Nhưng mà không nhịn được.
Thư Dao vô cùng cẩn thận đặt câu hỏi: “Vậy ngài nói loại vô sỉ kia, là sẽ chảy máu sao?”
Trái tim cô đã sắp không phải của mình rồi, thình thịch thình thịch mà đập nhanh không ngừng. Cô giương mắt nhìn về phía Lương Diễn, giọng Thư Dao khô khốc: “Em hơi sợ đau.”
Nhưng cứ như sợ anh sẽ hiểu lầm, cô vội vàng bổ sung: “Em không nói là sẽ không làm, nhưng hy vọng anh có thể nhẹ nhàng một chút……”
Nói đến câu sau, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cũng càng ngày càng bất an.
Lương Diễn đã luồn tay vào trong tóc cô, dịu dàng vuốt v e mái tóc mềm mại như bông của cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dáng người anh quá mức cao lớn, vì thế nên có thể đè Thư Dao xuống dưới người dễ như trở bàn tay. Anh rũ mắt nhìn cô gái nhỏ dưới thân, nghe cô khiếp đảm lên tiếng, anh cúi đầu, một nụ hôn rơi xuống trán cô.
“Đừng sợ,” Lương Diễn thấp giọng nói: “Sẽ không động vào em sớm như vậy đâu.”
Một cục nghẹn kẹt ở ngực Thư Dao mới âm thầm tan biến.
Cổ tay vẫn bị anh nắm giữ, siết đến mức hơi đau nhức, nhưng Thư Dao đã không có ý nghĩ muốn giãy giụa, cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt Lương Diễn, muốn nhớ kĩ dáng vẻ hiện tại của anh, cất giấu ở trong lòng.
Lương Diễn lại trưng cầu ý kiến của cô lần nữa: “Có thể chứ?”
Thư Dao gật đầu thật mạnh.
Lương Diễn dùng một tay siết cổ tay của cô, một tay đè lại đầu cô, dùng tư thế khống chế cô một cách hoàn toàn như vậy, cúi xuống.
Trong khoảnh khắc môi răng chạm vào nhau, đầu Thư Dao nổ bùm một tiếng, gần như muốn nổ tung hoàn toàn thành pháo hoa.
Khác với vài lần lúc trước chỉ lướt qua rồi ngừng, đây mới là thật sâu, hoàn toàn chiếm hữu, như công thành đoạt đất, chưa từng ngừng lại. Dáng người và tư thế giờ phút này của Lương Diễn quyết định việc anh hoàn toàn ở vị trí chủ đạo. Thư Dao không thể cử động nửa phần, thậm chí ngay cả th ở dốc cũng không thể —— cô không có kinh nghiệm, căn bản không biết nên làm như thế nào để giữ được hô hấp bình thường ở thời điểm ngay lúc này.
Ngón tay bị đè lại cuộn tròn lên, rồi chậm rãi mở ra. Thư Dao muốn bắt lấy cái gì đó nhưng cái gì cũng không bắt được. Ánh trăng dịu nhẹ, là màu trắng mềm mại mà sáng tỏ, rõ ràng nhiệt độ trong phòng rất thích hợp, nhưng cô lại cảm thấy có chút khô nóng, như là có dòng máu nóng, không chịu khống chế mà len lỏi khắp nơi trong cơ thể cô, bùm bùm chọc ra vô số đốm lửa.
Lúc cô suýt nữa ngạt thở, Lương Diễn nhẹ nhàng cắn môi cô một cái, nhỏ giọng nói: “Hôn một chút mà như vậy ư?”
Thư Dao đã sắp đỏ bừng mặt rồi, Lương Diễn vừa rời đi, cô há miệng to thở phì phò, toàn bộ đầu óc đều là a a a a.
Hóa ra hôn môi là cảm giác này ư.
Thích quá.
Lương Diễn kiên nhẫn chờ cô hít thở xong, ngón tay vuốt v e má cô, cười: “Còn chưa trở lại bình thường ư?”
Cuối cùng cái tay giữ chặt cô cũng rời đi, Thư Dao mới vừa giật giật cổ tay thì đã bị Lương Diễn bắt vào trong tay, anh tinh tế hôn lên vết đỏ vừa mới để lại.
Thật ra cũng không đau, chỉ là hơi tê mỏi, Thư Dao không kịp thích ứng.
“Mới hôn một chút đã như vậy, sau này phải làm sao bây giờ?” Lương Diễn thở dài, gọi biệt danh của cô, “Tiểu Anh Đào, chúng ta có nên thống nhất một từ an toàn không?”
Thư Dao khó hiểu: “Đó là cái gì?”
“Là từ có thể khiến anh dừng lại,” Lương Diễn nhìn cô, “Nếu em cảm thấy không thoải mái, thì kêu ra miệng được không? Dù sao, ở trong loại tình huống này, nếu em phản kháng hoặc là nói đừng gì đó, anh sẽ không phân biệt được rõ ràng là em thích hay là không thích.”
Thư Dao hiểu rồi.
Năng lực lý giải của cô vẫn luôn rất tốt, do dự một lát, cô nghiêm túc tự hỏi: “Vậy em chọn một món đồ ăn nhé…… Su kem, su kem thế nào?”
Buổi chiều cô vừa mới ăn hai cái su kem, bơ mềm mại thơm ngọt, cũng không hề ngấy chút nào.
Lương Diễn cười: “Được.”
Anh nhìn Thư Dao ngây ngô mờ mịt, nhắc nhở: “Những thứ nói với em lần trước, có một phần là thật. Anh có một vài đam mê tương đối đặc biệt, ví dụ như khi thân mật thích vị trí chủ đạo, thích trói buộc em, theo suy nghĩ của em, có lẽ khó có thể hiểu được.”
Vừa mới bị anh hôn đến mức thiếu dưỡng khí, tư duy của Thư Dao có chút trì độn, suy nghĩ một lúc lâu, mới nhớ ra những lời anh nói kia.
“Em không ngại,” Hai mắt Thư Dao sáng lấp lánh: “Đây có lẽ có thể coi như một loại tình thú nhỉ?”
Trước đây khi cô đọc truyện cũng siêu cấp thích hắc hóa cầm tù, cấm đoán nha, đặc biệt là nam chính cao lãnh cấm dục trước mặt người khác, chỉ bi3n thái túng dục với một mình nữ chính.
“Anh sẽ không yêu cầu mỗi lần em đều phải làm như vậy,” Lương Diễn vuốt v e má cô, “Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em.”
Thư Dao vừa mới gật đầu, lại nghe anh hỏi: “Đã bình thường lại chưa?”
Không chờ cô trả lời, Lương Diễn đã nắm cằm cô: “Ngoan, anh dạy em cách hô hấp khi hôn môi.”
Ở phương diện dạy học, Lương Diễn tuyệt đối là một vị giáo viên ưu tú.
Thư Dao càng căng thẳng thì càng không học được, Lương Diễn không chê phiền, dạy cô hết lần này tới lần khác. Mãi đến khi Thư Dao nhận ra một điều không ổn, vừa mới tỏ vẻ bản thân có nghi vấn, Lương Diễn đã khàn giọng: “Đừng xen vào, một lát nữa bình tĩnh lại thì đương nhiên sẽ ổn thôi.”
Anh cũng không có suy nghĩ để Thư Dao giúp mình, cuối cùng vẫn là Thư Dao chủ động kéo tay anh cầm lấy quả đào: “Anh trai, em không ngại.”
Thư Dao hôn lên môi anh, giọng nói rất khẽ: “Em rất thích anh, cũng rất vui vẻ.”
Cô hiểu rõ nhất là nói lời ngon tiếng ngọt, sao Lương Diễn có thể chống cự được loại dụ hoặc này, không chỉ là môi, bắt đầu chuyển qua xương quai xanh, vành tai.
Cuối cùng, mặt dán lên cổ cô, Lương Diễn cười khổ: “Đây là em đang dẫn đường cho anh làm chuyện xấu à, Tiểu Anh Đào.”
Bóng đêm sâu thẳm, anh hôn lên tay Thư Dao, cuối cùng không hề có hành động dư thừa nào khác.
“Chỉ hôn môi đã đủ rồi,” Lương Diễn nói, “Muộn quá rồi, em nghỉ ngơi đi.”
Thư Dao rúc trong lồ ng ngực anh, trái tim kinh hoàng rốt cuộc đã từ từ bình tĩnh lại.
“Thư Dao,” Đây là lần đầu tiên Lương Diễn gọi tên đầy đủ của cô như vậy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e lưng cô, thong thả nói, “Em đã không thể hối hận rồi.”
Thư Dao ngẩn ra hai giây, mới dùng sức hôn một cái lên mặt anh, thề: “Em tuyệt đối sẽ không hối hận.”
Chỉ là một nụ hôn mà thôi, giữa hai người đã lập tức xảy ra biến hóa vi diệu.
Thư Dao vô cùng mê luyến được tiếp xúc thân mật với Lương Diễn nhưng hiển nhiên anh có nhiều kiêng kỵ hơn, ít khi có hành động quá trớn.
Ban đầu Thư Dao còn cho rằng anh là kiểu người tương đối bảo thủ, ví dụ như muốn giữ lại cho đêm tân hôn chẳng hạn.
Mãi đến khi Lương Diễn tự mình nói chuyện với cô, Thư Dao mới phát hiện, hóa ra anh vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của cô.
Cô đã lâu không vận động, thể chất bây giờ của Thư Dao quả thật rất kém. Chỉ vận động hơi nặng hơn một chút liền sẽ thở hồng hộc, có lẽ đó là bệnh chung của những người chỉ thích ở trong nhà.
Lương Diễn yêu cầu cô một cách nghiêm khắc, mỗi ngày đều phải vận động một lượng cố định.
Ban đầu còn rất nhẹ nhàng, càng về sau, lượng vận động càng nhiều hơn.
Anh có thể dung túng cho Thư Dao ở các phương diện khác, nhưng trong việc này, anh phá lệ cố chấp, không cho Thư Dao bất kì một đường sống xin tha nào.
Thư Dao mắng: “Chẳng lẽ em rèn luyện thân thể là vì bạch bạch bạch sao? Cái lý do này cũng quá không đứng đắn rồi.”
Lương Diễn sửa cho đúng: “Là muốn để thời gian em ở bên anh càng lâu hơn.”
Thư Dao không phục: “Nhưng em còn trẻ hơn anh nha.”
“Cho nên anh cũng sẽ giữ gìn thân thể khỏe mạnh,” Lương Diễn mỉm cười, “Cố gắng sống lâu một chút.”
Anh cũng không chú ý tới việc tranh luận về đề tài sinh lão bệnh tử với Thư Dao, bởi vì hiện tại Thư Dao vừa mới bước vào thời thanh xuân, rất ít có hứng thú với những điều này.
Cô có thể lựa chọn hưởng thụ nhất thời, nhưng Lương Diễn phải suy xét cho tương lai của cô.
Ví dụ như, sợ sau này cô sẽ rời khỏi mình, lo lắng cô hiện giờ không đủ lý trí. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cho dù mỗi đêm thân mật đến mức gần như không thể tự kiềm chế, Lương Diễn thà rằng bản thân trốn cô đi giải quyết, cũng sẽ không để cô giúp đỡ mình.
Mãi đến khi Lương Diễn không thể không đi công tác.
Trong khoảng thời gian này, anh đã nghỉ ngơi đủ nhiều, không thể không màng tới công việc.
Trước khi đi, Lương Diễn đã thu xếp toàn bộ mọi việc một cách cẩn thận, kỹ càng tỉ mỉ đến mức một tuần tới Thư Dao nên ăn cái gì, cùng với số lượng đồ ăn vặt, trái cây, còn có thời gian vận động.
Nhưng một đêm trước khi đi, Thư Dao vẫn rúc vào trong lồ ng ngực anh rớt nước mắt tích táp tích táp, làm ướt một mảng lớn áo ngủ của anh.
Lương Diễn thấy cô gái nhỏ dính người như vậy, vừa đau lòng vừa bất lực.
Cho dù có khi cực kì bận rộn, anh vẫn sẽ tranh thủ thời gian để trò chuyện video với Thư Dao.
Thư Dao thích nói về một số manga anime hoặc là phim truyền hình mà cô xem gần đây, cô cũng không hề xã giao gì khác, chỉ quanh quẩn ở trên mạng, cũng rất ít khi lên tiếng, luôn là xem người khác tranh chấp, sau đó cằn nhằn với Lương Diễn.
“Không hiểu tại sao bọn họ lại cãi tới cãi lui nhỉ,” Thư Dao vô cùng hoang mang, “Cũng không hiểu tại sao lại hung hăng như vậy……”
Lương Diễn cũng không hiểu rõ thế giới giả tưởng, chỉ yên lặng làm người lắng nghe cô, thỉnh thoảng sẽ đưa ra điểm nghi hoặc khi nghe cô kể lại.
Đặng Giác thỉnh thoảng sẽ gặp được lúc bọn họ gọi video, đều phải hận sắt không thành thép mà nói: “A Diễn, hiện tại anh thật sự đang ở đây chơi dưỡng thành à?”
Lương Diễn nhướng mắt lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, chợt đem ánh mắt tiếp tục dừng ở trên video.
Trong xã hội có rất nhiều mặt trái dơ bẩn, mặc dù Đặng Giác không biết đam mê đặc biệt của Lương Diễn, nhưng thấy hiện tại anh quan tâm tới Thư Dao như vậy, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Theo như Đặng Giác biết, Lương Diễn vẫn luôn tránh xa những cô gái còn nhỏ tuổi.
Nhưng cố tình đến lượt cô nhóc Thư Dao.
Anh còn làm không biết mệt.
Ngày thứ tư Lương Diễn đi công tác, khi đang nói chuyện, Thư Dao bỗng nhiên nhắc tới một người.
Cô nói: “Có một người làm vườn có giọng nói rất giống anh nha.”
Dù chỉ là một câu lơ đãng, Lương Diễn vẫn nhớ kỹ, anh chuyển chủ đề, không hề tiếp tục đề tài này.
Nhưng trong lén lút lại gọi điện thoại sai người làm chú ý tới người làm vườn.
Quả nhiên, người làm nhanh chóng báo cáo lại, nói rằng quả thật có một người như vậy.
Buổi chiều còn vừa mới bày hoa thanh xà lên ban công tầng một, sau đó hoa thanh xà biến mất, người làm suy đoán, có lẽ đã bị Thư Dao cầm đi rồi.
Lương Diễn yên lặng nghe cô ấy nói xong: “Tôi biết rồi.”
Sau khi chuyến công tác kết thúc, anh lên máy bay, chưa từng nghỉ ngơi, lập tức về nhà.
Thư Dao còn đang ngủ trưa giữa phòng ngủ, cũng không biết những việc bên ngoài. Lương Diễn không đánh thức cô, quả nhiên nhìn thấy một chậu hoa thanh xà bày trên cửa sổ.
Hoa nở rất đẹp, giống như một quả cầu tuyết đang nở bung.
Những anh chỉ nhìn một cái, liền đi tới, đuổi việc người làm vườn, bắt anh ta rời đi.
Người làm vườn không biết mình đã làm sai cái gì nhưng cứ cầm tiền và quần áo chạy lấy người đã.
Thư Dao không biết tin tức Lương Diễn quay về, tối hôm qua cô ngủ không ngon nên cực kì buồn ngủ, khi tỉnh lại đã là hoàng hôn, cô giật giật ngón tay, lờ mờ nhìn thấy Lương Diễn ngồi ở mép giường, đang tập trung đọc sách.
Thư Dao kinh ngạc vui vẻ gọi anh: “Anh trai!”
Cô muốn xuống giường, chân vừa mới giẫm lên dép lê, thì đã nghe thấy tiếng lục lạc trong trẻo.
Cô cúi đầu, thấy có thêm một chiếc lắc chân bằng vàng trên cổ chân mình, ở cuối treo một quả anh đào nhỏ tinh xảo.
Thư Dao lắc lắc chân, nghe thấy tiếng kêu thanh thúy dễ nghe như ý muốn.
Cô vừa bất ngờ vừa vui vẻ, ngẩng mặt nhìn về phía Lương Diễn: “Anh trai, đây là tặng cho em ư?”
Lương Diễn đặt quyển sách trên tay xuống, ngồi ở mép giường, hỏi: “Thích không?”
Thư Dao gật đầu.
Lương Diễn vuốt tóc cô, giả vờ lơ đãng hỏi: “Cái này và hoa thanh xà, em thích cái nào hơn?”
Thư Dao sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng lại đây.
Cô chần chờ mở miệng: “Anh trai, không phải là anh ghen chứ?”
Lương Diễn cũng không né tránh ánh mắt của cô, thản nhiên nói: “Không sai.”
Thư Dao nghiêm túc giải thích: “Em chưa bao giờ nói chuyện với anh ta, chỉ là hôm đó nghe thấy anh ta thảo luận về hoa với người khác. Bởi vì giọng nói thật sự rất giống anh, em mới ra ban công nhìn một chút. Sau đó anh ta đặt hoa thanh xà lên cửa sổ, em thấy hoa nở rất đẹp nên mới cầm về đây. Không hề có sự liên quan nào khác, em cũng không có suy nghĩ gì khác. Nếu hôm đó là những người khác đặt hoa thanh xà lên cửa sổ thì em cũng sẽ mang về đây.”
Thấy Lương Diễn vẫn không nói chuyện, Thư Dao chủ động ôm lấy ôm, làm nũng gọi mấy tiếng anh trai.
“Sau này không được nhận đồ vật do người đàn ông khác đưa nữa,” Lương Diễn nhìn cô, trên mặt không hề vẻ tươi cười, “Cho dù nhận, cũng chỉ có thể giao cho anh bảo quản.”
Thư Dao lập tức gật đầu, cô ngoan ngoãn và nghiêm túc tự kiểm điểm và cảnh tỉnh bản thân.
—— Lần này quả thật là cô sai.
Chẳng qua Thư Dao chỉ cảm thấy, hoa thanh xà là dùng tiền của Lương Diễn mua, cũng coi như là đồ vật của Lương Diễn, cho nên cô cầm đi mà không hề có bất kì gánh nặng tâm lý nào.
Nhưng đến bây giờ cô mới phát hiện, hóa ra chuyện mà Lương Diễn để ý chính là chậu hoa kia do người làm vườn đưa cho cô.
Lắc chân Anh Đào trên cổ chân lắc lư qua lại, nhẹ nhàng cọ vào đệm chăn.
Thư Dao từ trên giường xuống dưới, vừa mới giẫm vào dép lê, Lương Diễn đã giữ chặt tay cô.
Anh dùng sức lực hơi mạnh, siết đau ngón tay Thư Dao.
Thư Dao còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe Lương Diễn lãnh đạm nói: “Cơm tối phải ăn nhiều một chút, có lẽ hôm nay sẽ tương đối tốn thể lực.”