Byun Baekhyun ném cả điện thoại và chiếc hộp trong tay sang một bên mới tông cửa xông ra ngoài, không biết nó lại trúng vào Oh Sehun, thằng bé vò đầu, ngũ quan đều nhăn lại thành một nhúm.
Đến đây coi như là rã đông bầu không khí giống như bị nhấn nút tạm dừng.
Park Chanyeol là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại: “… Tiểu Bạch Cửu?”
“Đau đau… Nhưng mà, nhưng mà hình như chú Baekie cũng đau đau… So với Bạch Cửu còn đau đau hơn, chú khóc rồi…” Oh Sehun nhớ tới trước đó Park Chanyeol cũng ném cái hộp điện thoại tới trên người Byun Baekhyun, liền nhận định là chú Baekie của nó bị Channal baba nện đau mới bỏ đi, ánh mắt nhìn Park Chanyeol cũng có chút oán trách.
Người nào đó đương nhiên hoàn toàn không thể tiêu hóa chuyện như vậy: “Khóc? Baekhyun khóc?”
Lu Han là người đầu tiên mở miệng: “Con mắt đều đỏ, là cố nén uất ức đấy.”
Kim Joonmyeon cũng hùa theo: “Thời tiết bên ngoài thế này, chảy nước mắt sẽ tổn thương da mặt do giá rét đó.”
“Em, em chỉ đùa một chút… Sao cậu ấy lại tưởng thật…”
“Mặc dù tớ đã sớm biết thần kinh não của cậu không quá giống với người bình thường,” Do Kyungsoo thật ra đã sớm không nhịn được: “Nhưng hôm nay cậu quả thật có chút quá đáng. Hơn nữa, đối xử khác biệt có quá rõ ràng không đấy? Baekie không phải con ông cháu cha, cũng không phải lãnh đạo gì, cậu không thử nghĩ một chút xem vì sao cậu ấy lại tặng món quà quý như vậy cho cậu, một câu ‘nói đùa’ là cậu không cần thì muốn cậu ấy lấy lại?”
Kim Jongin nghe thấy lời này có chút không vui, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Nói hay lắm, làm như quà của lão Wu là nên trả lại vậy…”
“Tớ…”
“Đừng có mà tớ tớ tớ nữa, nhanh đi tìm cậu ấy về. Nhanh đi.” Wu Yifan tung chưởng ngăn miệng của Park Chanyeol lại, đẩy cậu ra khỏi phòng.
“Hiện tại đuổi theo còn kịp, chờ cậu ấy chính thức hết hy vọng, cậu muốn đuổi cũng đuổi không kịp nữa.”
Thật ra thì trong lòng của Park Chanyeol có một dấu hỏi thật lớn, nhưng nhìn đến Wu Yifan cũng đã nổi giận với mình rồi, liền hậm hực mà ngậm miệng lại, cong chân vọt ra ngoài đường cái.
Trước hết cứ mặc kệ mấy thứ khác, tìm được Baekhyun rồi nói sau.
Ban đêm, khu phố sầm uất cũng vẫn ồn ào tiếng người như thế, căn bản không thể nào phân biệt rõ thêm người nào hay bớt đi người nào—— Tuy nhiên cũng xác thực, với mình mà nói, chuyện Byun Baekhyun chạy đi mất, ở trong lòng người khác, chẳng qua là người yêu cũ, người qua đường A hoặc là ‘cái người kia’, cũng không quan trọng.
Nhưng sao mình giống như rốt cuộc cũng bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.
Với mình mà nói, đó là Byun Baekhyun, là Byun Baekhyun, cậu ở chỗ nào?
Trên đời này đại khái cũng không có gì xấu hổ hơn chuyện bị người mình thích đâm cho một nhát.
Hai mươi mấy năm này của Byun Baekhyun bị đâm trúng vô số lần, từ khi béo béo lúc còn bé cho đến cấp II thì bộ dạng đều xấu xí, thật vất vả lắm ông trời mới chịu mở mắt để cho vào năm mười tám tuổi cậu thay đổi được một chút, chính cậu lại không chịu thua kém ai mà thích người cùng giới. Tuy rằng chuyện bị người trong lòng đâm cho mấy nhát dao thường được cậu mạnh miệng nói như chưa từng xảy ra —— Nhưng chỉ cần mình sẵn lòng suy xét, thì sẽ thấy tim của mỗi người đều như than tổ ong.
Nhưng bất luận thế nào cũng không phải là Park Chanyeol, không phải là người mình yêu, Park Chanyeol.
Cái điện thoại cũ kỹ của cậu gửi một tin nhắn ngắn ngủn cũng thường xuyên đứng máy, tới giờ này mà vẫn không gửi được tin nhắn thoại, cả vẻ mặt ngu xuẩn nhưng đáng yêu khi gửi nhiều tin nhắn quá thì máy sẽ nóng lên rồi tự động tắt ngóm.
Đúng, coi như là vì tớ lúc đang đi làm cũng muốn có thể nghe được giọng nói của cậu hay nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cậu một chút mới tặng cậu điện thoại di động làm quà sinh nhật đi.
Tiền sinh hoạt một tháng đổi lại những thứ này. Tớ học y, không giỏi toán, tớ cảm thấy giá trị.
Byun Baekhyun xông vào một quán bar, ngay cả tên cũng chưa từng xem mà cứ vào trong. Nước mắt sớm đã được gió làm khô, chỉ để lại cảm giác rin rít, như là đang gượng gạo nhắc nhở cậu: đây không phải là mơ, Byun Baekhyun, toàn bộ chuyện này không phải là mơ.
Hôm qua được mất đều là mơ, trách mày, trách mày không chịu tỉnh lại.
Từ lúc cậu ấy ném trả tâm ý của mày lại cho mày thì nên tỉnh lại. Từ lúc cậu ấy không để ý chút nào mà mập mờ khen ngợi những người khác trước mặt mày thì mày nên tỉnh lại. Từ lúc cậu ấy lén thảo luận với anh Lu Han sau lưng mày xem mày có bao nhiêu đáng thương thì mày nên tỉnh lại!
“Cho tôi rượu!”
Bỗng dưng rống to một tiếng, bartender giật nảy mình, sau đó lập tức kịp phản ứng mà thản nhiên đưa tới một chai bia: “Thất tình có gì đâu, lại tìm một người khác là được.”
Byun Baekhyun dùng sức vung tay một cái, không khách khí chút nào mà trừng mắt liếc người kia: “Mắc mớ gì tới cậu!”
Bartender nhún nhún vai, lườm Byun Baekhyun một cái rồi cũng bỏ đi.
“Quay lại!”
“=口= Vị khách này, ngài còn có chuyện gì?”
“Một chai rượu mạnh kìa, đưa tôi bia, dỗ con nít hả?”
“Được được được, cho ngài, cho ngài… Sao mà mỗi lúc trời tối đều có mấy tên ăn thuốc súng thế này, nếu lời nói ác độc có thể thật sự độc ra thuốc súng hay đầu đạn, mình nhất định đã sớm trở thành đại gia súng ống đạn dược~”
Ực một đống rượu mạnh vào trong bụng, nóng đến đau rát cổ họng.
Ly thứ nhất, là kính chính mình không biết lượng sức.
Ly thứ hai, kính chính mình lừa mình dối người.
Ly thứ ba, kính, tự mình đa tình.
“Cái tật xấu mỗi khi tâm tình không tốt thì liền mượn rượu giải sầu này, đến bây giờ em vẫn không sửa được.” Một giọng nói đột nhiên vang lên ngay phía bên phải của mình, quay đầu đã nhìn thấy một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ —— Byun Baekhyun vẫn chưa say, vẫn biết được phải làm cho đầu óc của mình vận chuyển —— Được, người mới thích người yêu cũ, nợ mới nợ cũ, hôm nay là muốn cùng nhau tính toán rõ ràng phải không.
Quả thật không thể nào đúng dịp hơn, người này không phải là “mối tình đầu” mà anh đây quấn quýt chặt lấy một năm rưỡi, thật vất vả đuổi tới tay lại chưa được nửa tháng đã bị bỏ rơi sạch sẽ sao?
“Như thế nào, không biết anh à?” Gặp Byun Baekhyun không nói lời nào, thằng kia vừa cười vừa tùy tiện đưa tay khoác lên trên bờ vai của Byun Baekhyun, mặc dù là cười, nhưng thật ra lại không làm cho người khác cảm thấy thân mật.
“Nick, đừng làm rộn.” Không được tự nhiên mà gạt tay của thằng kia ra, Byun Baekhyun cau mày lại, không muốn dây dưa với người yêu cũ của mình nữa —— Mặc dù nghiêm chỉnh mà nói, một người yêu chưa đầy nửa tháng, cũng chưa chắc được gọi là người yêu cũ.
“Lâu rồi không gặp, sao vừa nhìn thấy là em lại mua say. Chậc chậc chậc, ai ức hiếp Baekie của chúng ta rồi?… Hay là lại thất tình?” Không giống với đôi mắt to luôn lấp lánh của Park Chanyeol, Nick có một đôi mắt xếch dài nhỏ, tràn ngập sức hấp dẫn, luôn mang theo chút thần bí làm người khác đoán không ra trong lòng của hắn đang thật sự nghĩ cái gì. Phần này thần bí từng để cho Byun Baekhyun hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra được, cũng làm cho Byun Baekhyun bây giờ cảm thấy bị nhìn trộm lại hoàn toàn không nghĩ ra đối phương xuất phát từ mục đích như thế nào.
“Tôi chỉ muốn tới đây uống chút rượu, không được sao, chẳng lẽ còn phải đợi anh phê chuẩn sao.” Tức giận quay lưng lại không nhìn Nick nữa, Byun Baekhyun thầm nghĩ phải mau chóng chấm dứt cuộc đối thoại với người này, bất kể là trên mặt Nick nở nụ cười như thế nào thì cậu đều cảm thấy lạnh lùng và không thoải mái.
“Êu~ nói chuyện ngày càng mạnh miệng nha. Như thế nào, cũng không dám nhìn anh, sợ tình cũ trỗi dậy sao?”
=口= người đáng ghét mỗi năm đều có, năm nay cho mình đụng mặt tất cả phải không! Byun Baekhyun âm thầm nắm chặt ly rượu, nghĩ thầm nếu Nick nói nhảm nữa, cậu sẽ hất ly rượu này lên mặt hắn.
“Thật ra anh vẫn thường xuyên hồi tưởng lại cuộc sống thời đại học đấy. Nhớ tới học đệ Byun Baekhyun của anh, toàn tâm toàn ý mà thích anh, thích đến như vậy, đến bây giờ anh vẫn thường xuyên nhớ tới… Có còn thích anh như vậy nữa hay không.”
… Ơ hay?
“… Nick…”
Buông tay ra, mang theo vẻ mặt có chút kinh ngạc mà quay người lại, Byun Baekhyun còn chưa kịp nói gì hết, thì đã nhìn thấy vẻ mặt “chân thành thâm tình” lúc ban đầu thoáng cái thì biến thành càn rỡ mà cười như điên. Hơn nữa là không biết từ lúc nào, bên cạnh hắn lại thêm một đám trai gái mà cậu không quen, ánh mắt đều mang theo xem thường và giễu cợt mà nhìn cậu.
“Ha ha ha, đương nhiên là sẽ không có người cả đời đều như mày —— Mày nghĩ là ai cũng giống mày, cả đời đều muốn làm người đồng tính ư!”
“Nhìn nó lớn lên trắng trắng sạch sạch như vậy thì biết cả đời đều bị người khác đè dưới người nha.”
“Nhìn bộ dạng như vậy hẳn là bị đá rồi~”
“Ấy chà, vậy làm sao bây giờ, nếu như cần phải giúp một tay, tay trái của anh, a không, hai tay đều cho mày mượn nha~~”
Lời nói bẩn thỉu xen lẫn tiếng cười, giữa quán bar huyên náo lại cảm thấy vô cùng cao vút. Byun Baekhyun đã sớm không muốn nhớ lại tại sao phải thích một thằng hiện tại xem ra hẳn là mặt người dạ thú như Nick, thậm chí trong nháy mắt, cậu cũng cảm thấy bọn họ nói đúng —— người khác sống như thế nào là chuyện của người khác, Byun Baekhyun mày, số mạng nhất định là cô độc sống hết quãng đời còn lại.
“Chậc chậc chậc, tại sao không nói chuyện? Tao còn nhớ được trước kia mày rất nhanh mồm nhanh miệng mà.” Nick không an phận mà lại khoác tay lên vai cậu, Byun Baekhyun chán ghét mà hất ra lần nữa, lại bị Nick dễ dàng bắt lấy, nắm thật chặt.
“… Mày buông tay!” Tay kia cầm lấy ly rượu, Baekhyun cũng không khách khí nữa, đem ly rượu còn hơn phân nửa hất lên mặt của Nick. Ngoài dự đoán, Nick vẫn không buông tay, lại dùng sức kéo Byun Baekhyun đến bên cạnh hắn, buộc Baekhyun phải nhìn hắn.
“Mày không biết hả Baekhyun, đời này tao ghét nhất, chính là thứ đồng tính luyến ái không biết liêm sỉ như mày. Nhưng mà mày cũng ngu quá, theo đuổi tao lâu như vậy mà không nhìn ra sao~ Mày có biết sao tao lại quen mày không, là để đá mày đó! Ngày đó nếu không phải mấy anh em lôi tao đi xem đá bóng, tao nhất định sẽ ở quán bar gần trường học nhìn mày vừa mua say vừa khóc thành chó!”
Chia tay, chia tay ngày đó? Hừ, ngày đó tao cảm thấy ông trời của mình đều sụp xuống, tao không rõ vì sao mà mình cố gắng nhiều như vậy mà tình yêu vẫn mau chóng chết yểu. Tao khóc đến ngày hôm sau không có cách nào đi học cũng không có cách nào gặp người khác —— kết quả là tâm trạng của mày có thể hả hê như vậy, sau đó bởi vì một trận bóng, thì quên đi chuyện này.
Hay quá, với tao mà nói là một mối tình sâu nặng, nhưng thật ra cũng không quan trọng bằng một trận bóng.
Ngọn lửa trong lòng Byun Baekhyun xẹt một cái liền cháy lên, cậu luôn tin tưởng có đôi khi con người không thể thay đổi hiện thực là bởi vì số mệnh, cho nên có đôi khi cuộc sống trôi qua khổ cực một chút thì cậu cũng có thể lựa chọn chỉ cần còn chịu đựng được sẽ không truy cứu. Thế nhưng mà lúc này đây, cậu thật sự không cách nào giả vở không sao nữa, không riêng gì Nick, còn có Chanyeol, còn có từng người đã xem thường cậu, lũ khốn kiếp đem sự thật lòng của cậu làm bóng để đá!
“Ây da!!!! Tao XXX ***!” Byun Baekhyun một quyền quất tới, Nick không kịp đề phòng, trực tiếp bị đánh ngã xuống đất. Mấy đứa bạn chó mèo của Nick ở xung quanh lập tức vây lấy Byun Baekhyun, lớn tiếng la hét nhất định không cho cái thằng gay này còn chút mặt mũi. Con nhỏ cầm đầu tay chân rất nhanh nhẹn, vung tay lên liền thưởng cho Byun Baekhyun một cái tát, BỐP~ một tiếng, một cái tát vang dội.
Tiếng nghị luận lập tức nổi lên khắp bốn phía của quán bar, lại không ai đi tới giúp Byun Baekhyun đang một chọi sáu.
“Được rồi, cho dù hôm nay bị đánh thành đầu heo thì tao cũng chịu.”
Hăng hái đánh lại thì có thể thay đổi được gì. Hay là, cứ nhận hết đi.
Nhưng mà, Byun Baekhyun cũng không nhận được tay đấm chân đá như mưa đá rơi xuống giống trong tưởng tượng, cậu chỉ bị đánh trúng bụng một cái, sau đó đã có người đột nhiên vọt ra, sau đó thì không có sau đó nữa.
Bộ dáng của người nọ cũng giống như không quá biết cách đánh nhau, lại biết mỗi một cước đều đạp trúng chỗ trí mạng nhất của phái nam, nhưng dù sao cũng không sánh bằng bốn thằng con trai cao lớn bên phe của Nick —— Vậy mà cũng may, trước khi bọn nó thật sự vung tay đánh nhau thì bảo an của quán bar đã tới kéo bọn nó đi.
“Baekhyun! Baekhyun, cậu không có chuyện gì chứ?” Nắm chặt hai vai của con người bé nhỏ với gương mặt đang trắng bệch, trên mặt của Park Chanyeol viết đầy lo lắng và lo lắng.
Byun Baekhyun lại gần như không biết là có gì hay ho mà phải cảm động: “Làm sao cậu biết tớ ở chỗ này?”
“Tớ cũng không biết, đại khái là nhờ trực giác thôi! Sau đó, tớ vừa đi vào thì đã thấy bọn nó ức hiếp cậu! Cậu thật sự không có bị thương sao? Hả? Có chỗ nào đau không?”
Mặc dù đám người của Nick ở đối diện bị bảo an níu chặt lại, ngoài miệng vẫn không chút lưu tình như cũ: “Ơ~ Cho nên cậu trai này chính là bạn mới của Baekie? Chậc chậc chậc, lại thích Baekyunie nhiều như vậy nha~”
“Cậu ấy không thích tao, cũng không phải là bạn của tao.”
“Đúng vậy, tao chính là bạn cậu ấy. Tao có thích cậu ấy hay không thì mắc mớ gì tới mày.”
Byun Baekhyun và Park Chanyeol đồng thời lên tiếng, lời nói lại hoàn toàn trái ngược nhau. Park Chanyeol kịp phản ứng đầu tiên, biết rõ Baekhyun nhất định là vẫn còn giận mình, liền không khỏi chìa tay ra cầm lấy tay của cậu ấy, thật chặt, không cho phép Byun Baekhyun giãy ra.
“Buông tay, tớ không cần cậu giúp đỡ, đây là vấn đề của tớ, tớ tự mình giải quyết.”
“Baekhyun, trước đó là tớ không đúng, tớ đùa quá trớn rồi, cậu đừng giận tớ.”
“Tớ không có giận cậu, tớ tự gây khó dễ cho mình có được không? Cậu buông tay!”
“Cậu nhìn dáng vẻ của cậu đi, còn nói không tức giận, Baekhyun, tớ…”
“Đại gia Park Chanyeol, cậu buông tay giùm có được không!!”
Byun Baekhyun đột nhiên rống họng lên, giọng nói đều mang theo nức nở. Mặc dù từ đầu đến cuối Park Chanyeol cũng không hiểu sao Baekhyun lại giận thành như vậy, nhưng sự tuyệt vọng trong giọng nói của cậu ấy vẫn làm cậu đau đớn thật sâu. Không đợi Park Chanyeol kịp phản ứng, Nick ở bên kia lại bắt đầu độc mồm độc miệng.
“Cùng một con điếm nói chuyện yêu đương, chậc chậc chậc, mấy chuyện thời này thật sự là càng ngày càng không cách nào hiểu nổi.”
“Đại khái là mày chưa thấy qua bộ dạng của Byun Baekhyun lúc theo đuổi tao, nhất định là buồn nôn đến mức mày không muốn phản ứng nó.”
“Loại người này mà biết yêu đương gì, nên đưa đi bệnh viện tâm thần nhốt lại cả đời.”
Phải rất căm ghét, rất khó coi, mới có thể nói được khó nghe như vậy.
Cảm giác bàn tay nhỏ bé được bàn tay to của mình bao trùm đang run run, rốt cuộc thì lý trí của Park Chanyeol cũng bị đứt đoạn.
Nói chuyện với một đám biến thái không hiểu đạo lý, muốn để cho bọn nó im miệng, vậy thì phải làm chuyện kích thích hơn cho bọn nó thấy.
“Ngậm miệng của tụi mày lại đi. Ai nói Byun Baekhyun không xứng có được người thích hả?”
Xoay người đè vai Baekhyun lại, đầu hơi nghiêng, Park Chanyeol không nói lời nào liền hôn lên. Đôi môi chợt đụng vào nhau, Park Chanyeol thậm chí bá đạo mà đem đầu lưỡi tiến vào khoang miệng của Byun Baekhyun, cướp đoạt lấy từng chỗ trong miệng của cậu, gồm cả chỗ có thể hô hấp không khí, chỗ tế bào não có thể suy nghĩ.
Tớ… Chưa bao giờ nghĩ tới lần đầu hôn môi với cậu, sẽ ở trong cảnh tượng như vậy.
—— Mặc dù đây cũng không phải lần đầu tiên =v=. Nhưng~~~ lần thứ nhất thật vẫn rất tinh khiết đó, hing~
Hình ảnh quá mức kích thích đủ để cho tất cả mọi người ở chỗ này đứng tiếng, dường như chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ mơ hồ giữa hai người bọn họ.
Anh chàng bartender đứng một bên hóng hớt nửa ngày đột nhiên rất kích động, rất muốn khen ngợi bọn họ.
Nụ hôn này kéo dài chừng ba phút. Nếu không phải thằng bé tóc xoăn tính tình rất thối bị hôn đến chân mềm oặt không đứng vững, đoán chừng bọn họ hoàn toàn có thể phá kỷ lục luôn.
Chậc chậc chậc, người bây giờ a. Thật sự là… đứng nhìn thôi cũng xuân tâm nhộn nhạo (≥▽≤)/.
Kéo tay của Byun Baekhyun đi ra quán bar, đi chưa được mấy bước thì Byun Baekhyun liền dùng sức giật tay mình lại.
Đại khái là đang cố gắng nhịn xuống nên giọng nói mới không run rẩy: “Đừng có lại đồng tình tớ nữa Park Chanyeol, tớ không cần.”
“Hả? Đồng tình? Baekhyun, cậu đang nói cái gì?” Park Chanyeol càng mở to đôi mắt quá khổ của mình, dường như hoàn toàn không hiểu sao chuyện lại biến thành như bây giờ. Ánh mắt Byun Baekhyun nhìn mình vẫn rất hung dữ, rất lạ lẫm, dường như bản thân chỉ là người qua đường A nào đó mà thôi, người qua đường A không có ai thích.
“Bọn nó có đụng tới cậu không? Cậu có đau không?” Theo thói quen mà muốn đưa tay sờ lên đầu của Byun Baekhyun, lại bị người kia “A” một cái rồi hung hăng đẩy ra.
“Tớ nói không được đồng tình tớ!!! Cậu nghe không hiểu tiếng người hả!”
“QAQ Tớ không có đồng tình cậu mà…”
Byun Baekhyun cảm giác mình cố gắng thêm chút nữa là có thể tức giận đến thăng thiên.
“Được, được, cậu không có đồng tình tớ, cậu không có, đúng không?” *Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra…* “Vậy cậu nói cho tớ biết, ngày đó rõ ràng là cậu đem tớ từ quán bar EXO về nhà, sao cậu lại nói là anh Lu Han! Rõ ràng ngày hôm đó cậu đã biết tính hướng của tớ, sao cậu lại vờ như không biết! Rõ ràng là cậu không thích con trai, sao vừa rồi lại hôn tớ trong quán bar!”
“Rõ ràng cậu,” nước mắt đột nhiên lại nhịn không được: “Cậu biết rất rõ là tớ thích cậu… sao lại coi như là không có chuyện gì xảy ra…”
Park Chanyeol hóa đá, mặt cả mười DoDo cũng không đủ giải thích tâm tình của cậu bây giờ.
!! Cái gì!! Baekhyun thích mình! Baekhyun nói cậu ấy thích mình??!!
Cái đó, cái đó, cái đó tớ, cái đó, tớ thật sự không biết mà…
Gặp Park Chanyeol há hốc mồm sững sờ không nói lời nào, Byun Baekhyun cũng coi như là chấp nhận, lau nước mắt muốn bỏ đi. Lúc này Park Chanyeol mới hồi phục tinh thần lại —— làm sao có thể để cho cậu ấy đi, nhiều lời còn chưa nói rõ đấy!
Nắm tay, câu vai, trực tiếp ôm lấy… đều không dùng được. Mặc dù Byun Baekhyun khóc đến mặt mũi đều đầy nước mắt nhưng bất kể là thế nào cũng không để cho Park Chanyeol đụng vào.
“Baekhyun, Baekhyun, cậu hãy nghe tớ nói…”
“Cậu buông tay, để cho tớ đi… Cậu là tên khốn kiếp, cậu để cho tớ đi có được không… Tớ xin cậu…”
Không còn cách nào khác, anh Park đành phải nhắm hai mắt dùng đòn sát thủ.
“A……”
Con thú con trong lòng chợt ngừng toàn bộ động tác.
〒▽〒 Hôn hít quả thật có nhiều chức năng a…
Lúc buông nhau ra, Byun Baekhyun vẫn giống như trước, dựa vào lồng ngực Park Chanyeol thở hổn hển, nhưng lại không còn sức lực để chạy trốn.
Thật ra Park Chanyeol cũng có chút thở gấp, nhưng vẫn không nới lỏng cánh tay đang dừng sức nhốt chặt Byun Baekhyun.
“Byun Baekhyun.”
“Baekie… Cậu hãy nghe tớ nói.”
“Tớ thật sự không biết cậu thích tớ, tớ thề là vừa rồi cậu nói thì tớ mới biết, nếu không từ nay về sau tớ mua mì gói thì bên trong sẽ không có gói gia vị!… Tớ,
Tớ từ trước đến giờ chưa từng thích con trai, cho nên tớ không biết tớ có thích cậu hay không, thật ra bây giờ trong lòng tớ cũng rất loạn… Nhưng mà, nhưng mà cậu yên tâm, sớm muộn gì tớ cũng sẽ biết, đến lúc đó nhất định nói cho cậu biết!!”
==+ Trong lòng Byun Baekhyun lật một cái bạch nhãn thật to, dường như cảm giác bầu không khí mình giàn giụa nước mắt cùng Park Chanyeol nói chuyện, thật sự là quá bất ổn rồi.
“Mặc kệ tớ có ý nghĩ kia với cậu hay không, tớ tuyệt đối không có ý đồng tình với cậu!! Baekhyun, xin cậu tin tưởng tớ!! Bất kể là chuyện gì, đều chỉ có một nguyên nhân, tớ không muốn thấy cậu khổ sở… Không muốn thấy cậu khóc… Được rồi, đây là hai nguyên nhân, vậy thì là hai! Mặc dù rất giống như lúc trước, như lần của Tiểu Bạch Cửu, kết quả lại là tớ làm cậu khổ sở đến rơi nước mắt… Thật xin lỗi, là tớ làm chuyện hỏng hết rồi… Cậu đừng khóc… Baekhyun, cậu đánh tớ mắng tớ đều được, đừng khóc…”
“〒▽〒… Đây coi như là cái gì a…” Im lặng hồi lâu, Byun Baekhyun nện vào lưng Park Chanyeol một cái, nhưng vẫn nghẹn ngào.
“Làm gì có người như cậu! Được, được tỏ tình… Muốn tiếp nhận thì tiếp nhận, muốn cự tuyệt thì cự tuyệt, như bây giờ là cái gì! Sau này phải trả lời tớ, có biết không!!”
Nói xong, đứa bé ôm người cao hơn mình nửa cái đầu càng khóc dữ tợn hơn.
Park Chanyeol cũng biết, sự hiểu lầm này, xem như đã được rõ ràng.
“Cậu là đồ khốn! Cậu là đồ khốn… Hu hu… Đồ khốn…”
“Ừ ừ ừ, tớ xấu nhất rồi, đều là tớ sai. Chúng ta về nhà đi, tùy cậu xử phạt tớ như thế nào cũng được, có chịu không?”
“Hu hu… Đồ khốn…Chân tớ mềm oặt không đi được rồi…”
“… Tớ cõng cậu là được… Về nhà về nhà, Baek Baek nghe lời, cùng Chan Chan về nhà~”
Đúng vậy a, là nên về nhà… Suy nghĩ thật kỹ xem, sau khi về nhà sẽ là tiết mục đặc sắc gì đây.