Khoảng những năm 00 có những bộ phim với đầy đủ sắc hương vị, tổng cộng có năm tập, giá trị nhan sắc của nam nữ chính đều không tệ, giọng nói nghe cũng êm tai, bây giờ cũng khá có danh tiếng; nhạc phim rất hoành tráng, nhạc kết phim còn mang lại cảm giác tình cảm trong sáng ngây thơ, thậm chí còn làm Thư Dao rơi nước mắt.
Lấy khăn giấy lau khô nước mắt, Thư Dao vẫn còn chìm đắm trong đó không cách nào thoát ra được, bỗng nhiên nghe phòng ngủ có tiếng mở cửa “cạch cạch”, dọa cho cô phải vội vàng giấu điện thoại đi.
Giống như con chuột con lén lút đi trốn còn bị tóm được đuôi, Thư Dao hoảng hốt nhìn Lương Diễn đứng ở cửa.
Áo vest vắt trên tay, anh đứng thẳng người, một tay tháo cà vạt ra: “Tiểu Anh Đào?”
Thư Dao cố gắng hít thở sâu, muốn biểu hiện ra mình vẫn bình thường, chỉ tiếc là giọng nói vẫn bán đứng cô: “Anh à, sao hôm nay anh về sớm vậy?”
Lương Diễn bật đèn.
Đôi mắt Thư Dao ửng đỏ không cách nào giấu được, hoàn toàn phơi bày ra trước mắt anh.
Buông áo khoác, Lương Diễn bước lại gần, cẩn thận nhìn cô: “Sao vậy? Đầu lại đau?”
Thư Dao chấp hai tay sau lưng, cố gắng giấu cái điện thoại dưới gối: “Dạ.”
Tim cô đập nhanh như trống bỏi, lo lắng Lương Diễn sẽ phát hiện ra điều gì đó không đúng, Thư Dao đánh đòn phủ đầu, chủ động ôm anh trước: “Anh à, đầu em đau quá, anh xoa giúp em đi?”
Lương Diễn ngồi ở mép giường, trầm giọng hỏi: “Ngày mai em có muốn đến bác sĩ không?”
Thư Dao ngửi thấy mùi hương trên người anh: “Dạ.”
Ngón tay xoa trên huyệt Thái Dương của cô, Lương Diễn lại nhìn thấy bên dưới gối đầu có lộ ra một cái điện thoại.
Thư Dao vẫn chưa biết mình đã bị lộ, ngây ngô nói: “Tối nay em muốn ăn món cá chiên xù, anh có thể làm cho em không?”
Trong lòng cô thấp thỏm, chỉ nghĩ cách nhanh chóng dụ Lương Diễn đi chỗ khác.
“Được.” Lương Diễn buông tay ra, xoa xoa vành tay của cô.
Thư Dao đang chột dạ, không dám nhìn vào mắt anh nhưng mà sau khi ngón tay anh rời khỏi lại cảm thấy trên vành tai của mình có hơi nặng, giống như có thứ gì đó kéo xuống.
Cô vươn tay sờ thử. Lương Diễn mang cho cô một đôi khuyên tai.
Thư Dao lập tức xuống giường đi đến trước gương. Là một đôi hoa tai bằng ngọc hình giọt nước, đưởng cong tinh tế, sờ vào rất mát, xinh đẹp vô cùng.
Lương Diễn vòng ra sau lưng cô: “Ngày ba mẹ anh kết hôn, bà nội mang đôi hoa tai này tặng cho mẹ anh. Hôm nay mẹ kêu anh đưa nó cho em.”
Thư Dao nhìn người trong gương, vươn tay khẽ gảy gảy đôi hoa tai: “Anh ---”
Lương Diễn cúi người ôm lấy cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô nhìn chăm chú người trong gương, nốt lệ chí trước mắt khẽ run: “Như vậy có cho em đủ cảm giác an toàn hay không?”
“Đủ rồi.”
Lương Diễn cười, anh xoa bóp gương mặt của cô, dỗ dành: “Vậy bây giờ em có thể nói cho anh biết em giấu điện thoại đi làm cái gì không?”
Thư Dao cứng người, Lương Diễn vươn tay, không chút nề hà nào gảy gảy viên ngọc trên đôi hoa tai: “Chủ động thừa nhận mới là bé ngoan.”
Viên ngọc đong đưa làm vành tai cô cũng đong đưa theo.
Thư Dao không muốn thú nhận. Cô không có ngoan chút nào nhưng cô cũng sợ bị Lương Diễn trừng phạt.
Viên ngọc không ngừng đong đưa, chất ngọc sáng ngà nên phản chiếu ra ánh sáng lóng lánh như ngân sa.
Thư Dao che lỗ tai lại: “Anh à, em đói bụng.”
“Hửm?” Lương Diễn nhéo mặt cô, “Nói lảng sang chuyện khác?”
Bị nhìn thấu bí mật, Thư Dao không dám hé răng.
“Còn có một lần cơ hội,” Bàn tay Lương Diễn dời xuống nắm lấy cổ tay cô, “Thành thật sẽ được khoan hồng.”
Thư Dao lúng túng mở miệng: “... Em đang xem manga anime.”
“Loại đứng đắn?”
“... Có thể là không có đứng đắn lắm.”
Giọng Thư Dao càng lúc càng nhỏ, bỗng nhiên, có cảm giác xấu hổ như lúc đi thi bị giáo viên chủ nhiệm bắt tại trận đang quay bài. Cô nghe thấy tiếng Lương Diễn cười, trầm thấp hai tiếng, cái đầu nhỏ đang tựa trên ngực anh cảm nhận được sự rung động.
“Tình huống bình thường,” Lương Diễn buông cô ra, giọng nói trở lại như thường, “Có gánh nặng tâm lý, ngoan, anh đi chiên cá cho em.”
Không ngờ được Lương Diễn lại rộng lượng như vậy, Thư Dao vui mừng khôn xiết.
Lương Diễn nhìn đôi mắt cô đang sáng lấp lánh, nhéo mặt cô: “Đừng nghĩ anh cổ hủ như vậy, em chưa trải qua chuyện đó nên thấy tò mò là chuyện bình thường.”
“Được,” Lương Diễn vỗ bả vai cô, “Em tự chơi một lát đi, đợi lát nữa ăn cơm anh sẽ gọi em.”
Thư Dao cảm thấy Lương Diễn đúng là thiên thần. Không, có khả năng anh còn phát sáng hơn cả thiên thần. Nhưng mặc dù đã có sự cho phép của Lương Diễn, Thư Dao cũng không dám tiếp tục xem, thành thật tắt đi, mở ra một trang web hường phấn bắt đầu xem phim trong sáng.
Trong lúc đó Triệu Thanh Niệm đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, dò hỏi tiến độ ca khúc.
Thư Dao lập tức xuống giường, lốc cốc chạy đến thư phòng bày ra tất cả những thứ mà cô đã viết được mấy ngày trước, tìm được phổ nhạc và phần lời, sau khi kiểm tra lại thì chia sẻ cho anh ta.
Thư Dao lần đầu tiên viết lời, trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng Triệu Thanh Niệm lại gửi qua một cái voice chat dài ngoằn, ca ngợi không dứt.
Triệu Thanh Niệm: [Chủ nhật tuần sau tôi có thời gian rảnh, có thể thu âm]
Triệu Thanh Niệm: [Cô có muốn qua đây không?]
Thư Dao do dự một lúc lâu mới chậm rãi đánh chữ: [Xin lỗi, tôi có chướng ngại trong việc giao tiếp với bên ngoài, khả năng không có cách nào cùng thu âm với anh]
Thư Dao: [Rất xin lỗi]
Thư Dao: [Nếu như có thể thì anh có thể đổi một người chơi đàn tranh khác]
Nói rằng trong lòng không chút khó chịu nào chính là xạo. Trong ngực Thư Dao có chút khó chịu, cố gắng hít sâu hai hơi. Nếu cô chỉ cần tự thu âm lại thì không cần phải đi ra ngoài; nhưng Triệu Thanh Niệm yêu cầu thu âm, cần phải có thiết bị chuyên nghiệp và phòng thu âm.
Hai phút sau cô nhận được tin nhắn trả lời của Triệu Thanh Niệm.
Triệu Thanh Niệm: [Không sao, tôi phối hợp chút là được]
Thư Dao ngồi trên sô pha, xem ba tập phim của N.Flying xong tâm tình buồn bực cuối cùng mới được giải tỏa chút.
Sau khi ăn cơm chiều, cô đi tắm rửa trước, Lương Diễn vẫn còn đang làm việc trong thư phòng, cô lốc cốc chạy tới, từ phía sau cho anh một cái ôm. Gương mặt dán lên người anh, cố gắng cọ hai cái, Thư Dao cảm khái: “Bây giờ đã thi xong toán cao cấp, lập tức được rảnh rỗi, thế nhưng em lại cảm thấy không biết nên làm cái gì đây.”
Lương Diễn nhìn màn hình máy tính, không chút kiêng dè Thư Dao: “Không bằng học chút từ đơn tiếng Anh, hoặc là học thêm ngoại ngữ? Không phải em rất thích manga anime sao? Hay là học tiếng Nhật?”
Nói tới đây, Lương Diễn nhớ tới một chuyện: “Con gái của giám đốc Vương nhỏ hơn em ba tuổi, còn đang học cấp ba cũng rất thích xem manga anime, nói tiếng Nhật không tệ. Em có muốn học không?”
Thư Dao ôm cổ anh: “Em chỉ biết mấy cái hằng ngày, là từ ngữ đơn giản thôi.”
Lương Diễn cảm thấy hứng thú: “Cái gì?”
Thư Dao: “bāgéyálù*”
*là câu được đọc trại âm từ tiếng Nhật phổ biến kể từ chuỗi tư liệu về chiến tranh Nhật, khi các sĩ quan Nhật dùng cách nói này để diễn tả sự tàn bạo của Đế quốc Nhật: f^ck, as*hole, sh*t
Thư Dao cố gắng nhớ lại: “Còn có nani, oishi, iku, yamete.”
Lương Diễn nói: “Hai cái từ sau nghe ra không có chút đứng đắn nào.”
“Đứng đắn cũng có,” Thư Dao bỗng nhiên cúi người, hôn một cái bên má của Lương Diễn, “すきだよ (Sukida yo).” Em thích anh.
Cô hôn xong muốn chạy nhưng lại bị Lương Diễn bắt được tay, đè lại cái ót, bị bắt hôn thêm nữa.
Thật lâu sau Lương Diễn mới buông tha cho cô, khàn khàn nói: “Ngoan, tự mình em tìm sách đọc trước đi.”
Thư Dao cũng không muốn quấy rầy anh đang làm việc nên ngoan ngoan ra chỗ khác ngồi, lấy ra quyển truyện tranh rồi im lặng đọc.
Thật lâu sau khi đôi mắt có chút nhức mỏi, cô vừa mới buông quyển truyện xuống đã nhìn thấy Lương Diễn đóng máy tính lại, ánh mắt anh dừng lại trên chồng sách có thể coi là mới tinh tươm. Chỗ đó đều là sách trong chương trình đại học của Thư Dao, trước đây vốn để trong căn chung cư cũ mà lúc trước cô ở, buổi chiều Thư Minh Quân đã mang qua đây cho cô.
“Vật lý đại cương?” Lương Diễn cầm lấy quyển sách ở trên cùng, tùy tay lật hai trang, cúi đầu nhìn, cười, “Nhìn quyển sách sạch sẽ như vậy thì biết là em không cố gắng học hành rồi.”
Thư Dao cố ý cãi lại để bao che cho mình: “Bởi vì đây là môn học đại cương, không phải môn chuyên ngành, chỉ cần đủ qua môn là được rồi.”
Sinh viên học các ngành khoa học và công nghệ trên cơ bản đều phải học môn Vật lý đại cương, Toán học đại cương chính là môn kém nhất của Thư Dao. Cũng may là cô không phải sinh viên chuyên ngành Vật lý, không cần phải học quá chuyên sâu về nó, chỉ cần chăm chỉ lên lớp của giảng viên để nghe giảng ví dụ mẫu và ppt, trước một tuần thi mới bắt đầu nước tới chân mới nhảy thì vẫn có thể dễ dàng qua môn.
Bất kể là Vật lý đại cương 1 hay 2, Thư Dao đều thuận lợi lấy đủ 65 điểm lẹt đẹt qua môn.
*Ở Trung là thang điểm 150
Nhìn Lương Diễn tùy ý đặt tay lên bàn, trong lòng Thư Dao chợt vang lên hồi chuông cảnh báo. Cô nhìn Lương Diễn đầy thấp thỏm bất an, thử hỏi: “Cái đó, đừng nói là anh muốn phụ đạo em học Vật lý nha?”
Lương Diễn bật cười: “Em đúng là xem anh là thầy giáo của em à?”
Thư Dao nói thẳng đuột: “Anh ở trên giường dạy em nhiều thứ như vậy, em gọi anh một tiếng thầy thì có làm sao?”
Ngón tay Lương Diễn đè lại trang sách, nghiêng người qua nhìn Thư Dao.
Ánh đèn dìu dịu, cái đèn trên tường lóe ra ánh sáng mờ nhạt, vừa đúng lúc Thư Dao đứng dưới quầng sáng của ánh đèn, nghiêm túc nhìn chăm chú anh, lông mi thật dài.
“Sao vậy?”
“Vậy đêm nay thầy sẽ dạy cho em một chút vật lý thì sao?” Lương Diễn hỏi, “Vậy em có muốn nghiên cứu về vật tác động lực và cảm thụ của vật chịu lực tác động hay không?”
Học sinh Thư Dao chuyên đội sổ, ngây thơ mờ mịt: “Đó là cái gì?”
Lương Diễn buông sách, lập tức đi đến trước mặt Thư Dao, bóp eo của cô đem cô bế lên, để cô ngồi trên bàn.
Hai chân rời khỏi mặt đất, cảm giác bất an lan khắp tay chân, Thư Dao không ngồi yên được, theo bản năng vươn một tay ra đỡ bả vai của Lương Diễn. Bàn tay to của anh vén lên sợi tóc xõa bên tai cô, nhẹ nhàng vén ra sau tai.
Lương Diễn nói: “Thông qua thực tiễn sẽ dạy cho em cách phân tích lực như thế nào.”
Thư Dao đã hoàn toàn mụ mị theo lời anh nói: “Phân tích như thế nào?”
“Nghiên cứu sự khác sau trên khía cạnh cảm thụ.”
Cô bé tò mò tiếp tục hỏi: “Nó có khác gì nhau?”
Ngón tay mang vết chai mỏng nhẹ nhàng lướt qua vành tai của cô, viên ngọc hình giọt nước khẽ lay động.
Lương Diễn nắm một chút, ánh mắt âm trầm: “Ví dụ như, dưới lực khác nhau, góc độ, tốc độ cùng với diện tích tiếp xúc, còn có xúc giác sẽ đưa ra phản ứng thần kinh như thế nào.”
Thư Dao chợt tỉnh ngộ lời anh nói là có ý gì.
Lương Diễn nắm lấy cổ chân cô, kéo về hướng mình. Thư Dao đột nhiên không kịp chuẩn bị đã bị kéo đến trước người anh, hai tay chống trên bàn.
Giọng của Lương Diễn dịu dàng: “Tiểu Anh Đào, tới đây, mở điện thoại của em ra, để cho anh nhìn xem em ở trong phòng ngủ lén xem thể loại manga anime gì.”
“Chúng ta có thể tiếp hành giao lưu sâu sắc đồng thời nghiên cứu manga anime trên nền tảng vật lý và kiến thức sinh vật học.”