Thư Thiển Thiển không biết cô đi một mình có thể chạy được bao xa, trước khi trốn, Thư Dao cũng không cởi dây trói cho cô ta.
Sau khi Tô Oản Diễm tỉnh dậy, bà ta chủ động cởi dây trói cho Thư Thiển Thiển, yêu cầu cô ta quét dọn phòng trọ sạch sẽ, còn uy hiếp nếu để sự việc bại lộ, Thư Thiển Thiển cũng không thoát khỏi tội đồng phạm.
Nói xong những lời này,.. Tô Oản Diễm tự mình ra cửa tìm Thư Dao.
Thư Thiển Thiển trở về nhà với vẻ lo lắng.
Biết chuyện Thư Dao chưa về nhà, Thư thiển Thiển vừa ngạc nhiên vừa sợ, tìm cớ đi ra ngoài chơi. Chắc chắn điện thoại đã không còn, không ngờ cô ta lại thấy nhẹ nhõm.
- ----Lúc đấy, Thư Dao tinh thần điên điên khùng khùng, chắc hẳn chạy đi cũng không gặp được chuyện gì tốt. Thậm chí Thư Thiển Thiển còn muốn, nếu như Thư Dao bị điên luôn cũng được vậy thì mới không nhớ rõ ràng mọi chuyện.
Được vậy thì sẽ không bao giờ… Thư Dao nhìn cô ta bằng ánh mắt cao cao tại thượng đó, cũng sẽ không giả nhân giả nghĩa bố thí cho cô sự đồng cảm.
……..
Thư Thiển Thiển rụng một chiếc răng, khóc lóc nói hết mọi chuyện.
Toàn bộ quá trình, Lương Diễn đã ghi âm lại.
Khi chấm dứt kỳ thi đại học năm đó, Thư Thiển Thiển cũng đủ tuổi làm người trưởng thành, cũng là đồng phạm, phải gánh chịu trách nhiệm.
Lần thứ nhất Tô Oản Diễm phạm án, có chứng minh của bệnh viện tâm thần, nhưng lúc bắt cóc và giam giữ Thư Dao trái phép thần trí bà ta hoàn toàn thanh tỉnh.
Thêm việc cố tình trốn viện, đây là hành vi vì ‘tình’ mà trả thù.
Lương Diễn có biện pháp tìm nhân chứng.
Năm đó, ông Tô có thể giúp con gái mình thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, lần này… Không hẳn!
Lương Diễn cúi đầu, nhìn Thư Dao ngọt ngào ngủ say trong vòng tay anh.
Dù không biết tại sao Thư Dao lại nhờ anh, nhưng chỉ cần cô sống tốt, chuyện này không cần thiết.
- ------------------------------------
Ngày hôm sau, Ngải Lam biết Thư Dao bị bệnh, lúc đưa máy tính đến trả cho Thư Dao còn mang theo ‘món ăn’ tinh thần cho Thư Dao- Ngải Lam đã bỏ ra số tiền rất lớn để mua nó, dù là tiếng Nhật nhưng hình ảnh vô cùng tinh xảo, chỉ cần li3m tranh cũng đủ no rồi.
Cô ấy không ở lại, nói là Hoắc Lâm Sâm đang đợi học bù, mỉm cười vẫy tay với Thư Dao: “Chúc cậu sớm ngày thành công ‘chiếm thành’.”
Thư Dao cười tủm tỉm nói ‘được’.
Lương Diễn không có nhà, cô đã có được sự cho phép có thể tự do dùng tất cả đồ của anh.
Kể cả nam chính trong nhà này nha!!
Thư Dao ngâm nga hát, ôm máy tính đến phòng làm việc ngồi, ngồi trên ghế Lương Diễn hay ngồi, mở máy tính ra, khởi động nút nguồn.
Cô kiên nhẫn tìm kiếm từng thứ một.
Trong máy tính, hầu hết các dữ liệu khôi phục có ký hiệu rất kỳ lạ, tên thư mục cũng kỳ lạ nốt.
Gì mà remotesystemstempfiles, metadata……
Tựa như dấu vết một lập trình bí ẩn nào đó vậy.
Thư Dao không am hiểu lập trình máy tính, nhưng những thứ này chắc chắn không phải do cô làm.
Vô tình cô nhấp vào một tài liệu tên là
ầm>
Thư Ngọc hơi giật mình, bấm mở.
Có bốn tài liệu ở định dạng.docx trong thư mục, cô nhấp thử xem 1 cái.
Đây thực chất là câu chuyện về con rồng đen và cô bé trong trò chơi .ồng>
Trong truyện, cô bé tên là ‘Tiểu Anh Đào’.
Trong trứng phục sinh không có đối thoại, chỉ là những hình ảnh mơ hồ.
Nhưng theo tập tài liệu tài, cô gái gọi con rồng đen là ‘anh trai’.
Ngoài ra còn có rất nhiều tài nguyên ẩn lớn mang quy mô lớn nhưng không được mang ra phát hành.
Tài liệu này chưa được ký và cũng không rõ ràng nguồn tài liệu này từ đâu.
Tại sao kịch bản về trứng phục sinh trong trò lại xuất hiện trong máy tính của cô vậy? Chả nhẽ câu chuyện này là được chuyển thể từ một bộ truyện trên mạng nhưng chẳng may cô lại down được nó à??ồng>
Trong đầu Thư Dao trăm mối ngổn ngang không cách nào lý giải, cô đổi một file khác, cẩn thận xem xét.
Tại góc của ổ đ ĩa F, cô tìm được một tập file tên ‘tiểu anh đào’.
Ấn mở, bên trong một đống video.
Video thứ nhất, vẫn là cô, đang nằm trên giường với đôi chân trần, chiếc vòng chân vàng đung đưa, cổ áo mở rộng lộ đầy vệt dâu tây.
Nghe thấy có người gọi “Tiểu Anh Đào”, cô mông lung mở to mắt, thanh âm nhu nhược: “Anh trai”.
Bàn tay to che màn hình, màn hình tối đen.
Ai đó đã tắt thiết bị máy ảnh.
Thư Dao cầm chuột trong tay một lúc.
—— Giọng nói trong video giống Lương Diễn.
Bấm vào cái thứ hai.
Thứ ba…..
Cô đã xem mười video liên tiếp.
Tất cả đều là những đoạn video rời rạc, phần lớn là của chính cô ấy, phần lớn là cuộc trò chuyện giữa cô ấy và đàn ông bên ngoài màn hình, và đôi khi có thể quay một phần góc áo của bọn họ.
Thư Dao cuối cùng cũng nhận ra rằng những đoạn video này là do chính cô quay sau khi giấu thiết bị camera.
Trong một đoạn video, Thư Dao vươn tay xoay camera, quay mặt lại hỏi: “Câu chuyện em viết thật sự có thể biến thành trò chơi có trứng phục sinh sao?”
Với âm thanh nền bên trong, tiếng gõ bàn phím đột ngột dừng lại.
Người đàn ông trả lời: “Có, nhưng cũng cần phải xoá bỏ những phần mà không thể vượt qua thử nghiệm.”
Dừng lại một lát, anhmỉm cười bất lực: “Anh chưa bao giờ làm chuyện này, nhưng ý tưởng của em có vẻ tốt đấy.”
Trong bức tranh, Thư Dao đang cầm trên tay một tập phác thảo, hai má ửng đỏ, biện hộ: “Em sợ đau.”
Cô đặt bản thảo xuống, lật đật chạy ra tắt camera.
Cô chỉ nghe thấy giọng nói không rõ ràng của cô ấy, như thể cô ấy đang được ai đó hôn.
“ Em đã nói có thể á..., rõ ràng là chính anh mới dừng lại đấy...”
Video cuối cùng.
Đó là một phòng ngủ với màu sắc sạch sẽ và tươi mới, dù là đồ đạc hay tranh trang trí đều sạch sẽ và ngăn nắp như trong truyện cổ tích.
Cô không thể biết nó ở đâu, ít nhất là Thư Dao chưa bao giờ nhìn thấy nó.
Trong video, chiếc giường được trải một lớp chăn bông mềm mại họa tiết đám mây sạch sẽ được đôi bàn tay mảnh mai túm cho nhăn nheo, bên cạnh là một chiếc thắt lưng và một chiếc cà vạt vứt lộn xộn. Trên chiếc bàn cạnh giường, trên đó đặt một đ ĩa anh đào nhỏ mới rửa sạch bằng nước trong như pha lê.
Người đàn ông quỳ trên giường quay lưng vào máy ảnh, áo sơ mi xộc xệch.
Đôi chân thon dài tuột từ lưng anh xuống, nửa khuôn mặt của Thư Dao lộ ra, tóc tai bù xù, hai má ửng hồng, trắng nõn giống như hạt sen vừa mới bóc ra.
Còn hôn anh ấy, ôm và làm những điều thân mật.
Người đàn ông ôm cô đi tắm, một lúc sau, anh ôm cô trở lại, mặc cho cô chiếc váy ngủ màu trắng, dùng máy sấy sấy khô mái tóc bồng bềnh của cô, buộc một chiếc lắc chân vàng trên mắt cá chân trắng nõn, mặt dây quả anh đào với chuông nhỏ va vào nhau kêu leng keng.
Anh ngồi, để Thư Dao dựa vào trong ngực mình, nâng cốc lên khỏi bàn, kiên nhẫn đút nước cho cô.
Thư Dao không chịu uống, yên lặng giận dỗi, muốn anh nhất định phải hôn cô.
Hôn một cái mới chịu uống thêm một ngụm nước.
Người đàn ông cũng vuốt v e cô, không ngừng dỗ dành cô, theo ý cô từng chút một.
Sau khi đút nước xong, người đàn ông cúi đầu hôn lên trán cô, bàn tay to đặt ở bụng dưới của cô, dịu dàng sưởi ấm cho cô: “ Vất vả cho Tiểu Anh Đào rồi.”
Thư Dao nắm chặt con chuột, người đổ mồ hôi hột, nắm chặt cho đến khi con chuột không chịu nổi lực, nó tạo ra một tiếng ‘rắc’ mong manh.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy khuôn mặt của ‘anh trai’ trong video.
Đó là Lương Diễn.