Mặc dù vậy nhưng..
Cậu ta thật sự rất muốn cười.
Chỉ nghe thấy bên trong Lương Diễn nói: “Cậu về nghỉ ngơi trước đi.”
Cậu nhân viên lập tức vâng một tiếng rồi vội vàng nhảy xuống xe ngựa.
Thật sự cậu ta rất muốn nhìn xem hiện tại trong xe rốt cuộc là tình huống gì, đè tính tò mò tìm đường chết xuống, cậu ta đi vài bước ra xa, không nhịn được lại lén lút vòng trở lại, nhìn thấy xe ngựa có chấn động nhỏ không theo quy tắc nào.
Nhân viên làm việc bỗng dưng cảm thán, đúng là người có tiền, có thể chơi cởi mở như vậy.
Mà trong xe, Thư Dao đã sắp sán đến trên người Lương Diễn, tay chống thảm lông, cô chớp chớp mắt, hỏi anh: “Anh nghe đã hiểu chưa?”
Cô đã say rồi.
Gương mặt say rượu của cô nhuộm lên sắc hồng, ngón tay mềm nhũn, không có chút lực nào.
Lương Diễn đổi tư thế ngồi... không gian quá chật hẹp, anh giơ tay, ngón tay cái chà sát lên d ái tai cô, bốn ngón tay còn lại luồn vào trong mái tóc buông xõa mềm mại của cô, dịu dàng nhưng không cho phép từ chối.
Thư Dao bị ép ngẩng mặt, da thịt bị anh vô tình cố ý động chạm, mạch đập đều bị trêu chọc đập loạn lên.
Cô mơ màng nhìn anh: “Hả?”
“Tôi là ai?” Lương Diễn rũ mắt xuống, ánh mắt sâu xa: “Nói.”
Tư thế này có chút kỳ quái, dường như cả cơ thể đều nằm dưới sự khống chế của anh.
Thư Dao trả lời: “Lương Diễn.”
Lương Diễn không có động tác tiếp theo: “Sai rồi.”
Cái đầu nhỏ không được tỉnh táo lắm của Thư Dao suy nghĩ một chút, nhìn thẳng vào mặt anh, do dự nói: “Cha nuôi?”
Lương Diễn bật cười.
Trước mắt công chúng, nụ cười anh đối nhân xử thế đều vô cùng ôn hoà, không cao ngạo kiêu căng, cũng không khiến người khác cảm thấy như cố ý gần gũi.
Mọi người đều đánh giá anh là cao quý lễ độ, lịch sự nho nhã. Duy chỉ có đối thủ mới tự âm thầm đánh giá, đây chính là miệng cười mặt hổ, bề ngoài không động thanh sắc, sau lưng lại ra tay tàn độc.
Đáng tiếc hiện tại Thư Dao vẫn chưa nhận ra được điểm này, trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi của cô và Lương Diễn, anh chưa từng để lộ ra mặt đen tối của mình.
Còn về giờ này phút này, Thư Dao vẫn bị nụ cười của anh mê hoặc như cũ, hoàn toàn không biết người này đang nghĩ thủ đoạn gì để bắt nạt mình.
“Ngoan, nghĩ kỹ lại xem,” Lương Diễn vuốt v e d ái tai mềm mại của cô, ngón tay hơi dùng lực, như muốn nhìn thấy mảng đỏ rực trên d ái tai cô: “Trả lời chính xác có thưởng.”
Thư Dao rơi vào khổ não.
Lương Đinh Đinh? Lương Đại Đinh?
Hiển nhiên đều không đúng.
Suýt chút nữa thì nghĩ đến vỡ đầu, cuối cùng cô cũng nhớ lại dưới gốc cây anh đào, anh từng nhắc đến cách xưng hô đó: “Anh yêu?”
Người đàn ông thở dài một hơi.
“Tieue Anh Đào thật ngoan.”
Anh ôm chặt eo Thư Dao, một tay ôm bổng cô lên, chuyện phát sinh có chút đột ngột, đợi đến lúc Thư Dao ý thức lại thì bản thân đã ngồi trên đùi anh.
Hơi cưng cứng, rất không thoải mái.
Ánh đèn mờ ảo, Lương Diễn hỏi cô: “Muốn phần thưởng gì?”
Thư Dao lắc đầu.
Cô không phải là người quá tham lam, từ nhỏ đến lớn, rất ít khi mở miệng đòi hỏi thứ gì.
“Vậy thì chọn thứ mà Tiểu Anh Đào thích nhất được không?”
Thư Dao nào còn nhớ bản thân ‘thích nhất" là cái gì, giọng nói trầm thấp dịu dàng của đàn ông quá có sức mê hoặc, cô bất giác gật đầu theo bản năng, vẫn chưa kịp lên tiếng hỏi, Lương Diễn đỡ lưng cô, đã phủ người hôn lên môi cô.
Không giống như lần trước chỉ lướt qua liền dừng lại, lần hôn này mãnh liệt hơn nhiều, mang tư thế muốn dỡ cô ra nuốt vào bụng, phảng phất như hận không thể làm hỏng cô ngày trên xe, đập vỡ vụn rồi xâm chiếm từng chút từng chút một.
Thư Dao mở to mắt, ngây ngốc nhìn anh.
Thư Dao cảm nhận được anh đang hôn lên má cô, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn anh như vậy.”
Thư Dao không nhìn rõ biểu cảm của anh nhưng có thể cảm nhận được sự suy sụp trong giọng nói của anh.
Thư Dao thử gọi anh: “Anh yêu?”
Hai giây yên tĩnh trôi qua.
Thư Dao cảm thấy bản thân được anh nhẹ nhàng đặt vào nơi m3m mại, nằm nghiêng người, bị Lương Diễn siết lấy ôm chặt.
Làn váy rất mỏng, giống như khung cảnh xẹt qua trong giấc mơ, hai cổ tay cô bị người đàn ông dùng một tay nắm chặt, không cho phép cử động, chỉ có thể bị ép tiếp nhận nụ hôn của anh.
Dịu dàng lại khắc chế, anh hôn lên cổ cô, xương quai xanh, một đường thẳng xuống.
Mặc dù lư hương đã tắt nhưng mùi hương nồng đậm lúc nãy không hề tan đi, Thư Dao cảm giác như trên mắt mình đậy thứ gì đó, không nhìn rõ, hai tay bị trói chặt, không cách nào kiểm tra xem.
Khi nhịp tim của Thư Dao đang tăng tốc, hô hấp không còn thuận lợi thì Lương Diễn lại không làm bước gần gũi tiếp theo, anh buông tay, cẩn thận ôm cả người Thư Dao vào trong lòng.
Trân trọng đến mức Thư Dao tưởng rằng bản thân là thuỷ tinh dễ vỡ.
Lương Diễn nắm lấy tay cô, vuốt v e da thịt mềm mại trong lòng bàn tay cô.
Cô nghe thấy Lương Diễn nói bên tai cô: “Tiểu Anh Đào, anh rất nhớ em.”
Ngải Lam đợi gần một tiếng vẫn chưa thấy Thư Dao quay về.
Cuối cùng Thư Dao gửi một tin nhắn cho cô giải thích là cô đang ngồi xe ngựa đi chơi.
Lúc trước nói đùa quy nói đùa, đêm đã khuya rồi, bạn vẫn ở bên ngoài, gửi tin nhắn cũng không trả lời, Ngải Lam bắt đầu lo lắng, chuẩn bị xuống lầu tìm nhân viên.
Vừa ra khỏi cửa phòng liền gặp Lương Diễn ôm Thư Dao trở về.
Thư Dao nằm trong lòng anh, ngoan ngoãn ngủ say.
Vạt áo sơ mi của Lương Diễn hơi nhăn, quần áo của Thư Dao vẫn ngay ngắn chỉnh tề trên người, bởi vì chất liệu vải nên không nhìn ra điều dị thường gì.
Ngải Lam sững sờ: “Anh Lương…”
“Vừa rồi cô ấy không cẩn thận ăn phải một viên kẹo chocolate nhân rượu nên say rồi.” Lương Diễn chậm rãi mở miệng.
Thân là bạn tốt, Ngải Lam đương nhiên biết cái thể chất đặc biệt này của Thư Dao, cô hoảng hốt vội mời Lương Diễn vào trong phòng, vô cùng lo lắng hỏi: “Dao Dao...cô ấy không mang thêm phiền phức gì cho ngài chứ?”
Lương Diễn nhẹ nhàng đặt Thư Dao lên giường, tỉ mỉ giúp cô cởi giày, đặt chân cô vào trong chăn ấm áp.
Động tác thành thục đến mức khiến Ngải Lam ngây ngốc.
“Không có.” Lương Diễn nói: “Làm phiền cô chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Ngải Lam ừm ừm đồng ý, thấy Lương Diễn đứng dậy muốn rời đi.
Cô tiễn anh ra cửa, giúp bạn giải thích: “Dao Dao chính là có cái tật nhỏ này, một giọt rượu cũng không thể chạm vào. Cô ấy uống say sẽ nói mấy lời linh tinh, nếu có gì đắc tội, mong anh thông cảm, đừng so đo với cô ấy, mấy lời cô ấy nói lúc say đều không chạy qua não.”
Ngải Lam lo Thư Dao sau khi uống say nói linh tinh sẽ đắc tội Lương Diễn.
Lương Diễn bật cười: “Tôi biết, cảm ơn cô quan tâm cô ấy như vậy.”
Ngải Lam mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Quái lạ, rõ ràng cô mới là bạn tốt của Dao Dao, tại sao Lương Diễn nói chuyện giống như anh và Dao Dao rất thân vậy?
Lẽ nào Dao Dao đã thành công rồi?
Trong lòng mang theo nghi hoặc, Ngải Lam đóng cửa, đi đến bên cạnh giường Thư Dao.
Cô kiên nhẫn giúp Thư Dao cởi qu@n áo trên người, may mà bộ váy này rộng rãi dễ cởi, Thư Dao cũng phối hợp để cô làm gì thì làm.
Ngoan ngoãn đến mức khiến lòng Ngải Lam mềm nhũn.
Ngải Lam cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra xác nhận một lượt trên người bạn tốt không có dấu vết kì quái nào.
Lương Diễn không hề nhân lúc Thư Dao say rượu mà làm những chuyện vô liêm sỉ.
Ngải Lam thở phào một hơi.
Thư Dao vẫn còn say, bỗng nhiên, tay vung lên không trung, chau mày: “Không muốn nữa, tay mỏi quá.”
Vốn dĩ Ngải Lam đã chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt, bị một tiếng này của Thư Dao làm kinh ngạc sững sờ, cảnh giác nhìn Thư Dao, truy hỏi: “Không muốn cái gì nữa? Cậu nói cái gì mỏi?”
Thư Dao không để ý đến cô, nằm nghiêng người, tay phải đặt bên cạnh má, ngón tay co lại, lẩm bẩm trong miệng: “Nóng quá, không thích.”
Tiếp đó, không cần biết Ngải Lam hỏi thế nào thì cô cũng không lên tiếng nữa.
Cô đã chìm sâu vào trong giấc mộng.
Phòng của Ngải Lam ở bên cạnh, cô lo lắng Thư Dao uống say sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên buổi tối đã ngủ lại trên sô pha của phòng này.
Ngải Lam quấn chăn, suy nghĩ rất lâu, hai câu nói mơ vừa rồi của Thư Dao rốt cuộc là có ý gì. Cô mơ hồ có một suy đoán to gan nhưng rất nhanh lại lắc đầu gạt bỏ.
Lương Diễn là người đàn ông đàng hoàng tử tế, sao có thể nhân lúc người gặp nạn mà làm ra loại chuyện này được.
Nếu thật sự làm như vậy còn không phải cầm thú sao?
Hậu quả của việc suy nghĩ nhiều chính là ngủ muộn, mãi đến hai giờ sáng Ngải Lam mới mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, vẫn là Thư Dao gọi Ngải Lam dậy, vô cùng kinh ngạc: “Sao cậu lại ngủ trên sô pha thế này?”
Mặc dù sô pha trong phòng quả thực rất to nhưng cũng thể thoải mái bằng giường được.
Ngải Lam buồn ngủ đến mức không nói lên lời, lẩm bẩm vài câu, Thư Dao để cô lên giường ngủ, bản thân thì xuống lầu đem bữa sáng cho cô.
Ngải Lam mơ mơ hồ hồ nằm bò trên giường, cuộn chăn lại, ngả đầu liền ngủ, trời đất tối tăm, không muốn nói nhiều.
Bữa sáng ở khách sạn là hình thức tự phục vụ, Thư Dao không thích ăn sáng cùng người lạ, đợi đến khi bước vào nhà ăn mới nhớ ra bản thân quên không đeo khẩu trang.
Cô lười vòng về lấy, trong lòng nghĩ giờ này có lẽ cũng không có mấy người nên cũng mặc kệ.
Dù sao thì lấy đồ ăn xong cũng quay lại luôn.
Không như mong muốn, Thư Dao vừa đặt hai cái bánh bao nhân trứng sữa vào hộp cơm thì có một đôi đũa chọc ngang qua, gắp một cái bánh bao, trực tiếp vứt vào hộp cơm của cô.
Thư Dao chau mày, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Bánh Doughnut.
Cậu ta nhe răng cười, chỉ là điệu cười ấy không mang ý tốt: “Cái bánh bao này là nhân mộc nhĩ đen, ăn gì bổ nấy, bồi bổ nhiều một chút.”
Thư Dao ghét thái độ và ý tứ không thân thiện trong lời nói của cậu ta, càng ghét cậu ta gắp thức ăn bỏ vào hộp của cô như vậy.
Cô không nói một lời, lấy một đôi đũa dùng một lần mới, vứt hộp cơm cùng bánh bao cậu ta gắp vào vào thùng rác bên cạnh.
Bánh Doughnut nhìn hành động của cô, cười lạnh: “Giả vờ giả vịt cái gì? Tối hôm qua cũng nhìn thấy cô bị một người đàn ông ôm lên tầng rồi, người đã có con rồi mà còn không biết liêm sỉ như vậy.”
Thư Dao nhìn cậu ta, cuối cùng cũng không nhịn được bùng nổ nói tục: “Liên quan rắm gì đến cậu?”
“Giả vờ trinh tiết liệt nữ với tôi làm gì? Có phải chê tôi ra giá tiền không đủ nhiều?” Bánh Doughnut đi đến gần, nhỏ giọng hỏi, trên mặt lộ ra vẻ coi thường: “Nếu đã là đi ra để bán thì đừng có mà giả vờ thuần khiết.”
Thấy Thư Dao trầm mặc không nói, Bánh Doughnut cười châm biếm: “Anh trai tôi đầu tư công viên trò chơi , tôi có rất nhiều tiền, cô nói một cái giá, tôi bao cô một tuần.”
Trong đầu Thư Dao nổ ầm một tiếng.
Từ nhỏ đến lớn cô luôn được Thư Minh Quân bảo vệ rất tốt, chưa từng tiếp xúc với kiểu đàn ông ghê tởm như vậy...trừ Đặng Giới.
Thậm chí so với người đang đứng trước mặt này thì Đặng Giới còn nhiều hơn mấy phần ưu điểm.
Ít nhất thì Đặng Giới sẽ không tuỳ tiện sỉ nhục một người con gái mới quen biết không bao lâu như vậy.
Máu nóng ầm ầm dâng l3n đỉnh đầu, Thư Dao cắn răng, đặt hộp cơm xuống, đưa tay múc một thìa cháo hạt sen đường phèn vẫn còn đang bốc khói nóng ở bên cạnh hất vào mặt Bánh Doughnut: “Cậu có vấn đề à?”
Bánh Doughnut không thể ngờ, Thư Dao vẫn luôn yên tĩnh trầm mặc lại có thể ra tay làm hại người khác. Không thể tránh được, trên mắt bị cháo nóng dính lên, đau đến mức khiến cậu ta gào lên một tiếng, che mắt, đau đớn kêu gào.
Thư Dao thở gấp, cô cũng không biết bản thân đang nghĩ cái gì, trong đầu đều là những từ ngữ mang tính sỉ nhục vừa rồi của cậu ta.
Cô nhìn Bánh Doughnut ngồi xổm xuống, lại múc hai thìa canh nóng, đổ từ trên đầu cậu ta xuống, giọng nói tức giận đều đang run lên: “Cậu quá ghê tởm rồi!”
Nhân viên ở bên cạnh đều nhìn đến sững sờ, có người nhanh nhẹn, lập tức cầm bộ đàm.
Không có một ai dám bước lên ngăn lại, Thư Dao thuận tay bưng một phần thịt xào cay bên cạnh, sa tế nổi lềnh bềnh đỏ au, cô cắn răng, đổ toàn bộ lên người Bánh Doughnut.
Sa tế trôi theo tóc cậu ta nhỏ xuống tí tách, Bánh Doughnut đang dụi mắt, đau đớn kêu thé lên: “Cô điên rồi…”
Một trận tiếng bước chân dồn dập, giọng người đàn ông cũng mang theo tức giận: “Dao Dao?”
Thư Dao đang tính xem tiếp theo nên hắt đ ĩa thức ăn nào lập cứng c**ng cứng người, cô thật sự không muốn lộ ra mặt hung hãn của mình trước mặt Lương Diễn, lập tức xoay người, ‘hoa lê đái vũ"* nhào vào lồ ng ngực người vừa đến, giọng nói mang theo nức nở và run rẩy, yếu đuối yểu điệu: “Anh Lương, cậu ta mắng em.”
(*Hoa lê đái vũ: là một câu thơ miêu tả tư thế quý phi rơi nước mắt, sau này dùng để miêu tả cảnh người con gái xinh đẹp yểu điệu khóc.)
Cô tủi thân giơ ngón tay nhỏ nhắn mềm mại chỉ vào Bánh Doughnut đang đau đớn kêu gào, nhếch nhác dụi mắt, cả người ướt sũng canh với nước.
Bánh Doughnut: “..........”
Mẹ nó, không nhìn nhầm, quả nhiên đúng là kỹ nữ trà xanh.
Thư Dao thật sự không rặn ra được nước mắt, mặt dán vào áo sơ mi của anh, cọ cọ hai cái, rặn ra một tiếng nức nở.
Lương Diễn không nói gì.
Trong lòng cô thấp thỏm bất an, nghi ngờ biểu diễn khoa trương hiện tại của mình không giấu qua được mắt Lương Diễn.
Hai giây sau, bàn tay Lương Diễn nhẹ nhàng dịu dàng đặt lên mái tóc cô, an ủi vỗ hai cái: “Đừng sợ.”
Lúc này Thư Dao mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Quả nhiên, Ngải Lam nói không sai, đàn ông đều thích ăn chiêu mềm dẻo này, như vậy mới có thể kích phát d*c vọng bảo vệ của bọn họ.
Bánh Doughnut liền thảm rồi, đợi được chỉ thị của Lương Diễn mới có người dám đưa khăn ướt cho cậu ta.
Cậu ta cầm khăn ướt lau loạn trên mặt, đôi mắt khó khăn lắm mới mở được ra nhưng lại nhìn thấy Lương Diễn đang ôm Thư Dao trong lòng, sắc mặt không thân thiện nhìn cậu ta.
Khắp người Bánh Doughnut đều là cơm canh đồ ăn, cậu ta đã nhận ra rồi, Lương Diễn chính là người đàn ông ôm Thư Dao trở về tối hôm qua.
Cậu ta tức giận hùng hổ vạch trần bộ mặt thật của Thư Dao: “Người anh em, anh có biết không, người đàn bà mà anh đang ôm đã có con rồi!”
“Đây là chính miệng cô ta nói với tôi.”
“Anh đừng có mà vì một phút sung sướng mà không biết xấu hổ đến mức đi đội mũ xanh cho chồng người ta! Rước về một thân rắc rối!”
Thư Dao: “........”
Trong lòng cá muối* có một vạn câu chửi bậy, không biết có nên nói hay không.
(*Chỉ những người không làm gì, không động đậy, cũng có lúc ví như xác chết.)
Cô dùng ánh mắt có thể giết người của mình nhìn chằm chằm vào Bánh Donut.
Nếu biết trước cậu ta sẽ dỡ bục của cô trước mặt Lương Diễn thì vừa rồi đãng nhẽ cô nên đổ cả thùng canh nóng lên người cậu ta!
Trong lúc giằng co, Lương Diễn trấn an vỗ nhẹ mấy cái lên người Thư Dao đang run rẩy trong lòng anh, đôi mắt hơi híp lại: “Tôi biết.”
Cặp mắt của Bánh Doughnut bị ớt k1ch thích vừa đỏ vừa sưng, không thể tin được: “Vậy mà anh còn ôm cô ta? Anh không sợ bố của con cô ta…”
“Tôi chính là bố của con cô ấy,” Lương Diễn từ trên cao nhìn xuống cậu ta, cánh tay ôm bả vai Thư Dao càng siết chặt hơn, hỏi: “Còn có câu hỏi gì không?”