Trong khoảng thời gian ngắn, trong nháy mắt Thư Dao nghĩ đến 3000 hình ảnh cấm xuất hiện trong các web xanh.
Rất nhanh đã bị gạt bỏ.
Không thể nào, dù sao bình thường Lương Diễn là chính nhân quân tử đứng đắn như vậy mà, làm sao có thể làm ra chuyện kì lạ nha.
Có khả năng anh chỉ thấy nóng nên muốn bớt nóng.
Thư Dao nằm trên giường, trơ mắt nhìn Lương Diễn bình tĩnh cởi áo ngoài, tiện tay để một bên.
Cái mũi yếu ớt của Thư Dao suýt nữa đã phún máu dưới sự dụ dỗ của quân địch, cô cố gắng giữ vững tinh thần.
Bình tĩnh.
Trăm ngàn lần không được mất mặt trước mặt anh.
Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, địch không động ta không động.
Địch di chuyển rồi.
Lương Diễn ngồi bên giường, ôm cô, hôn lên mái tóc mềm mại sạch sẽ của cô, nhỏ giọng gọi cô: “Tiểu Anh Đào.”
Trong nháy mắt khi bị anh đụng vào, Tiểu Anh Đào triệt để biến thành anh đào ngốc.
Lương Diễn không chút để ý người cô nồng nặc mùi rượu, ôm cô vào trong ngực--
Gần như sức nặng cả người đều đặt trên người anh, Thư Dao cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ của anh.
Thư Dao vô cùng chán ghét người lạ, càng thêm chán ghét tiếp xúc với người khác phái, nhưng cô hoàn toàn không nảy sinh sự bài xích với anh.
Mãi đến khi mép váy bị anh chạm vào, Thư Dao mới từ trong mộng tỉnh lại, ngay cả âm thanh cũng run rẩy: “Anh làm gì?”
Giọng Lương Diễn trầm nhẹ: “Không phải nói muốn làm ấm bao tử sao, cách một lớp vải làm ấm thế nào?”
Thư Dao giật mình, lời nói từ bờ môi chạy ra, lặp lại ba chữ cuối cùng của anh, run rẩy: “Ấm thế nào?”
Lương Diễn nở nụ cười, anh cực kỳ thích dáng vẻ lúc này của Thư Dao, ánh mắt tròn tròn, như bé chuột trộm kho thóc bị phát hiện, hỏi: “Buổi tối em không ăn cơm à?”
Thư Dao không rõ chuyện đó có liên quan gì tới việc làm ấm bao tử, ngơ ngác gật đầu.
Tay Lương Diễn thử thăm dò vị trí dạ dày cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bất luận là dạ dày hay bụng nhỏ, đều phẳng lì, cái gì cũng không có.
Nhấn một cái, nó lõm xuống một cách đáng thương.
Giống như trước như đúc, mà anh nhịn không được muốn cho cô ăn no, bất kể là ở trên hay ở dưới.
Cả một buổi chiều Thư Dao không ăn gì, bị Lương Diễn ấn như vậy, Thư Dao mới cảm thấy đói bụng.
Bao tử cô cực kỳ bất mãn, ọt ọt kêu hai tiếng, cô lập tức có chút xấu hổ.
Chỉ có thể tự an ủi mình, bây giờ trong mắt Lương Diễn, chắc chắn cô đang “Say”.
Ma men làm chuyện gì cũng không mất mặt.
“Xoa xoa cho em trước, rồi sau đó ăn cơm tối nhé?” Lương Diễn đau lòng vén tóc hai bên má cô lên, tiếp tục dỗ dành, “Chờ em khôi phục thể lực, anh sẽ làm ấm bao tử cho em nhé?”
Thư Dao càng luống cuống.
Rốt cuộc là cách làm ấm bao tử gì, sao còn cần phải tiêu hao thể lực?
Hẳn không phải là những thứ bỏ đi màu vàng trong đầu cô đâu nhỉ?
Thư Dao vẫn chưa nghĩ kĩ, khóa kéo bị người đàn ông dịu dàng kéo ra, thuận lợi trơn mượt như Chocolate Dove, cởi ra, ngay sau đó, Thư Dao đã bị người đàn ông lật người đè lên giường.
Trời đất xoay chuyển.
Lương Diễn ôm cả người Thư Dao vào trong ngực, cả hai chân cô, cũng bị ôm lấy.
Lương Diễn cúi đầu, dịu dàng mà kiềm chế hôn lên cổ cô.
Suy nghĩ Thư Dao ngừng lại, đêm nay chuyện chấn động quá nhiều.
Tối qua cô còn xoắn xuýt rụt rè không dám nhìn Lương Diễn, hôm nay cô không chỉ quan sát gần hơn, mà còn được chạm vào.
Không hề có khoảng cách, hơi ấm liên tục truyền đến, nơi nào sưởi ấm bao tử, đây là làm ấm cả người cô luôn rồi.
Ngay cả bàn chân lạnh lẽo, gan bàn chân cũng áp lên đùi anh, mượn nhiệt độ của anh để xua đuổi cái lạnh.
Giống như sư tử trên thảo nguyên, ngậm một con mèo nhỏ cực kỳ ốm yếu. Mèo nhỏ quá mức yếu ớt, mong manh, một khắc cũng không thể tách rời, chỉ có thể núp ở trong lòng sư tử, hấp thu nhiệt độ cơ thể sư tử, nhận sự che chở và chăm sóc cẩn thận của sư tử.
Lương Diễn dùng một tay chống, khống chế mình, phòng ngừa mình đè trúng cô.
Thư Dao thật sự quá gầy, giống y chang một người giấy.
Lúc vừa mới chung chăn gối, Lương Diễn từng lo lắng mình sẽ đè bị thương cô, bình thường khi thân mật, cũng đều suy nghĩ đến tình trạng cơ thể cô, chú ý cảm nhận của cô, đặt chữ an toàn lên trên hết.
Chỉ cần Thư Dao cảm thấy không khỏe, sẽ lập tức dừng lại.
Ba tháng sớm chiều ở chung kia, gần như mỗi buổi tối, Thư Dao đều ở trong ngực anh bình yên vào giấc ngủ.
Nhưng--
Ba năm ròng rã trôi qua, Lương Diễn tuân thủ hứa hẹn với Thư Dao, chưa từng quấy rầy cô, để cô tự do lớn lên.
Giờ này tiếp xúc thân mật, anh có chút không kìm lòng nổi.
Lương Diễn cúi người, nhẹ nhàng cắn một miếng trên phần thịt cổ non mềm.
Cũng không có dùng sức, giống như một lữ khách đi bộ trong sa mạc, cuối cùng cũng gặp được một vũng nước dưới ánh mặt trời thiêu đốt, nhưng chỉ có được một ngụm, không nỡ nuốt vào, chỉ có thể ngậm trong miệng, giữa răng môi, nhẹ nhàng nhấp nháp.
Thư Dao u mê với nhát cắn này của anh.
Sau khi say rượu Lương Diễn đối với cô rất rất rất nhiệt tình.
Lúc tỉnh táo, Thư Dao cảm thấy giữa mình với Lương Diễn như bị ngăn cách bởi cái gì đó, mờ mờ ảo ảo, như gần như xa.
Mà sau khi say rượu, hai người như người yêu.
Cô chợt nhớ tới lần trước ăn chocolate say mơ thấy mình rút củ cải rất lâu, trong đầu Thư Dao không kìm nổi mà nhảy ra một suy nghĩ lớn mật.
Chẳng lẽ giấc mơ lần trước là thật sao?
Trên cổ bỗng nhiên đau một cái, Lương Diễn tăng thêm lực, cắn cô một cái.
Thư Dao đau hừ một tiếng, trong mắt tràn ngập một tầng hơi nước mênh mông, tay cô muốn chạm vào nơi bị cắn, Lương Diễn cầm hai cổ tay cô, kéo cao, đặt trên đỉnh đầu cô, nhỏ giọng nói: “Tập trung nào.”
Hơi thở nóng bỏng bên tai, tê dại, Thư Dao theo bản năng muốn né tránh, nhưng lại bị vây giữa cánh tay rắn chắc của người đàn ông và tấm nệm êm ái, không thể động đậy.
Kinh khủng hơn, động tác nhỏ của cô đã bị Lương Diễn nhận ra.
Lương Diễn hơi nheo mắt, thoáng siết chặt cổ tay, giọng điệu dịu dàng: “Không tập trung, sẽ bị phạt.”
Suy nghĩ Thư Dao mơ hồ không theo kịp.
Còn may anh nói là từ phạt mà không phải là chữ bắt đầu bằng chữ c kia.
“Tự mình chọn một cái,” Lương Diễn nhìn cô, trong mắt lộ vẻ khắc chế **, khàn giọng hỏi: “Đợi lát nữa muốn ăn anh đào hay là muốn đòi hái anh đào?”
Thư Dao bị hai từ tưởng chừng như bình thường nhưng trong tình cảnh này lại cực kỳ không bình thường này làm cho mơ hồ rồi.
Cô cảm giác hai lựa chọn này không đơn giản như trên mặt chữ.
Nghĩa trên mặt chữ, tức anh đào là trái cây, Thư Dao cực kỳ thích ăn anh đào, nhất là loại vừa ngọt vừa chua, còn nhiều nước.
Cô vô thức muốn chọn cái đầu tiên, nhưng cảm thấy cái sau càng có vẻ hấp dẫn hơn.
Hái quả anh đào nghe cũng hay nha.
Thư Dao thăm dò: “Em có thể chọn cái thứ hai không?”
Trong mắt Lương Diễn mang theo ý cười, có khoan dung với cô: “Vẫn ngại ngùng như vậy.”
Thư Dao: "..."
Ai ai ai?
Cô chỉ chọn hái anh đào thôi mà, sao lại thành ngại ngùng rồi?
Còn có, Lương Diễn nói chính là “Vẫn như vậy”.
Chẳng lẽ trước kia Lương Diễn từng hỏi cô vấn đề tương tự hay sao?
Sau khi nhận ra điểm này, Thư Dao níu chặt một góc áo ngủ Lương Diễn, cuối cùng nhịn không được giương mắt nhìn về phía anh.
Lương Diễn cũng đang rũ mắt xuống quan sát nét mặt cô, bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên anh nở một nụ cười khó hiểu.
Động tác nhẹ nhàng tác động đến nốt ruồi ở mắt anh, tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, mang theo chút ý tứ muốn dụ dỗ người khác.
Lương Diễn cúi đầu, cách gương mặt cô càng ngày càng gần.
Môi hai người cách nhau cực kỳ gần, gần như đã muốn chạm vào nhau.
Thư Dao cho rằng anh muốn hôn mình, nhắm mắt lại theo bản năng.
Nhưng Lương Diễn lại buông tay ra, trả tự do cho cổ tay cô.
“Cô nhóc lừa đảo,” Tay Lương Diễn chọt chọt cái trán cô, thở dài, “Cô nhóc thích gạt người này.”
Trái tim Thư Dao vì câu này mà đột nhiên treo lên--
Chẳng lẽ Lương Diễn nhìn ra cô giả vờ say rượu sao?
Động tác tay cô còn nhanh hơn não, Thư Dao lập tức ôm lấy cánh tay anh, cọ cọ, giả bộ nghe không hiểu, gọi anh: “Anh trai, anh đang nói gì đó?”
Lương Diễn vuốt v e tóc cô, năm ngón tay luồn vào tóc, dùng đầu ngón tay mát xa da đầu cho cô.
Anh nói: “Đợi lát nữa lại làm ấm cho em, trên người anh dơ.”
Thư Dao nói: “"Một chút cũng không bẩn."
Những lời này lời thật lòng.
Thư Dao cảm thấy Lương Diễn một chút cũng không bẩn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh mãi mãi đều sạch sẽ, có mùi thơm. Thư Dao không thích mùi khói, ghét người nghiện thuốc lá, rượu chè, nhưng trên người Lương Diễn không có những thứ làm cô khó chịu.
Trước khi gặp Lương Diễn, Thư Dao chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày kia, mình sẽ thích và tiếp xúc, thân mật với một người đàn ông ở đời thực.
Lương Diễn lại nở nụ cười, để cho cô nằm trên ngực mình: “Vậy không cần tắm, con gái vốn yếu ớt, không dùng đúng biện pháp sẽ dễ bị bệnh.”
Thư Dao: "..."
Biện pháp?
Ấm bao tử còn cần biện pháp gì hả hả hả?
Lương Diễn hôn nhẹ lên tóc cô, cuối cùng đứng dậy, vươn tay đắp kín chăn cho cô, chậm rãi mặc áo ngủ vào: “Ngoan, nghỉ ngơi trước một chút, anh đi gọi cơm.”
Anh đẩy cửa ra ngoài.
Bầu không khí ái muội trong phòng lập tức được hoàn tan không ít, Thư Dao nằm trên giường, há to miệng thở phì phò, cả đầu đều là lời nói và biểu hiện của Lương Diễn.
Ngoại trừ những điều khiến cô đỏ mặt và tim đập rộn ràng, Lương Diễn vẫn cư xử như thể hai người đã quen nhau từ lâu.
Hoặc là nói, dường như là người yêu cực kỳ quen thuộc.
Thư Dao có chút ngồi không yên.
Cô nghĩ đến trí nhớ mơ hồ trong ba tháng sau khi thi đại học kia.
Cẩn thận nghĩ lại, gần hai năm, Thư Minh Quân thường xuyên nhắc tới, dặn cô tránh xa đàn ông muốn kiểm soát, chiếm hữu.
Mỗi khi Thư Dao hỏi việc này, Thư Minh Quân đều không nói rõ, đều lượn sang chủ đề khác.
Đoạn trí nhớ từ khi Thư Dao thi đại học đến lúc vào đại học, giống như bị Gauss làm mờ, lấy cơn sốt làm ranh giới, sau khi khỏi bệnh kí ức vẫn rõ ràng như cũ.
Trực giác nhắc cô không thể trực tiếp hỏi Thư Minh Quân.
Nếu Thư Minh Quân thật sự có chuyện gạt cô, thì chị ấy sẽ lấy ra những lí do thoái thác mà chị ấy đã chuẩn bị trước.
Thư Dao do dự một chút, đứng lên, tìm trong vali hành lý tìm được điện thoại dự phòng.
Không biết vì sao, lúc ra khỏi nhà, Thư Minh Quân nhắc cô nhớ mang điện thoại dự phòng, đề phòng cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới lại phải dùng tới nó thật.
Sau khi thay thẻ điện thoại mới, Thư Nghiêu nằm trên giường và lần lượt gửi tin nhắn cho Allan và Tần Dương, hỏi cậu ta có nhớ chuyện sau khi cô thi đại học không.
Tần Dương trả lời lại.
Tần Dương: [Sao đột nhiên nghĩ tới mà hỏi cái này?]
Tần Dương: [Tớ nhớ rõ, sau khi thi đại học, cậu ở nhà trạch rất lâu, khoảng tầm ba tháng gì đó, tớ tới tìm cậu nhiều lần, đều không gặp được cậu, chị cậu chỉ nói cậu bị bệnh]
Tần Dương: [Bệnh cậu khi đó rất lạ, điện thoại không nghe, tin nhắn cũng không nhắn lại, người không biết, còn tưởng cậu bị giam cầm há há há há]
Người nói vô tình người nghe có ý.
Thư Dao nhìn hai chữ giam cầm,có chút bất an lúc ẩn lúc hiện.
Ngải Lam trả lời rất nhanh, miêu tả của Ngải Lam cực kỳ chi tiết, bao gồm cuộc điện thoại và lời giải thích của Thư Dao, cùng với phản ứng lúc sau của Thư Minh Quân.
Ngải Lam nhạy cảm hơn Tần Dương, trực tiếp hỏi cô: [Dao Dao, tớ vẫn cảm thấy chị Minh Quân hình như có chuyện gì đó gạt chúng ta]
Thư Dao khẽ giật mình: [Vì sao lại nói vậy?]
Ngải Lam: [Lúc trước, sau khi cậu khỏi bệnh, tớ từng đến nhà cậu tìm cậu một lần, cậu còn nhớ không]
Ngải Lam: [Cậu đi rửa hoa quả, tớ thấy chị Minh Quân ôm một cái máy tính từ trong phòng cậu ra]
Ngải Lam: [Trước khi ăn cơm trưa, tớ lại thấy chị ấy ôm về phòng cậu]
Ngải Lam: [Tớ nhớ rất rõ, là một cái laptop màu xám bạc]
Ngải Lam: [Lúc đó tớ thấy kỳ lạ, chẳng qua chị Minh Quân đối xử với cậu rất tốt, lúc ấy không nghĩ đến chuyện khác, cũng không nói cho cậu hay]
Ngải Lam: [Không biết những thứ này có tác dụng gì với cậu hay không]
Thư Dao chỉ có một laptop màu xám bạc.
Bên trong có video clip cô cùng một người đàn dương cầm.
Suy đoán đầu tiên của Thư Dao, là Thư Minh Quân xóa sạch một thứ gì đó trong laptop.
Thư Minh Quân chưa bao giờ đụng vào đồ riêng tư của cô, vậy đến cùng trong laptop đó thứ gì, có thể khiến Thư Minh Quân lén lút xóa bỏ hết?
Thư Dao: [Ngải Lam, tìm giúp tớ một chỗ được không? Có cửa hàng nào gần chỗ chúng ta chuyên phục hồi dữ liệu máy tính không?]
Ngải Lam: [Để tớ lo]
Thư Dao còn muốn hỏi tiếp, lỗ tai nhạy bén phát hiện có tiếng ở cửa.
Cô lập tức giấu điện thoại dưới gối, quy củ vào trong chăn nằm.
Người vào là Lương Diễn, dễ thấy anh vừa mới tắm qua, cũng đã thay áo tắm.
Anh nhìn về phía gối đầu.
Vì chiếc điện thoại di động kia lộ phần lớn ra ngoài giữa khe hở.
Thư Dao nửa giả say nửa chơi xấu, giương mắt nhìn Lương Diễn: "Anh trai.”
Lương Diễn quả thật rất thích dáng vẻ này của cô, dời tầm mắt, đặt váy ngủ sạch sẽ ở bên cạnh, xoay người.
Thư Dao vội vàng khoác lên người.
Anh cầm tay Thư Dao, đi ra phòng ăn bên ngoài.
Đồ ăn gọi đã được đưa lên từ lâu, nóng hổi, súp Cá Mú đỏ, vi cá sốt bào ngư, súp sung nấu với lê.
(*) Súp Cá Mú đỏ
(*) Vi cá sốt bào ngư
(*) Súp sung nấu với lê:
Chỉ có hai người ăn nhưng vẫn có một bàn đầy ắp.
Các món ngon, tỏa ra mùi hương mê người.
Đương nhiên bụng đói của Thư Dao kêu vang, vừa ngồi xuống, mới ngạc nhiên phát hiện vậy mà chỉ có một đôi đũa.
Tình huống gì đây? Cho dù khách sạn muốn tiết kiệm, cũng không tiết kiệm đến mức như vậy chứ?
Lương Diễn cầm lấy đôi đũa duy nhất, hờ hững hỏi: “Muốn ăn cái gì? Anh đút em ăn.”
Hai tay Thư Dao trống trơn, đột nhiên lại bị trò đút ăn này làm cho giật mình một phen.
Tới cùng thú vui tà ác của Lương Diễn là gì vậy ahhh!
Đút cho con gái đói bụng ăn cái gì, nói không chừng mỗi miếng đều đưa ra một yêu cầu, mới đầu sẽ không quá đáng, sau đó tăng giá từng chút một, từng bước vượt qua ranh giới.
Tuy vậy nhưng Thư Dao lại cảm thấy rất thú vị.
Thư Dao đặt cánh tay lên bàn, lấy tay nâng má, giả vờ say: “Em đói bụng, muốn ăn cơm.”
“Muốn ăn thì tự tới đây ngồi,” Lương Diễn thoáng ngửa ra sau, mỉm cười nhìn cô, ý bảo cô ngồi trong ngực mình, “Thuận tiện giúp em xoa bao tử luôn.”
Ngồi trong ngực anh để anh đút cho ăn?
Lại một lần nữa Thư Dao bị yêu cầu của Lương Diễn làm giật mình.
Tuy nghe qua cực kỳ dụ hoặc nhưng cũng quá k1ch thích rồi?
Nếu mà giờ cô say thật, đúng là không tệ. Nhưng mấu chốt là Thư Dao vẫn còn tỉnh táo, còn hai phần rụt rè ở lại.
Lương Diễn thấy cô vẫn ngồi yên không nhúc nhích, anh xoay đôi đũa trong tay liếc qua người cô, làm như không để ý thở dài: "Lần trước em say rượu, còn ngoan hơn lần này nhiều, kêu làm gì thì làm đó.”
Vốn Thư Dao đang vô cùng chột dạ, sợ anh nhìn ra cô thật ra không say rượu.
Để duy trì tính cách khi say, cô lập tức bước tới và ngoan ngoãn ngồi vào lòng Lương Diễn.
Thư Dao chọn ngồi ở bên cạnh, tư thế này đỡ xấu hổ hơn một chút.
Lương Diễn nắm tay cô, tay trái trùm lên bụng cô, tay phải cầm đũa, giọng nói ôn hòa: “Em muốn ăn món nào?”
Thư Dao chỉ huy: “Vịt cuốn xoài.”
(*) Vịt cuốn xoài
Lương Diễn gắp một ít xoài thái sợi cùng một lát thịt vịt mỏng, đưa tới bên môi Thư Dao.
Thư Dao vừa định há miệng cắn, Lương Diễn lại đưa đôi đũa ra xa, rũ mắt, hỏi: “Vừa rồi suy nghĩ cái gì?”
Thư Dao đưa mắt nhìn miếng thịt vịt kia, mùi thơm kia quả thật hấp dẫn ruột gan, làm dạ dày cô đều đang run rẩy: “Không có gì.”
“Nói thật,” Lương Diễn lại đưa xoài và vịt ra xa hơn một chút, “Anh thích một cô gái thành thật.”
Bàn tay to thăm dò vào vạt áo, làm ấm bụng nhỏ cho cô, lòng bàn tay hơi hơi ép xuống, xua tan cảm giác lạnh, Thư Dao thỏa mãn hừ nhẹ một tiếng.
Thanh âm Lương Diễn khàn thêm một phần: “Ngoan ngoãn trả lời, trả lời chính xác sẽ cho em ăn thịt.”
Thư Dao nghe nửa câu trước thì lo lắng đề phòng, cuối cùng lại lo lắng hai chữ ăn thịt kỳ lạ phía sau.
Giống như mấy trò bịp bợm cô thấy trên trang web màu hồng.
May mà không có. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Xem ra Lương Diễn vẫn chưa mất trí như thế.
Cho cô ăn thật sự là thịt.
Thư Dao đương nhiên không thể nào nói thẳng nghi ngờ mình từng yêu đương với Lương Diễn rồi cuối cùng lại quên mất được, chỉ sợ Lương Diễn sẽ đem việc này thành đầm rồng hang hổ.
Cô tùy tiện nói: “Suy nghĩ hái anh đào là làm gì.”
Chỉ nghe Lương Diễn cười nhẹ hai tiếng, đặt chiếc đũa kia ở bên môi Thư Dao.
Đã đói bụng cả buổi chiều, Thư Nghiêu không nhịn được, há miệng cắn mấy sợi xoài và thịt vịt. Đôi đũa cũng vào thăm dò, nhẹ nhàng chạm vào đầu lưỡi, chạm vào khoang miệng ấm áp, dừng lại không làm gì nhiều, rồi rút ra.
Bởi vì xoài và thịt vịt quá to, làm má Thư Dao phồng lên một cục.
Giống như chú chuột đồng ham ăn ăn một miếng thức ăn to không phù hợp với bản thân, cô cố gắng nhai kỹ, thích nghi với lượng thức ăn quá nhiều trong miệng.
Thịt vịt đã trải qua xử lý đặc biệt, cháy sém một mặt, thịt bên trong tươi mới, hương thơm đặc trưng của xoài, hòa quyện với nhau, khiến Thư Dao ăn khẩu vị nặng cũng bị một miếng này chinh phục.
Mĩ mãn ăn xong miếng đầu tiên, cô còn muốn ăn tiếp, nhưng Lương Diễn lại múc cháo tổ yến tới, đút tới bên môi cô.
Lưu ý đến khẩu vị của cô, cháo tổ yến được cho thêm sữa tươi, ít đường và đặc, cái miệng nhỏ của Thư Dao kề bên cạnh chiếc thìa, nhấm nháp, miệng hoạt động quá độ cuối cùng cũng rảnh được một chút, Lương Diễn lấy thìa đi, nhưng khóe môi Thư Dao còn dính một giọt cháo chưa kịp nuốt.
Lương Diễn lấy giấy, dịu dàng lau khóe môi cho cô, hỏi: “Kế tiếp em muốn ăn món nào?”
Thư Dao nói: "Lê."
Một ngụm cháo, một ngụm đồ ăn khác.
Lương Diễn kiên nhẫn đút cô ăn.
Nhưng Thư Dao không thoải mái lắm, cô càng thích tự mình ăn hơn.
Dù sao cô mơ hồ cảm giác được có thứ gì đó rục rịch, giống như măng mùa xuân chui từ đất lên, cứng rắn có thể dịch chuyển được cả hòn đá lớn hay đá vụn.
Thư Dao thực sợ bị ăn, Lương Diễn sẽ ấn cô lên bàn ăn hết.
Nhưng Lương Diễn mạnh mẽ khống chế cô, không cho phép cô động vào đũa.
Chỉ có thể anh đút gì thì ăn nấy.
May mắn duy nhất là cô có thể chọn thức ăn, cô có thể lựa ăn món nào, nhưng món ăn này phải từ tay Lương Diễn, cô mới có thể ăn được.
Ăn lửng dạ, cuối cùng Thư Dao nhịn không được hỏi: “Anh trai, hái anh đào và ăn anh đào có nghĩa là gì?”
Lương Diễn mỉm cười nhìn cô: “Là cách trừng phạt em cực kỳ thích nhưng vẫn không thích.”
Thư Dao càng thêm tò mò, truy hỏi: “Cụ thể là gì nha?”
Lương Diễn nở nụ cười: "Đến lúc đó em sẽ biết."
Thư Dao mơ hồ cảm giác hai từ này có chút ái muội.
Dù sao cô cũng là Anh Đào.
Dựa vào kiến thức cô có, nghĩa của ăn anh đào dễ đoán, cũng không biết là anh định ăn từ trên hay là ăn từ dưới, còn hái anh đào, thì chính là điểm mù kiến thức của cô rồi.
Khi cần mới hối hận mình có ít kiến thức.
Lương Diễn nhìn nét mặt Thư Dao lúc này, không chút để ý nói: “Hôm nay em đau bụng, trước gom lại. Chờ thân thể em khỏe hơn sẽ phạt sau.”
Thư Dao lập tức mặt lộ vẻ thất vọng: "Ồ..."
Cô còn tưởng hôm nay có thể mở cánh cửa của thế giới mới.
Cơm nước xong xuôi, Lương Diễn nhấn chuông, để nhân viên khách sạn tới dọn dẹp bàn.
Thư Dao vẫn còn nhớ tính tình say xỉn cùng với việc làm ấm bụng không thành công của cô, ngập ngừng hỏi Lương Diễn: “Anh muốn làm ấm bụng cho em như thế nào?”
Lương Diễn nở nụ cười, mổ nhẹ xuống mặt cô: “Không sợ đau rồi hả?”
Thư Dao cứng đờ.
Nghe giọng điệu này của Lương Diễn, không lẽ nào là biện pháp trong tưởng tượng của cô hả?
“Được rồi, dọa em thôi, đừng sợ,” Lương Diễn nhéo nhéo mặt cô, dịu dàng nói, “Đi tắm đi, đêm nay anh sẽ không đụng đến em.”
Thư Dao hoang mang lo sợ đi về phòng tắm, đứng dưới vòi sen, vừa tắm, vừa cố gắng nghĩ về từng câu lúc nãy Lương Diễn nói với cô.
Ngoại trừ hai lần vô tình nói trên giường, thái độ Lương Diễn nhiệt tình với cô hơn, cũng không có gì khác thường.
Dầu gội khách sạn cung cấp là mùi cam ngọt ngào, Thư Dao nhận ra một lượng dầu lớn, bôi lên tóc, xoa nhẹ 2 phút, mở vòi sen trên đầu lên, gội sạch.
Cô bắt mình nhớ lại chuyện ba năm trước đây, sau khi thi đại học xong đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi thi đại học xong, hai bạn tốt là Tần Dương và Ngải Lam đều có lịch trình riêng, Thư Dao nhớ mang máng khi đó mình rất muốn về căn nhà lúc trước -- cũng là nhà của ba người họ, khi cha mẹ chưa mất.
Căn nhà kia có quá nhiều di vật cha mẹ để lại, cô rất nhớ cha mẹ, nhưng cũng biết cha mẹ không thể nào trở về. Chỉ nghĩ muốn về lại nơi cha mẹ từng sống, ở một thời gian.
Chiều hôm kết thúc kì thi đại học, cô ăn cơm với Thư Minh Quân, trong lúc nhắc tới chuyện này, bác cả và bác gái đều đã đồng ý, chỉ có Thư Thiến Thiến quăng đũa, bác cả còn dạy dỗ cô ta một trận.
Ngày hôm sau, Thư Minh Quân có việc bận, trước khi đi công tác thì đưa Thư Dao đến nhà cũ. Thư Dao ở nhà chăm chỉ dọn dẹp đồ đạc, chạng vạng,, đột nhiên có người ấn chuông cửa - -
Ký ức dừng lại.
Thư Dao chỉ có thể nghĩ tới đây.
Sau đó là một mớ hỗn độn, cái gì cũng không nhớ nổi.
Trong phòng tắm, Thư Dao cảm giác đầu cực kỳ đau, giống như có người cầm cây búa sắt, đập mạnh vào đầu cô.
Nước ấm tưới lên người cô, hô hấp Thư Dao đột nhiên trở nên dồn dập.
Cảnh tượng trước mắt nhất thời méo mó, trong lúc giật mình cô lại đang ở trong căn hộ, cô hình như nhìn thấy bản thân lúc còn nhỏ, nằm dưới gầm giường, sàn nhà tràn ngập máu, chậm rãi chảy đến bên hông cô, thấm ướt váy cô, làm dơ tay cô.
Máu đó vẫn còn ấm, có mùi tanh nồng.
Nước từ vòi hoa sen dội lên người cô, cảm giác sợ hãi ập đến, Thư Dao đột nhiên không biết lúc này là hiện thực hay là ảo nữa, ngồi xổm xuống, sợ hãi hét chói tai: “Mẹ ơi!”
Cửa bị người mạnh mẽ mở ra, có người xông tới, không để ý tới cả người cô toàn nước, vươn tay ra, bế cô lên.
"Tiểu Anh Đào."
Hương thơm dễ ngửi quen thuộc vây quanh cô, cảm nhận được hơi ấm, Thư Dao tự động dán sát lại, vô thức gọi anh: “Anh trai.”
Xưng hô này giống như khắc trong lòng cô, thậm chí đại não cô còn chưa nhận ra người đến là ai, cứ gọi đại như vậy.
Lương Diễn nhìn gương mặt trắng bệch yếu ớt của Thư Dao, tùy ý để cô ôm cổ mình òa khóc, vuốt v e mái tóc ướt đẫm của cô, nhỏ giọng an ủi: “Ngoan, đều là giả, đừng sợ."
Anh kiên nhẫn vỗ phần lưng gầy yếu trơn bóng của Thư Dao: “Chỉ là ác mộng thôi, rất nhanh sẽ quên hết thôi.”
Phòng tắm tràn ngập hơi nước mơ hồ, nước chảy ào ào, sắc mặt Thư Dao tái nhợt, làm đôi mắt xinh đẹp cũng như bị mất đi tiêu cự, cô nắm chặt quần áo Lương Diễn, giống như người chết đuối ôm được một cái bè gỗ cứu mạng.
Thư Dao lại cảm nhận được cảm giác sợ hãi giống như khi ở hậu trường lễ trao giải lần trước trong trò chơi , cô không sợ hãi khi phải trải qua trong bóng tối dài đằng đẵng, đúng lúc Lương Diễn đi vào, ôm cô vào trong ngực.ồng>
Kịp thời xua đuổi bóng tối.
Thư Dao ôm chặt lấy cổ anh, nhịn không được mà khóc.
Cánh tay nhỏ dài ôm cổ Lương Diễn, toàn thân không một mảnh vải, cảm giác sợ hãi đã áp đảo hoàn toàn cảm giác ngại ngùng, Thư Dao chỉ muốn ôm lấy anh, chỉ có mỗi cái ôm của anh là có thể làm cô thấy an toàn.
Thậm chí Thư Dao không biết sự sợ hãi của mình đến từ đâu, mỗi khi nhớ đến trí ức mất đi đều sẽ vô cùng đau khổ.
Lương Diễn quỳ một gối xuống đất, vòi sen vẫn còn đang mở, nước trút xuống, làm ướt quần áo anh.
Anh ôm Thư Dao đang sụp đổ khóc lớn, ấm giọng an ủi: “Có anh ở đây.”
Thân thể mềm mại mịn màng nằm trong vòng tay anh, khóc một hồi lâu, Lương Diễn nhỏ giọng dỗ dành cô.
- - Giống như lúc trước cô tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, Lương Diễn đều dịu dàng chăm sóc cô, làm cô quên mất sự đáng sợ trong cơn ác mộng.
Lương Diễn đã quen làm mấy chuyện này, anh biết rất nhiều động tác nhỏ có thể khiến tâm trạng cô ổn hơn.
Ví dụ như vuốt tóc, ví dụ như hôn môi và ôm.
Sau khi Thư Dao bình tĩnh, Lương Diễn giúp cô rửa sạch bọt trên người, nhẹ nhàng ôm cô đến giường, lau khô mái tóc ẩm ướt, đắp kín chăn.
Toàn bộ quá trình, Lương Diễn đều chú ý nét mặt cô, xem cô có chỗ nào không khỏe không.
Dù giờ phút này toàn thân Thư Dao không một mảnh vải, anh cũng không thừa cơ hội này mà làm chuyện vượt rào khác.
Thư Dao nắm tay anh, nắm chặt không chịu buông ra, nói bằng giọng mũi. Cô không biết mình bị sao, chỉ không muốn Lương Diễn rời đi: “Anh trai, anh đừng đi, em sợ.”
Lương Diễn nhìn Thư Dao.
Nét mặt, dáng vẻ cô lúc này, cực kỳ giống với thời điểm anh nuôi cô lúc trước.
Trong lúc giật mình, anh còn tưởng thời gian ba năm cách xa nhau chưa từng tồn tại.
Cô mãi mãi là Tiểu Anh Đào anh giấu trong ngực.
Vì thế Lương Diễn cởi qu@n áo đã ướt đẫm ra, lên giường, ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: “Anh không đi.”
Đối với yêu cầu của Thư Dao, từ trước tới giờ anh đều dung túng.
Thỉnh thoảng không cùng ý kiến, dưới sự làm nũng của cô, anh cũng bất đắc dĩ mà gật đầu.
Điểm mấu chốt của Lương Diễn đã vì cô mà nhân nhượng nhiều lần--
Chỉ riêng chuyện sức khỏe của Thư Dao, Lương Diễn rất nghiêm túc thực hiện.
Thư Dao bỗng nhiên nói: "Anh trai, anh hát cho em nghe một bài có được không?”
Cô nói: “Trước đây em ham chơi không muốn ngủ, mẹ đều hát ru em ngủ.”
Lương Diễn khẽ giật mình, cười nói: “Được.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh khẽ khàng hát một bài hát ru bằng tiếng anh, thanh âm trầm thấp, mặt Thư Dao dán lên ngực anh.
Cô có thể cảm nhận được tiếng tim của Lương Diễn đập một cách rõ ràng, cùng với giọng hát ru dỗ cô vào giấc ngủ.
Cơn buồn ngủ dâng lên, Thư Dao càng dán sát vào anh.
Da thịt chạm nhau, ngoại trừ tình, dục, Thư Dao còn có thể cảm nhận được cảm giác an toàn tối đa từ Lương Diễn.
Bất tri bất giác, Thư Dao buông tay ra, hô hấp dần trở nên đều đặn.
Dưới sự an ủi nhẹ nhàng, cô chìm vào giấc ngủ.
Lương Nặc dừng lại, yên lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của cô.
Lần đầu tiên anh gặp Thư Dao, cô mặc một chiếc váy lấm lem bùn đất lưng đeo một chiếc túi, trên má và tóc đều lấm tấm những vết bùn.
Giống như một người ăn xin nhỏ, ngồi xổm trước của nhà anh, nói gì cũng không chịu đi.
Bất lực và đáng thương, cúi đầu xuống.
Các nhân viên an ninh bất đắc dĩ nói với Lương Diễn, cho dù người khác nói cái gì, cô đều không để ý. Cô chỉ co thành một cục, trông quá tội nghiệp, đuổi cũng không đi.
Bởi vì cô cố chấp nói đi tìm Lương Diễn, nhân viên an ninh lo cô có quan hệ gì với Lương Diễn nên không dám đụng cô.
Đưa thức ăn tặng nước uống, cô đều không đụng đến.
Chỗ nào cô cũng không đi, từ sáng sớm đến giờ cô vẫn chưa uống một ngụm nước.
Lương Diễn khẳng định anh không biết cô.
Trước kia, anh chưa từng gặp cô bé này.
Lương Diễn không phải người tốt bụng, ngược lại ở một mức độ nào đó, anh càng giống một sinh vật máu lạnh, anh không dư lòng tốt để nhặt cô nhóc bẩn thỉu dơ dáy này về.
Nhưng trong khoảnh khắc Thư Dao nhìn thấy anh, ánh mắt mất đi tiêu cự đột nhiên sáng rực.
Vì ánh sáng này, Lương Diễn đưa cô về nhà.
Chỉ có điều là trạng thái tinh thần cô không tốt, rất đáng thương, định cho cô ở tạm một đêm, rồi đưa tới đồn cảnh sát.
Ai biết cô gái này lại nói cha mẹ mình đều đã qua đời, vừa nhắc tới cha mẹ, cô sẽ run sợ và khóc thét lên vì sợ hãi.
Thư Dao từ chối mọi sự tiếp cận của mọi người, không muốn nói chuyện với người khác, thậm chí là không muốn gặp ai, ngoại trừ Lương Diễn.
Cô sẽ trả lời câu hỏi của Lương Diễn, dù lúc đầu anh nhắc tới cha mẹ, khiến cô cảm thấy lo lắng.
Nhưng Thư Dao vẫn nói cho anh biết.
Mới đầu Lương Diễn không có tâm tư này, cô gái này thật sự quá yếu ớt, dù đã trưởng thành, nhìn vẫn giống như đồ thủy tinh dễ vỡ.
Anh có đủ tiền để chăm sóc cô, anh cũng chỉ thương hại cô.Dù cho sự xinh đẹp của cô làm anh kinh ngạc, nhưng Lương Diễn cũng không có những ý nghĩ cầm thú, mà lại cho người đi điều tra, tìm kiếm người nhà cô.
Ngày hôm sau, thành công tra được Thư Thế Minh.
Ngay từ đầu, Lương Diễn không định giữ Thư Dao ở lại- -
Nhưng tối hôm đó khi biết được cô sắp bị Lương Diễn đưa đi, Thư Dao mặc một chiếc váy trắng mỏng, trên người có một hương thơm ngọt ngào, chân trân, run rẩy leo lên giường anh-
Đặng Giới đã trải qua đêm dài nhất và đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mình trong bệnh viện.
Người ta đều nói tự cảm nhận cảm giác "vỡ bi" cũng giống như sinh 300 đứa trẻ cùng lúc, trong lúc đó, Đặng Giới cảm giác mình đã sinh được 1000 đứa.
May mà sau khi trải qua kiểm tra khẩn cấp, bệnh viện khẳng định không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi.
Bởi vì cơn đau thường xuyên, cả đêm Đặng Giới đều thấy ác mộng bị biến thành công công, mãi đến sáng hôm sau phát hiện mình vẫn xuất hiện hiện tượng s1nh lý, mới thở hắt ra.
Sau khi xác nhận được mình vẫn là người đàn ông bình thường, chưa kịp vui mừng, Đặng Giới lại biết được một tin tức cực kỳ bất hạnh từ trợ lý.
Lương Diễn đã biết chuyện ngu xuẩn tối qua anh ta làm, đã giận tím mặt.
Đặng Giới sợ hãi da đầu tê dại, trước khi bị Lương Diễn truy cứu trách nhiệm, ngay cả quần áo cũng không thay, cứ như vậy mặc quần áo bệnh nhân, chạy ra ngoài, đón xe đi tìm Thư Dao, chuẩn bị thật lòng xin lỗi Thư Dao trước.
Chỉ cần Thư Dao chấp nhận tha thứ cho anh ta, chắc chắn bên chỗ anh cả sẽ không còn chuyện gì nữa.
Đặng Giới biết rõ tính tình Lương Diễn, chỉ cần tự anh ta xử lý ổn thỏa, tất nhiên anh cả sẽ không vì một con nhóc lừa gạt không quan trọng mà khiến anh ta khó xử.
Dù sao so với Thư Dao, anh ta với Lương Diễn còn có mối quan hệ ruột thịt là anh em họ mà.
Huống hồ, cú đá tối hôm qua, cũng đủ để Thư Dao trút giận rồi.
Mang theo nhiều món quà, trịnh trọng nhấn chuông cửa.
Người mở cửa không phải Thư Dao, mà là trợ lý của Lương Diễn, trợ lý Lâm.
Đặng Giới sững sờ một lúc, sau đó mới nhớ ra Lương Nặc cũng đang ở trong phòng này.
Trợ lý Lâm tới đây, hơn phân nửa là có công việc cần tìm Lương Diễn.
- - Vậy có nghĩa là, Lương Diễn vẫn còn ở đây, rất có thể là còn đang nghỉ ngơi.
Lo lắng làm Lương Diễn tỉnh giấc, Đặng Giới hạ giọng hỏi: “Đại ca còn đang ngủ à?”
Trợ lý Lâm cũng hạ giọng trả lời: “Có lẽ vậy.”
Đặng Giới cảm thán: “Trễ thế này còn chưa dậy, trăm năm khó gặp nha.”
Trợ lý Lâm dừng một chút, mở miệng: “Đúng là khó gặp.”
Đặng Giới lo lắng giọng mình quá lớn, sẽ đánh thức Lương Diễn, sau khi hỏi rõ phòng ngủ Thư Dao ở đâu, gộp vài bước lại thành một, bước nhanh qua đó, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, hạ giọng: “Dao Dao, là anh.”
Rất nhanh, anh ta nghe thấy có tiếng người xuống giường.
Tiếng bước chân dừng trước cửa.
Chuyện quá khẩn cấp, Đặng Giới chỉ nghĩ đến trước khi Lương Diễn rời giường, phải giải quyết cho xong chuyện này.
Ngộ nhỡ Lương Diễn biết anh ta ở trong phòng này, nói không chừng có thể lột da rút xương anh ta,
Phải nhanh chóng bàn bạc ổn thỏa với Thư Dao.
Đặng Giới không rảnh phân biệt độ nặng nhẹ của tiếng bước chân, anh ra đã sớm nghĩ ra lời hay muốn nói, mở miệng: “Dao Dao, lần này anh tới, chủ yếu là để nhận lỗi với em vì hành vi lỗ m ãng tối qua của mình.”
Bên kia cánh cửa không có chút động tĩnh nào.
Đặng Giới tiếp tục nói: "Thật xin lỗi, anh thật sự quá thích em, mới bị mất trí… Dao Dao, từ sau khi nhìn thấy em, anh đã không còn có quan hệ gì với những người phụ nữ lộn xộn kia. Hôm qua chẳng qua là do anh muốn tiếp xúc với em, mới có thể xài chiêu thuốc mê thôi. Dao Dao, em tha thứ cho anh được không? Thật ra em có thể thử tìm hiểu anh một lần mà, trước kia anh là người hồ đồ, nhưng bây giờ anh có thể thề với trời, sau này sẽ không làm loạn--”
Trong phòng ngủ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông cắt ngang lời thề chưa nói của anh ta.
“Không cần.”
Nghe được thanh âm như vậy, trong đầu Đặng Giới như bị ai đánh một gậy.
Đặng Giới đột nhiên cứng người.
Anh cả?
Sao anh có thể ở trong phòng ngủ của Thư Dao?
Cửa phòng được mở ra từ bên trong.
Lương Diễn đi tới, chậm rãi cài cúc áo sơ mi, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Đặng Giới, nhàn nhạt mở miệng: “Chị dâu của cậu không hề có hứng thú đối với tình cảm riêng tư của cậu.”
Anh thuận tay đóng cửa phòng, từ trên cao nhìn xuống nhìn Đặng Giới: “Tối hôm qua cô ấy mệt muốn chết rồi, có gì thì ra ngoài nói, đừng làm phiền cô ấy nghỉ ngơi.”