Trên áo sơ-mi của anh lờ mờ có nếp nhăn, vẻ mặt rất kém.
Dường như ngay sau đó là có thể dìm chết ba người bên ngoài này xuống vịnh Tokyo.
Tần Dương chỉ một lòng nhớ tới an toàn của bạn tốt, lúc này sớm đã không để ý sống chết, có ý đồ lẻn vào từ bên cạnh Lương Diễn, kết quả bị Lương Diễn xách cổ áo túm ra ngoài.
Giọng điệu của Lương Diễn không vui: “Làm gì thế?”
Ngải Lam ở bên cạnh giương móng vuốt bắt lấy cơ hội, tha thiết gọi với vào trong phòng làm việc: “Dao Dao, cậu có ở trong không? Đừng sợ, chúng tớ tới đây ——”
Một chữ cứu còn nghẹn ở trong miệng, không thể phát ra tiếng.
Thư Dao từ từ đi tới, đứng ở bên cạnh Lương Diễn: “Làm sao vậy?”
Ngải Lam khiếp sợ nhìn cô.
Thư Dao mặc một bộ váy ngủ dài màu trắng một cách lỏng lẻo, tóc xõa ra, còn có một nhúm tóc quật cường đứng thẳng đứng trên đỉnh đầu.
Trên cổ chân đeo một chiếc lắc chân màu vàng, bên trên treo một quả Anh Đào tinh xảo và lục lạc, đi một bước, vang lên tiếng kêu leng keng leng keng đứt quãng.
Nhưng đây đều không phải là trọng điểm.
Trọng điểm ở chỗ váy ngủ không che được dấu vết dâu tây lớn lớn bé bé trên xương quai xanh và trên cổ, có dấu dâu tây vẫn còn mới, màu sắc đỏ lên. Một đôi chân nhỏ dài trắng nõn dưới làn váy, chỗ đầu gối, cũng có đường vân trắng do đè ép mạnh mẽ để lại cùng với vệt đỏ khả nghi.
Ngải Lam bỗng nhiên phản ứng lại đây, vì sao hiện tại vẻ mặt của Lương Diễn kém như vậy.
Lương Diễn giấu Thư Dao ở sau lưng mình, tránh đi tầm mắt của mọi người.
Yên tĩnh trong chớp mắt.
Thư Dao đứng ở sau lưng Lương Diễn, nhưng vẫn còn cảm giác choáng váng, cô hơi hơi thăm dò, khóe mắt còn phiếm hồng, giọng nói cũng hơi khác so với bình thường.
Thư Dao để ý tới bình xịt phòng thân trong tay Ngải Lam, đắn đo: “Các cậu ——”
Ngải Lam mặt không đổi sắc, quơ quơ: “Đây là bình xịt thơm phòng kiểu mới.”
Trên bình xịt phòng thân viết tiếng Đức, trang trí hoa hòe loè loẹt, nhìn thoáng qua, đúng là không nhìn ra cái gì.
Thư Dao còn chưa nhìn rõ ràng, Ngải Lam đã giấu bình xịt phòng thân ra sau lưng.
Lương Diễn nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng ở chỗ người làm, giọng điệu bình thản: “Mời ba vị bạn học xuống phòng khách dưới tầng, đợi lát nữa tôi dẫn Dao Dao đi xuống.”
Thấy Thư Dao bình yên đứng đây, ba người vừa mới quấy rầy chuyện tốt vô cùng chột dạ, hai mắt nhìn thoáng qua nhau, xám xịt đi cùng người làm xuống tầng.
Sau khi đám người rời khỏi, Lương Diễn mới đỡ Thư Dao, nhỏ giọng hỏi: “Em có muốn nói chuyện với bọn họ không?”
Thư Dao gật gật đầu.
Gần đây cô vẫn luôn kiên trì tiếp nhận chữa trị.
Bài hát hợp tác với Triệu Thanh Niệm tạm thời chưa thu âm, lúc ấy Triệu Thanh Niệm nói với Thư Dao, cho cô thêm thời gian một tháng. Nếu một tháng nữa Thư Dao không bài xích người ngoài như vậy thì dựa theo kế hoạch ban đầu, tiến hành thu bài hát mới.
Nếu không, Triệu Thanh Niệm chỉ có thể tìm người khác.
Thư Dao rất muốn nắm bắt cơ hội này.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại không đến một tuần, cô vẫn không thể tiếp xúc bình thường với những người khác.
Thư Dao đặt tay lên cánh tay Lương Diễn: “Anh trai, em muốn tắm rửa một chút.”
Vừa rồi cô ra rất nhiều mồ hôi, váy dính vào người, cảm giác rất không thoải mái. Cô vươn tay chọc chọc ngực Lương Diễn, có chút rầu rĩ: “Sớm biết thế thì nên khắc chế.”
Nhưng mà cơ thể không chịu khống chế.
Cho dù không có vui sướng như vậy, Thư Dao vẫn nhịn không được mà muốn tới gần anh.
Chỉ cần là thứ anh tặng cho cô, bất kể là đau đớn hay là dịu dàng, cô đều thích.
Lương Diễn mặc kệ cho cô chọc, thử ép chỏm tóc ngốc nghếch trên đầu cô xuống.
Đè ép thất bại, chỏm tóc ngốc nghếch vẫn kiên cường dựng đứng.
Lương Diễn cúi đầu, thở dài: “Em cũng biết đấy, anh không có sức chống cự đối với em.”
Thư Dao hỏi: “Sao hôm nay miệng ngọt như vậy nha?”
“Ngọt à?” Lương Diễn bật cười: “Anh chỉ nói ra cảm giác thật sự mà thôi.”
-
Mấy người Ngải Lam thấp thỏm bất an đợi ở trong phòng khách một phen, rốt cuộc chờ được Lương Diễn đã thay quần áo.
Cùng với người không mời tự đến Hứa Thế Sở.
Hứa Thế Sở là tới cầu tình Lương Diễn vì việc của Hứa Thuần Vi, đáng tiếc thái độ của Lương Diễn rất kiên quyết.
Nói không được vài câu, Hứa Thế Sở nhìn ra thái độ của Lương Diễn, không thể không từ bỏ.
Vừa ra đến trước cửa, tầm mắt của hắn bị bình xịt phòng thân trên bàn hấp dẫn.
—— Phòng ngừa việc bất ngờ, khi mới vừa vào cửa, Ngải Lam cố ý đặt bình xịt phòng thân ở trên bàn.
Hứa Thế Sở không hiểu tiếng Đức, không biết mặt trên viết cái gì, nhưng trang trí hoa hòe lòe loẹt này, lập tức khiến cho hắn chú ý, không nhịn được hỏi Lương Diễn: “Đại ca, đây là cái gì? Anh giỏi tiếng Đức lắm mà, làm phiên dịch chút đi?”
Trước đây khi hợp tác với đối tác ở nước Đức, Lương Diễn đều không cần phiên dịch riêng.
Lương Diễn giỏi tiếng Đức?
Ngải Lam nghe thấy câu nói kia, không nhịn được run run một chút.
—— Cho nên, Lương Diễn đã sớm biết cô ấy cầm cái gì, chỉ không vạch trần mà thôi?
Lương Diễn giương mắt nhìn nhìn, hờ hững trả lời hắn: “Kem chống nắng của Dao Dao.”
Tần Dương không nhịn được bật thốt lên một câu mẹ nó.
Câu nói th ô tục này thành công khiến Hứa Thế Sở chú ý, hắn nhìn về phía Tần Dương, sau khi xác nhận mình không quen biết người xa lạ này, mặt đầy nghi hoặc: “Vị bạn học này, cậu có chuyện gì sao?”
Tần Dương: “…… Không.”
Lương Diễn bình tĩnh nhìn về phía Tần Dương, giới thiệu với Hứa Thế Sở: “Đây là bạn học của Dao Dao, kem chống nắng chính là do cậu ta tặng.”
Tần Dương mắng mấy câu mẹ nó ở trong lòng.
Cái con mẹ nó, họa thủy đông di!
*Họa thủy đông di: 祸水东移 còn gọi là Di họa Giang Đông/ Giá họa Giang Đông. Giang Đông chỉ Sở quốc cổ đại. Tề dẫn binh tiến công Sở quốc. Sở vương phái người hỏi Tề vì sao tiến công? Quản Trọng nói rằng Sở có hai đại tội danh là: 1 không hề đúng hạn tiến cống, 2 là Chu Chiêu vương nam tuần chết ở Hán Thủy không thể trở về. Sứ giả nước Sở cho rằng Chu Chiêu vương chết cũng đâu liên quan đến Sở. Vì thế, “Di họa Giang Đông” ý chỉ giá họa người khác, bắt người khác gánh tội thay.
Hứa Thế Sở khó hiểu nhìn bình xịt kia, cảm thấy hứng thú hỏi Tần Dương: “Đây là thương hiệu mới à? Sao tôi chưa từng nghe nhỉ.”
“Sản phẩm mới vừa nghiên cứu phát minh ra, thương hiệu bình dân, không hot hit như vậy, nghiên cứu phát minh riêng cho việc vận động bên ngoài,” Tần Dương cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, không thể không đi vào bẫy rập do Lương Diễn bố trí, trả lời bằng giọng điệu cứng nhắc: “Dao Dao rất thích.”
Hứa Thế Sở lập tức nghĩ đến làn da sáng mịn như tuyết kia của Thư Dao.
Đối với đàn ông mà nói, chăm sóc da cũng rất quan trọng, đặc biệt là Hứa Thế Sở, hiện tại còn phải dựa mặt ăn cơm.
Lương Diễn cưng chiều Thư Dao như vậy, đồ vật có thể cho cô dùng, chắc chắn cực kỳ xuất sắc.
Hắn nhớ tới việc ngày mai phải tham gia tiết mục phát sóng trực tiếp, không nhịn được động tâm: “Đây là loại gì thế? Mua như thế nào? Ngày mai tôi và Lục Tuế Tuế phải tham gia ghi hình ngoài trời, còn chưa biết nên dùng cái gì tốt.”
Mồ hôi lạnh trên trán Tần Dương sắp thi nhau rơi xuống rồi.
Đang lúc cậu ta không biết nên phản ứng thế nào, Lương Diễn nói với Hứa Thế Sở: “Thích thì cầm bình trên bàn này mà dùng trước đi.”
Hứa Thế Sở liên tục nói cảm ơn với Lương Diễn, cầm bình xịt phòng thân trên bàn, nói chuyện vài câu, nghênh ngang rời đi.
Quần áo của Tần Dương ướt sũng mồ hôi, lạnh căm căm.
Cậu ta cúi đầu, không để Hứa Thế Sở nhìn rõ mặt mình.
Miễn cho về sau bị trả đũa.
Ngải Lam và Hoắc Lâm Sâm vẫn luôn giữ im lặng ở một bên liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi bao trùm toàn bộ trong mắt đối phương.
Mẹ nó.
Một chiêu mượn đao giết người.
Lương Diễn quả thật là quá đáng sợ.
Tần Dương không khống chế được chân run lên một chút, ba-lô nặng nề rơi xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng keng vang dội.
Đó là tiếng kim loại tiếp xúc với nền đá.
Đúng lúc Thư Dao đi tới, nghe thấy một tiếng như vậy, cô chủ động nhặt ba-lô lên giúp Tần Dương, tò mò hỏi: “Cậu đựng cái gì thế? Nặng như vậy? Khối sắt à?”
Đại não của Tần Dương đã hoàn toàn căng chặt, kéo khóa ba-lô ra, run run rẩy rẩy lấy đồ vật bên trong ra ngoài.
Một cái búa.
Thư Dao khó hiểu: “Cậu lấy búa làm gì thế?”
Dưới cái nhìn như nhìn người chết của Lương Diễn.
Tần Dương căng da đầu trả lời: “Gần đây tớ đang học đập đá trên ngực.”
Thời gian như ngừng lại ba giây.
Thư Dao: “Giỏi quá.”
Ngải Lam: “Trâu bò!”
Hoắc Lâm Sâm vỗ hai cái lên vai cậu ta mang tính tượng trưng.
Lương Diễn nhận ra ba người này không được tự nhiên, tuy rằng anh rất không thích thằng nhãi ranh Tần Dương này nhưng bác sĩ tâm lý có đề nghị, Thư Dao phải tiếp xúc nhiều với người khác.
Vì thế anh đứng lên: “Dao Dao, anh đi gọi điện thoại.”
Thư Dao khẩn trương bất an ngồi trên ghế sô-pha.
Thật ra cô không muốn Lương Diễn rời đi ngay lúc này.
—— Cho dù biết là bạn thân nhất của mình, nhưng đối với Thư Dao hiện tại mà nói, mặt đối mặt nói chuyện với nhau vẫn là một việc khiến cô buồn bực.
Nhưng còn may, không đến mức quá khó chịu.
Ngải Lam nhạy bén chú ý tới sự khác thường của bạn thân.
Từ khi vào nhà đến bây giờ, ánh mắt của Thư Dao, về cơ bản vẫn luôn dừng ở trên người Lương Diễn.
Rất ít khi rời đi.
Sau khi Lương Diễn ra ngoài, Ngải Lam mới cẩn thận đặt câu hỏi với bạn thân: “Hiện tại cậu và Lương Diễn yêu nhau vì mục đích kết hôn chứ?”
Ngải Lam hiểu tính cách của Thư Dao.
Mặc dù cô hơi lơ đễnh, hơi lười nhưng trong chuyện tình cảm, lại cực kì nghiêm túc.
Thư Dao gật đầu: “Đúng vậy.”
Tần Dương lại chú ý tới một vấn đề khác: “Vậy Lương Diễn đã cầu hôn cậu chưa? Có chuẩn bị nhẫn kim cương không? Anh ta chuẩn bị mấy cara?”
Không đợi Thư Dao nói chuyện, Ngải Lam đã suy đoán một cách khoa trương: “Người có thân phận giống như Lương tổng, sao có thể tình bằng cara khi chuẩn bị kim cương cho Dao Dao? Lớn hơn chút đi, tính bằng cân nhé, dù thế nào cũng phải nửa cân kim cương.”
Hoắc Lâm Sâm cắt lời Ngải Lam: “Em tỉnh táo một chút đi, nửa cân thì không phải là kim cương, gọi là đường phèn.”
Ngải Lam: “……”
Nói chuyện với trai thẳng như sắt thép, đúng là việc rất dễ khiến người ta phát điên.
Thư Dao mím môi cười.
Bốn người trò chuyện một lúc, ngoại trừ Hoắc Lâm Sâm luôn ở trạng thái trên mây thì Ngải Lam và Tần Dương đều đang cẩn thận hỏi thăm tình hình gần đây của Thư Dao.
Thư Dao thành thật trả lời.
Càng nói, vẻ mặt của Tần Dương càng kém.
—— Vậy không phải Lương Diễn quản quá nhiều ư? Ngay cả đồ ăn vặt cũng không cho ăn? Đây là việc mà con người có thể làm ra à?
—— Hơn nữa, mỗi ngày tặng cho Thư Dao nhiều đồ chơi thú vị như vậy, còn không phải là muốn trói cô, không cho cô đi ra ngoài tiếp xúc thế giới bên ngoài sao?
—— Thư Dao hiện tại còn không trả lời tin nhắn của cậu, nhất định là do Lương Diễn can thiệp từ giữa, châm ngòi ly gián. Mục đích của Lương Diễn chính là muốn khiến Dao Dao không có một người bạn nào, chỉ có thể ỷ lại vào anh ta, thật là âm hiểm xảo trá!
Cậu đã nhận định là Thư Dao là bị Lương Diễn tẩy não, vô cùng nghiêm túc dò hỏi Thư Dao: “Cậu thật sự bằng lòng tiếp tục như vậy à? Vĩnh viễn giống như chim hoàng yến bị anh ta nhốt ở đây sao?”
Thư Dao sửa lại sai lầm trong câu nói của cậu ta: “Không phải là anh ấy nhốt tớ lại, mà là tớ tự mình không muốn đi ra ngoài.”
Tần Dương nhíu mày: “Nhưng căn cứ vào những gì cậu vừa mới nói, Lương Diễn này đâu phải làm chồng của cậu? Ăn, mặc, ở, đi lại, mọi thứ đều quản, đây là cậu tìm bạn trai á? Dao Dao, đây là cậu tự tìm một người giám hộ cho bản thân cậu đó!”
Thư Dao phản bác Tần Dương: “Đâu có? Tớ thích Lương Diễn như vậy, cậu chưa từng nghe nói về mẫu bạn trai hệ ba ba à?”
Tần Dương nói: “Vậy cũng không phải thật sự! Người bình thường nào quản bạn gái như vậy? Cậu cũng không gọi anh ta là ba!”
Thư Dao không thể chịu đựng được việc bạn thân đoán mò Lương Diễn là một người xấu, cô không nhịn được nói lại: “Ai nói tớ không gọi chứ?!”
Vừa dứt lời.
Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.
Ngải Lam lộ ra vẻ mặt hoảng hốt nhìn người đứng ở cửa, lắp bắp: “Lương…… Lương tiên sinh.”