ngồi dậy nhưng ngực đau nhói, khẽ rêи một tiếng lại nằm xuống: "Ôi, đau quá, ngực của tôi…"
"Ba, ba từ từ thôi, ba bị kϊƈɦ điện nên ngực sẽ đau, một thời gian nữa mới ổn.."
Cố Hàn Yên đắp chăn cho Cố Hữu Quyền, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Nếu như không phải bình thường cô ít quan tâm chăm sóc ông thì làm sao đến mức này? Nếu khuyên nhủ ông cai thuốc sớm hơn thì cũng không lành ít dữ nhiều, cũng không…
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hai mẹ con khóc cái gì? Kϊƈɦ điện gì? Sao ba lại bị điện giật?"
"Ông còn nói," Hàn Tuệ lau nước mắt rồi lẩm bẩm: "Bình thường bảo ông hút thuốc ít thôi thì ông không nghe, ho suốt ngày còn không sợ, tối qua ông ngủ bị nghẽn mạch thở, nếu không phải tôi về nhà đúng lúc thì ông chết trong nhà cũng không ai hay rồi!"
"Ai da… đau chết mất, bà còn nói tôi hả, mấy hôm nay bà cứ chạy đi đâu, có phải lại đi giám thị Hàn Yên không, đã bảo bao nhiêu lần đừng xem con như phạm nhân mà. Không phải nói gì bà cũng không nghe sao, nếu bà ở nhà thì tôi còn lâu mới nằm viện.."
"Ý của ông là tôi có lỗi với ông?" Hàn Tuệ tức giận: "Nếu không phải tôi trông chừng nó thì làm sao biết nó làm ra mấy chuyện đáng xấu hổ vậy!"
"Không biết xấu hổ là bà đó! Già mà không đứng đắn…"
"Cố Hữu Quyền!"
"Thôi ba mẹ đừng cãi nhau nữa mà! Mẹ, ba đang nằm viện mà, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, mẹ nhường ba đi."
"Bà xem đi, chỉ có con gái biết thương tôi." Cố Hữu Quyền cố nhe răng cười với Cố Hàn Yên: "Con gái, con đi hỏi bác sĩ xem ba phải nằm viện mấy ngày mới được về. Ở đây mùi thuốc nồng nặc quá ba không chịu được, với tiền viện phí đắt lắm, ba còn phải tiết kiệm cho con kết hôn mua xe mua nhà…"
"Ba…"
Cố Hàn Yên cay mũi, vành mắt đỏ bừng, cố ngưng lại những giọt nước mắt đang chực chờ tuôn rơi: "Vài ngày nữa thôi, chờ vài ngày nữa là ba được về. Chờ bác sĩ khám tổng quát cho ba xong thì chúng ta về nhà."
"Còn khám tổng quát làm gì nữa, ba khoẻ mạnh mà, ba chỉ hút thuốc hơi nhiều thôi, sau này ba bớt hút là đươc."
"Vẫn nên kiểm tra để cả nhà mình cùng yên tâm. Mẹ, mẹ có hỏi bác sĩ chừng nào ba có thể khám chưa?
"Ngày mai, ngày hôm nay cho ba con nghỉ ngơi một ngày. Sau khi xuất viện ông cai thuốc cho tôi!"
"Hàn Yên, cô."
Trần Sâm cầm cơm hộp đi vào, ngạc nhiên nói: "Chú tỉnh rồi ạ? Tốt quá!"
"Ủa, Tiểu Trần cũng ở đây à?"
"Chứ sao nữa, Hàn Yên tắt điện thoại làm tôi không liên lạc được, tôi gấp quá không biết làm sao nên mới gọi cho Tiểu Trần. Nếu không nhờ nó bình tĩnh thì làm sao đưa ông đến bệnh viện được."
"Ra là vậy, vậy chú phải cám ơn cháu, một mình chú sinh bệnh làm loạn cả nhà thì thôi, còn làm phiền đến cháu, ngại quá.."
"Chú nói kỳ quá, cháu và Hàn Yên là bạn tốt, chuyện của em ấy cũng là chuyện của cháu. Có gì đâu nà chú ngại, cháu sẽ ở đây thêm vài ngày nữa, cần gì chú cứ tìm cháu. À Hàn Yên, đây là bữa trưa anh mua cho cô với em, mua đồ ở ngoài sợ không sạch nên anh mua trong siêu thị đó, thìa đũa anh nhúng qua nước sôi hết rồi. Chú, chú vừa mới khoẻ lại không ăn đồ dầu mỡ được, để cháu đi xem bệnh viện có cơm cho bệnh nhân chưa, sẵn tiện xin ít nước nóng nữa."
"Thôi Tiểu Trần, cháu đừng lăng xăng chạy đi chạy lại nữa, ngồi xuống đây đi, chút nữa người ta sẽ đem đồ tới, cháu còn chưa ăn cơm mà."
"Không sao đâu ạ, cháu ăn ở ngoài rồi, mọi người cứ ăn đi."
"Cố Hữu Quyền vừa xoa ngực vừa cười haha: "Thằng bé này nhiệt tình ghê."
"Ừ đấy, thời này dễ gì tìm được con trai tốt thế này, vừa tốt người vừa tốt nết." Hàn Tuệ cố tình nhìn sang Cố Hàn Yên: "Hồi xưa lúc ba con theo đuổi mẹ cũng không có để tâm thế này đâu."
"Cố Hữu Quyền, vị nào là Cố Hữu Quyền?"
Cố Hàn Yên vội vàng đứng lên: "Y tá, ở đây ạ."
"Đây là giấy hẹn, sáng ngày mai mười giờ Cố tiên sinh sắp xếp kiểm tra nhé, cô giữ kỹ cho bệnh nhân, lưu ý không ăn sáng trước khi kiểm tra. Còn đây là thuốc ngày hôm nay, buổi tối ngủ không được nằm sấp hoặc nằm nghiêng, lồng ngực sẽ bị đau vài ngày mới hết."
"Vâng. Cám ơn y tá."
Cô y tá trẻ tuổi mỉm cười đầy thiện ý, hai tay đút vào túi áo bên hông: "Không có gì, à anh chàng kia là bạn trai cô sao, tôi thấy anh ấy chu đáo ghê, cả buổi trưa chạy đi chạy lại, bây giờ còn đi nấu nước nóng."
Cố Hàn Yên cười khổ, lắc đầu: "Chị lầm rồi, anh ấy không phải.."
"Quan hệ có thể nói gần như vậy." Hàn Tuệ tiếp lời: "Cháu cũng thấy thằng bé kia được đúng không, tôi và ba nó cũng thấy thằng bé này đáng tin cậy."
Cố Hữu Quyền lôi Hàn Tuệ một cái, nháy mắt với bà: "Bà lại nói linh tinh gì đấy, tốt thì sao, chừng nào con gái yêu mới tính chứ."