• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì! Baekhyun ra khỏi nhà??”

“Đúng vậy, giờ biết rồi đó, phải đi Bắc Kinh một tuần lễ.”

7 giờ sáng. Lu Han đang ăn điểm tâm, vừa nhét bánh bao đậu vào trong miệng vừa ngẩng đầu nhìn Park Chanyeol ở đối diện ăn mặc rất chỉnh tề, nhìn chằm chằm một hồi rốt cuộc kịp phản ứng là có chỗ nào đó không đúng lắm.

“Sao hôm nay cậu lại dậy sớm như thế? Thường ngày Baekie không đem đồng hồ báo thức ném tới trên đầu cậu thì cậu cũng không chịu thức dậy~”

Bộ dạng của Park Chanyeol vẫn đau khổ vì hãm sâu vào trong sự kinh hãi cực lớn không thể tự thoát ra được: “Cũng gấp quá nha! Baekie lại đi công tác… Còn phải một tuần lễ mới có thể trở về?”

Bên kia, Oh Sehun vừa đánh răng rửa mặt xong, đoán chừng là tối hôm qua Baekhyun trước khi đi đã dặn dò qua, thằng bé đi vào phòng bếp liền mục đích rõ ràng mà mở tủ lạnh ra, lấy một hộp cơm, bên trong đều là sandwich.

“Baba, tối hôm qua chú Baekie làm bữa sáng cho chúng ta ăn đó~~ Chú Baekie còn nói, chú phải đi Bắc Kinh họp, tuần sau mới trở về~”

“ĐM, vậy sao chú không nói với ba!! Còn phải một tuần lễ, lâu như vậy!” Vỗ mạnh lên bàn một cái, vẻ mặt quá mức kinh ngạc, ảo não, phát điên, %& $# của Park Chanyeol làm Lu Han và Oh Sehun giật nảy mình.

“Sandwich của con… QAQ Baba, ba làm gì thế…”

Lu Han bị bánh bao đậu trong miệng làm nghẹn cứng, khó khăn lắm mới thở bình thường được: “Này… Sao cậu lại phản ứng mạnh như vậy? Vội vã gặp Baekie làm chi, thổ lộ à?”

Hoàn toàn không ngờ tới, Park Chanyeol lại ngay thẳng gật đầu: “Đúng vậy.”

… Lu Han lại bị nghẹn lần nữa.

Sau khi đem sự thật giải thích rõ một lần cho Lu Han và Oh Sehun nghe, Park Chanyeol coi như là tỉnh táo lại —— Cũng có thể hiểu được, lúc này đến phiên Lu Han và Oh Sehun điên rồi.

Lu Han ném một cái bánh bao đậu qua: “Phản xạ của cậu có cần phải quỷ dị như vậy không! Sớm không thông suốt muộn không thông suốt mà lại vào lúc Baekhyun không ở đây thì thông suốt! Anh xem cậu là bấm đúng ngày Baekhyun đi công tác mới muốn thổ lộ a!”

“Làm sao có thể… Em cũng rất ấm ức, có biết không…” Cám ơn bánh bao đậu của anh Lu Han =3=.

“Một nhà ba người~~~ Bạch Cửu muốn một nhà ba người~~~ Không thể gọi chú Baekie trở về sao?” Oh Sehun sốt ruột mà đứng ở trên mặt ghế, trong ngực còn ôm thật chặt cái hộp sandwich kia.

Park Chanyeol nhún nhún vai, ngược lại là cảm thấy không sao: “Vậy thì chờ Baekie trở về rồi nói với cậu ấy, ba suy nghĩ kỹ rồi, cũng không quá mấy ngày.”

“Ai nói không quá mấy ngày! Anh đây chờ các cậu gạo nấu thành cơm cũng đã chờ lâu như vậy! Hiện tại thật vất vả mới có chút tiến triển, làm gì có đạo lý lần sau gặp lại rồi nói! Câu chuyện đàn sói con trên đường trở về thì mất tích giữa đường bộ cậu chưa từng nghe qua sao! Huống chi lại là chuyện không ổn định như yêu đương!

“Không đến mức đó đâu anh Lu Han… Cũng đã kéo dài lâu như vậy…”

Oh Sehun giơ hộp sandwich lên cũng lớn giọng phụ họa: “Nghe không hiểu! Nhưng mà Bạch Cửu đứng ở bên phía chú Xiao Lu!”

Gãi gãi đầu, Park Chanyeol dở khóc dở cười: “Các người làm gì mà phải kích động như vậy a… Hôm nay hay là tuần sau đều giống nhau thôi…”

“Không giống nhau!”

“Không giống nhau!”

Gặp Park Chanyeol không nói lời nào, Lu Han và Oh Sehun càng hăng hái gào to.

“Đi thổ lộ! Đi thổ lộ! Cùng một chỗ! Cùng một chỗ!”

“… Các người đủ rồi đấy…”

Bị một lớn một nhỏ làm ầm ĩ đến đau đầu, Park Chanyeol muốn đoạt lấy hộp cơm trong tay của Oh Sehun, không nghĩ tới thằng bé lại không đưa cho cậu.

“Không cho! Baba không thổ lộ với chú Baekie thì không cho!”

“=口= nhưng mà sandwich đó cũng có phần của ba!”

“Dù sao cũng không cho! Baba mau cùng một chỗ với chú Baekie đi!”

… Sao mà mình cảm giác con trai của mình rốt cuộc biến thành con trai của Byun Baekhyun, thật sự là đau lòng xót dạ quá đi~

Giày vò một phen, Park Chanyeol cũng không còn cách nào khác, ngồi xuống bên bàn ăn, gương mặt bất đắc dĩ: “Người ta đi rồi ba phải thổ lộ làm sao đây! Chính là muốn tìm một nơi long trọng chính thức bày tỏ lòng mình với cậu ấy cho nên tối hôm qua mới không nói, có biết không!”

Lu Han không khách khí chút nào mà thưởng cho Park Chanyeol một cái đại bạch nhãn kéo dài năm giây: “Cặn bã công rõ ràng là sĩ diện nên cãi láo~”

“Đinh đoong ~”

Đang nói chuyện, điện thoại của Park Chanyeol đột nhiên vang lên, là tin nhắn thoại do Byun Baekhyun gửi tới, tổng cộng có hai tin.

[Chanyeol a, cậu thức chưa? Tớ và anh Xing Xing đi Bắc Kinh họp, thứ hai tuần sau sẽ trở về, đêm qua chưa kịp nói với cậu.]

[A đúng rồi, tối hôm qua cậu phải nói cái gì với tớ?]

Nghe xong câu này, ánh mắt của Lu Han lập tức sáng lên: “Mẹ ơi~ Cái này không phải là cơ hội đưa tới cửa sao! Mau trả lời cậu ấy! Bảo bối Hyun Hyun tớ thích cậu, chúng ta cùng một chỗ a!”

“=口= không được, nói qua tin nhắn không có thành ý.”

Nói xong, Park Chanyeol liền thản nhiên trả lời Byun Baekhyun một câu: “Không có gì, chờ cậu trở về rồi nói cho cậu hay ^^~”

“Móa! Baekie đã hỏi rồi mà cậu còn không nói!”

“Đã nói phải đợi thời cơ tốt mà!”

“Nhiều chuyện thật! Hừ!”

Cảm giác mình còn khổ não hơn cả đàn sói con, Lu Han thở dài một hơi, kéo Oh Sehun đi mất. Tay thằng bé bị trơn, hộp cơm ôm trong lòng rơi xuống đất —— Hay lắm, toàn bộ sandwich cống hiến cho thùng rác rồi.

Park Chanyeol bất đắc dĩ mà nhìn đống bừa bộn trên mặt đất, lại nhìn Oh Sehun: “Cho con không để cho ba ăn~”

Oh Sehun càng uất ức, muốn oán trách Lu Han nhưng thấy bản mặt chú ấy hung dữ quá cũng không dám nói gì, đành phải đem trách nhiệm đổ ngược lên đầu của Park Chanyeol: “Hing hing… Bữa sáng của con… Đều do baba không chịu thổ lộ!”

Sặc… Sao mà cái này cũng tại ba!

Trong những ngày kế tiếp, Park Chanyeol gặp phải phân đội nhỏ mang tên “Đẩy ChanBaek đến suốt đời” do Lu Han và Oh Sehun tạo thành bao vây chặn đánh, quấn quýt chặt lấy và đối đãi “không giống con người”.

Ngày đầu tiên Byun Baekhyun đi, Lu Han khuyến khích Park Chanyeol thổ lộ chưa toại, Park Chanyeol đêm đó bị phạt không thể lên bàn ăn cơm chiều.

Ngày thứ ba Byun Baekhyun đi, Oh Sehun khuyến khích Park Chanyeol thổ lộ chưa toại, Park Chanyeol đêm đó bị phạt không thể ngủ trên giường, ở phòng khách chen chúc cả đêm.

Ngày thứ năm Byun Baekhyun đi, Park Chanyeol bị cảm.

Cũng không phải là cảm mạo đặc biệt nghiêm trọng, chỉ là ho khan thêm nghẹt mũi, Lu Han không coi vào đâu, ngược lại là làm Oh Sehun sợ hãi.

Ngày thứ sáu Byun Baekhyun đi, buổi tối, Oh Sehun ôm một hộp khăn giấy lớn chạy tới bên người Park Chanyeol.

“Baba… Baba…”

“A… Cám ơn con trai…” Nhận lấy khăn giấy thằng bé đưa tới, giọng nói của Park Chanyeol bởi vì nghẹt mũi nên thay đổi, luôn cảm giác giống như mới khóc xong.

Đương nhiên, Park Chanyeol cũng không có khóc, muốn khóc là Oh Sehun.

“Baba QAQ… Baba, sao ba lại bị bệnh vậy…”

=口=  Còn không phải con để cho ba ngủ trên ghế salon sao…

Sợ thằng bé nghĩ nhiều, Park Chanyeol đương nhiên không thể nói như vậy, xoay người sờ lên đầu của Oh Sehun, cái mũi vì lau nhiều lần nên đỏ lên: “Baba cũng là người, đương nhiên cũng sẽ ngã bệnh, cho nên Tiểu Bạch Cửu gần đây phải mặc nhiều một chút, bằng không thì cũng sẽ bị lạnh mà sinh bệnh đấy~”

Rõ ràng là an ủi, nhưng thật giống như cũng không có tác dụng gì, hốc mắt của Oh Sehun chỉ chốc lát liền đỏ lên, gương mặt không thể tin được: “Hing hing… Đào Đào nói baba của cậu ấy cũng không bị bệnh nha. Vì cái gì mà baba của con lại bị bệnh… Baba, ba sẽ không chết có đúng hay không… U oa… Baba, ba đừng chết…”

Thằng bé bấu vào đùi Park Chanyeol khóc đến tê tâm liệt phế, lại để cho Park Chanyeol cũng muốn vung vẫy nước mắt nước mũi mà phối hợp nói một câu “Ba cũng không muốn chết đâu”… Ha ha ha, quả nhiên vẫn là một thằng nhóc con, có vậy mà cũng khóc~

“Baba, chúng ta đi tìm chú Baekie có được không… Để cho chú Baekie mau cứu baba… U oa~~~ Con không muốn baba chết mất hu hu hu… Hu hu…”

“Bạch Cửu ngốc, baba không có bị bệnh gì nghiêm trọng…, chỉ là cảm mạo chảy nước mũi mà thôi, chú Baekie ngày mốt sẽ trở lại rồi~~ đừng có gấp~”

Oh Sehun lại gào thét càng thêm lợi hại: “Không được mà~~~ Đi tìm chú Baekie!! Hing hing~ Baba, ba không thể chết được!! Baba vẫn chưa thổ lộ với chú Baekie, ba không thể chết được hu hu…”

“Ai u!!! Ba đi…”

“U oa!!! Baba đừng chết…”

“Ba sẽ không chết =口=…”

“Baba!! Mau cứu baba của con đi…”

Hoàn toàn bị Oh Sehun đánh bại, trước lúc Park Chanyeol cảm giác sọ não của mình sẽ bị tiếng khóc rống của thằng bé chấn động đến bể nát, cậu rốt cuộc bất đắc dĩ mà nói một câu: “Được rồi, được rồi, đi Bắc Kinh tìm Baekhyun là được!!”

Vật nhỏ trong ngực như là đột nhiên bị người ta nhấn nút tạm dừng mà thôi phun nước, hít hít cái mũi đâu còn bộ dạng gào khóc thảm thiết khi nãy: “Thật không? Baba, Bạch Cửu cũng muốn đi~”

“Con đi làm gì? Chuyện của người lớn, trẻ con không nên nhúng tay~~”

“U oa~~~ Có khi nào từ nay về sau Bạch Cửu sẽ không nhìn thấy baba nữa… Hu hu hu, con muốn cùng một chỗ với baba mà…”

… =..= nhìn ngang nhìn dọc đều cảm thấy là mình bị thằng bé này sắp đặt hết rồi…

Đến cùng vẫn không thể nhìn Oh Sehun khóc, mặc dù trong lòng đã có ngàn vạn thần thú chạy qua, vẫn sờ lên đầu của con trai bảo bối, giọng nói ôn hòa: “Dẫn con đi, tiểu tổ tông của ba, dẫn con đi…”

Từ thành phố K đến Bắc Kinh có xe lửa, đi nửa giờ là có thể tới rồi. Ý định của Park Chanyeol là: buổi chiều xin phép nghỉ, xuất phát bằng chuyến xe hơn bốn giờ chiều, tới Bắc Kinh rồi sẽ cho Baekhyun một niềm vui bất ngờ, sau đó tìm một thời cơ tốt thổ lộ với cậu ấy, sau đó ngồi chuyến xe cuối lúc mười một giờ khuya về nhà —— Hoàn mỹ!

Mặc dù cậu dường như hoàn toàn không có lên kế hoạch thời cơ như thế nào mới được gọi là “Thời cơ tốt”… Được rồi, cái này về sau hãy nói.

Lu Han thậm chí còn trốn dạy một buổi để tiễn đưa hai người đến nhà ga.

“Không thành công thì thành nhân, thổ lộ không thành công thì đợi đến lúc cậu trở về anh sẽ tháo cậu thành tám khối đó!”

… Xin các người đừng hung dữ với em nữa có được không? Các người quả thật là làm cho người ta tức lộn ruột! Sao không thấy các người hung dữ với Baekhyun, thiệt tình chứ!

“Mau lên xe đi, nhớ kỹ là phải báo cáo tình hình chiến đấu với anh!”

Nhìn xe lửa chậm rãi rời đi, trong nội tâm của Lu Han đột nhiên dâng lên một cảm giác tang thương hoàn toàn không ăn nhập gì với hoàn cảnh.

Mặc dù cuối cùng vẫn bỏ lỡ khung cảnh tận mắt nhìn thấy bọn họ thổ lộ… Nhưng vẫn là… một cảm giác cực kỳ mãnh liệt! Một cảm giác anh đây cuối cùng cũng gả con trai đi được rồi!!

Có lẽ sáng ngày mai vừa mở mắt ra là có thể uống trà do Baekhyun và Chanyeol kính mình 〒▽〒…

↑ Anh Lu Han, anh làm trò quá lố rồi anh Lu Han!

“Baba, Bắc Kinh có cái gì nha?”

“Hả? A… Bắc Kinh có nhiều thứ lắm~ Có Trường Thành, có Thiên An Môn, còn có cố cung…”

Oh Sehun chưa từng đi qua nơi nào nào khác ngoài thành phố K, vừa đặt chên lên đất Bắc Kinh thì thằng bé như uống thuốc kích thích mà lôi kéo cánh tay của Park Chanyeol hỏi cái này hỏi cái kia, không có một giây đồng hồ nào là sống yên ổn, lại còn đòi buông tay ra để tự mình đi. Cảm thấy thằng bé cứ không ngoan ngoãn như vậy sẽ không giữ nổi, Park Chanyeol đành ôm nó vào trong lòng luôn. Nhưng dù cho là như vậy vẫn không cách nào ngăn cản Oh Sehun đưa cổ nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, quả là không có lúc nào rảnh rỗi.

Chỉ chốc lát, cả người Park Chanyeol liền đổ đầy mồ hôi. Vừa lúc khuôn mặt nhỏ nhắn của Oh Sehun vì bị lạnh nên đỏ bừng lên, Park Chanyeol liền đem áo khoác của mình cởi ra khoác ở trên người của thằng bé.

“Baba, chúng ta trực tiếp đi tìm chú Baekie sao? Baba, cái kia là cái gì nha?”

Lu Han đã tìm được địa chỉ khách sạn mà Byun Baekhyun ở, mới từ trạm xe lửa đi ra, Oh Sehun liền chỉ vào một trung tâm thương mại lớn đối diện nhà ga mà hô to.

“Là công ty bách hóa đó Tiểu Bạch Cửu… Thành phố K cũng có mà~~”

“Công ty bách hóa! Baba, con muốn đi xem được không? Transformers ở đó thật lớn…〒▽〒 Xin baba mà…” Oh Sehun bắt chước theo những gì nó từng thấy mà chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành kính nhìn qua Park Chanyeol, thật sự là không người nào có thể cự tuyệt…

… Con của mình đến cùng thì sao phải đáng yêu như vậy chứ, thật sự là muốn mạng người rồi!

“Chỉ một lát thôi, không được đứng ỳ ở đó không chịu đi! Còn có, ba sẽ không mua Transformers đó cho con!”

Oh Sehun vội vã gật đầu: “Dạ dạ!! Con chỉ nhìn! Chỉ nhìn thôi!”

Lau một lớp mồ hôi trên đầu, Park Chanyeol cảm thấy bước chân của mình có chút không vững, nhưng nghĩ lại chắc là bị thằng quỷ nhỏ này giày vò nên không có để ở trong lòng, mặc kệ thằng bé mặc áo khoác của mình vô cùng hào hứng mà dắt tay mình đi đến chỗ công ty bách hóa.

Không biết cửa hàng gần đây đang làm hoạt động gì, vừa vào cửa chính là một đống đồ chơi và búp bê kiểu mới muôn màu muôn vẻ, ánh mắt của Oh Sehun khi nhìn thấy đều phải sáng lên rồi.

“… Baba có thể… mua hết những cái này không?”

Park Chanyeol trả lời cực kỳ dứt khoát: “Không thể.”

Gương mặt thằng bé dường như vẫn còn mơ mộng: “Con có thể ở chỗ này không?”

“Cũng không thể.”

“〒▽〒… Hing… Con có thể nhìn lâu một chút không…”

“Phư,” Park Chanyeol bị chọc cười: “Cái này thì không có vấn đề.”

Được sự đồng ý của baba, Oh Sehun liền bắt đầu mừng rỡ như được đi chơi trong công viên hải dương, hết nhìn cái này lại nhìn tới cái kia, dường như đây là thời khắc thần thánh nhất và hạnh phúc nhất trong đời của nó —— Xung quanh đều là những bạn nhỏ trạc tuổi Tiểu Bạch Cửu, ba mẹ các bạn đều đứng ở một bên xa xa như Park Chanyeol. Đợi một hồi cảm thấy không có gì làm, Park Chanyeol liền quẹo vào một quầy hàng chuyên bán châu báu ở bên cạnh.

Ơ? Cái vòng tay này… Hồ ly con… Thật đáng yêu.

“Tiên sinh, đây là kiểu mới của năm nay, bán rất chạy~”

Như Baekhyun…

Tiên sinh mua cho người mình thích sao?”

… Thật ra… Đi thổ lộ, cũng cần phải mang một ít quà gặp mặt này nọ mới có vẻ tương đối cao sang nha…

“Xin hỏi, cái này bao nhiêu tiền?”

“998 đồng.”

“… Được, làm ơn gói lại.”

Park Chanyeol thật sự cảm giác chuyện mình thổ lộ với Byun Baekhyun còn làm cậu phải suy nghĩ thật nhiều thật nhiều thật nhiều thứ hơn chuyện trước đây cậu quyết định nhận nuôi Oh Sehun.

Từ đầu đến chân, từ thời cơ đến nói cái gì, từ mặc cái gì đến mang cái gì —— Thật đúng là, ai cũng chưa từng có đãi ngộ như vậy a.

Cho nên Baekhyun, tớ thật sự rất thích cậu, hy vọng cậu hiểu rõ.

... Khoan khoan

“Ví tiền của mình đâu?”

Lục tung cái balô lớn trên lưng mình mấy lần, Park Chanyeol cũng không tìm được ví tiền của mình, sờ sờ túi quần, cũng không có! Ông trời ơi, sẽ không xui xẻo như vậy chứ?? Vé xe cũng để trong đó, không có ví tiền thì không trở về được, cứu mạng với!

Hốt hoảng đi về khu trò chơi rống họng gọi Oh Sehun ra, Park Chanyeol lấy áo khoác của mình lại kiểm tra một lần, rõ ràng… cũng không có.

Trên đầu Park Chanyeol lại đổ mồ hôi: “Xong đời rồi Tiểu Bạch Cửu, ví tiền của baba không thấy đâu nữa.”

Oh Sehun khéo léo đưa bàn tay nhỏ bé giúp Park Chanyeol xoa xoa cái trán: “Hả? Baba, có phải baba bỏ quên ở chỗ nào không?”

“Không thể nào… Trước đó cũng đâu có đi đâu… Ba nhớ ví tiền của ba luôn để trong túi áo. Tiểu Bạch Cửu, có phải lúc con chơi đã làm rơi mất?”

“A…… Con không biết đâu… Baba, chúng ta đi tìm đi?”

“Được!”

Mặc dù là nơi cho trẻ con chơi nhưng thật ra cũng rất rộng, Park Chanyeol khom người tìm khắp mọi nơi nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng ví tiền của mình —— Lần này thật quá mức rồi, chưa từng thấy qua người nào đi thổ lộ mà lại thành như mình... Baekhyun, tớ thích cậu, chúng ta cùng một chỗ đi, sẵn tiện giúp tớ mua vé xe lửa trở về thành phố K luôn nha…

Cảm giác nhất định cậu ấy sẽ cảm thấy mình là vì vé xe lửa mới muốn cùng một chỗ với cậu ấy!

“Trời ơi… vẫn không có… Tiểu Bạch Cửu, con đã tìm được chưa? Tiểu Bạch Cửu?”

Buồn bực mà ngồi thẳng lên, Park Chanyeol kêu tên của Oh Sehun, nhưng lại không thấy bóng dáng của thằng bé.

“Tiểu Bạch Cửu? Bạch Cửu, con ở đâu vậy? … Không phải chứ… Tiểu Bạch Cửu… Oh Sehun??!!”

Sau khi lật tung cả khu đồ chơi lên, Park Chanyeol thảm thương mà phát hiện ra một sự thật làm cậu hãi hùng khiếp vía rồi lại bi phẫn không thôi: Cậu làm mất con của mình luôn rồi.

“Xin lỗi, cho hỏi anh có trông thấy một bé trai khoảng bốn tuổi, mặc áo khoác của người lớn, làn da rất trắng… Như một chú chó con…”

“Sehun a, Oh Sehun!!”

Sẽ không đâu, sao mày có thể làm mất con của mày…

Park Chanyeol, mày thật là thằng ngu mà!!

Mặc dù không muốn tin tưởng, Park Chanyeol cũng vẫn không thể không thừa nhận, Oh Sehun thật sự mất tích. Cậu thậm chí còn không biết thằng bé mất tích từ lúc nào, cứ bắt được một người đi đường liền hoảng hốt đi tới hỏi thăm, lại không ai thấy được Tiểu Bạch Cửu của cậu.

Lấy điện thoại di động ra, nhìn màn hình khóa của mình vẫn là gương mặt Oh Sehun đang cười hết sức vui vẻ, cảm giác có lỗi lại khuấy động trong lòng Park Chanyeol. Do dự xem có nên báo động hay không, ngón tay cũng đã theo bản năng mà bấm số điện thoại của Byun Baekhyun.

“Alô? Chanyeol a, làm sao vậy?”

Nghe được giọng nói của Byun Baekhyun, Park Chanyeol cảm thấy mũi của mình đau xót.

“Baek Baek, tớ… tớ làm mất Tiểu Bạch Cửu rồi…”

“Hả? Cậu nói cái gì!? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tớ đang, tớ đang ở cửa hàng Xoa Âu ở Tây Đơn… Tiểu Bạch Cửu không thấy…”

“Tây Đơn? Thành phố K có Tây Đơn sao? … Cái gì! Hai người ở Bắc Kinh?”

“… Ừ… Baekie, tớ không biết phải làm sao bây giờ…”

“Sao hai người lại đến Bắc Kinh? … Ai~ được rồi, không nói tới chuyện này, cậu đứng trước cửa ra vào chờ đi, tớ lập tức tới ngay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK