• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sinh nhật của Oh Sehun là vào ngày 12 tháng 4, bởi vì ngày đó không phải hai ngày nghỉ cho nên kế hoạch dẫn thằng bé đến khu vui chơi của Park Chanyeol và mọi người phải dời đến cuối tuần. Byun Baekhyun vốn phải trực ca đêm vào thứ bảy, nhưng vì để mừng sinh nhật con trai nên bác sĩ Baekie chưa bao giờ mở miệng đề nghị đồng nghiệp đổi ca trực lần này cũng phải mở miệng, buổi sáng còn thức dậy sớm làm mì sợi nóng hổi lại thơm ngào ngạt cho tiểu thọ tinh.

“Sehun~ mặc quần áo tử tế chưa? Mau tới đây ăn sáng đi~

“Đến rồi đến rồi! Daddy ăn cơm~~ Chú Xiao Lu ăn cơm~” Biết rõ sắp đi ra ngoài chơi nên hôm nay Oh Sehun cực kỳ hưng phấn, mới hơn sáu giờ sáng đã thức dậy, leo lên giường của Byun Baekhyun và Park Chanyeol gãi gãi cái này chọc chọc cái kia, thật sự là làm ồn đến mức một người nằm ý thành thói quen như Park Chanyeol mới bảy giờ cũng đã không ngủ được nữa. Bởi vì là con trai bảo bối của mình, Channal baba cũng không dám nói gì, đành phải miễn cưỡng ngồi dậy mở to mắt chơi “Rong biển a rong biển” với thằng bé cả buổi.

“Tiểu Bạch Cửu~ đừng kêu baba của con thức dậy, để cho baba ngủ một lát nữa đi~”

Múc thêm một chén mì sợi để lên bàn, Oh Sehun đã ngoan ngoãn cầm muỗng đũa ngồi ở bên cạnh bàn đợi ăn. Không biết từ chỗ nào moi ra một cái băng đô tiểu ác ma leo lên đầu, băng đô còn đang lóe lên ánh sáng màu đỏ.

Ánh mắt của thằng bé cũng lấp lánh lấp lánh: “Daddy xem này, con có sừng sừng đó~ có giống Tiểu Bạch Cửu mà baba vẻ không~~?”

“Ừ, con đáng yêu nhất rồi~” Byun Baekhyun cũng nở nụ cười, vỗ vỗ lên vai của Oh Sehun: “Con ăn từ từ thôi, coi chừng bị bỏng đấy, daddy đi xem baba của con~”

“Dạ~~~”

Đẩy cửa phòng ngủ ra, quả nhiên Park Chanyeol lại ngủ rồi, cậu ấy cuộn mình trong chăn hệt như một quả cầu to, đại khái là ngủ không được yên ổn, lại còn cau mày.

Đưa tay xoa lên nếp nhăn giữa trán của Park Chanyeol, Byun Baekhyun thật sự có chút đau lòng —— Tối hôm qua lại hơn mười hai giờ mới về nhà, mệt còn hơn cái gì nữa.

Đến cùng là vì cái gì mà phải liều mạng như vậy chứ~ Cũng không phải nghèo đói không có cơm ăn, mà cho dù là nghèo xác nghèo xơ thì cậu cũng không thể không cần mạng của mình, cậu có biết không?

Bò lên giường, Byun Baekhyun nhẹ nhàng lắc lắc người ở trên giường: “Chanyeol, Chanyeol… thức dậy đi, không phải nói mười giờ tập trung ở khu vui chơi sao, sắp đến giờ rồi~”

“… Ưm…”

Không quá tình nguyện mà từ từ mở mắt ra, đại khái là bởi vì quá mức mệt mỏi, trong đôi mắt của Park Chanyeol hiện đầy những tia máu đỏ, cả người thoạt nhìn vô cùng không có tinh thần.

Đó là Chanyeol của mình, đó là đôi mắt biết nói…

Trong lòng Byun Baekhyun quặn đau một phen, cũng không quản làm như vậy có phải rất quải đản và rất sến súa hay không, mạnh mẽ nhào tới ôm lấy Park Chanyeol.

Cậu trai nhỏ nhắn vùi đầu vào lồng ngực Park Chanyeol nũng nịu, giọng nói buồn buồn mang theo ý trách móc: “Chan Chan, chúng ta không ra truyện có được không? Không in tập truyện ra, không đi làm, cũng không vẽ tranh, có được không?”

“… Hả?” Park Chanyeol sửng sốt một chút, hoàn toàn không kịp phản ứng.

“Cảm giác như cậu đều muốn góp mạng mình vào trong đó, không làm nữa có được không… Tớ,  tớ đau lòng…”

“A… Phư~” rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, Park Chanyeol phư một tiếng bật cười: “Đồ ngốc, cái gì mà góp mạng mình vào… Quyển sách này với tớ mà nói đặc biệt quan trọng, cho nên nhất định phải làm thật tốt, tuyệt đối không thể buông tha~ Yên tâm đi, cũng sắp làm xong rồi, qua vài ngày sẽ không khổ cực như vậy nữa~”

“Cậu gạt tớ! Tuần trước cũng nói như vậy… Tớ mặc kệ, tớ muốn Chan Chan…”

“Ha ha… Cho cậu cho cậu, cho cậu Chan Chan~ Để tớ xem ai dám ngăn cản~”

Ngẩng đầu yên lặng nhìn Park Chanyeol, Byun Baekhyun dẩu môi, vẫn là dáng vẻ không chịu thỏa hiệp —— Ánh sáng cố chấp không ngừng phóng ra, phóng ra, phóng ra…

Cảm giác mình cũng sắp bị ánh sáng  của Baekhyun đánh ra một cái hố, Park Chanyeol vội vã sờ đầu của Byun Baekhyun, vuốt xuôi tóc cậu để trấn an: “Mới sáng sớm mà cậu xem cậu kìa~ Được được được, tớ cam đoan với cậu, bận đến hết tuần sau thôi, thật sự thật sự.”

Con người nhỏ nhắn trong ngực vẫn không nghe theo, không buông tha: “Hết tuần nào?”

… Cảm giác nếu cậu không chiều theo tớ thì tớ sẽ dùng điện giật cậu thành một đống vụn nát…

“Thì… hết tuần sau…”

Byun Baekhyun cắn cắn môi, rồi lại dụi dụi vào trong ngực Park Chanyeol: “Đến cùng thì có biết là tớ đau lòng hay không a… Gạt tớ thì cậu phải đi ngủ trên sàn nhà đó.”

Dùng sức ôm lấy người trong ngực mình, Park Chanyeol cười đến càng thêm vui vẻ: “Đồng ý với cậu, đều đồng ý với cậu… Baekhyunie nói cái gì tớ cũng đều đồng ý hết.”

Có mấy lời cậu không cần phải nói ra thì tớ cũng biết, Baekhyun của tớ chưa bao giờ thích những thứ phồn hoa lộng lẫy.

Thế nhưng những thứ mà tớ có thì lại quá ít, mới phải vắt hết óc muốn đem thứ tốt nhất đến cho cậu.

Đừng lo lắng.

Cậu nhất định sẽ ưa thích.

“Daddy daddy, con ăn xong rồi~~~ cũng bỏ chén vào trong bồn rửa rồi~~ Ơ?”

Oh Sehun đứng ở cửa phòng, ánh đèn màu đỏ trên đầu vẫn đang lóe sáng, thằng bé vịn nắm cửa nhìn vào phòng ngủ, Park Chanyeol và Byun Baekhyun đang ôm nhau, rõ ràng… hai người đều ngủ rồi…

Công lực kêu baba thức dậy của daddy còn không bằng Bạch Cửu a~~ Con chưa bao giờ ngủ nha~

“Sehun~ đang làm gì đấy~?”

Bên kia, Lu Han mới ăn sáng xong, vừa ra tới đã nhìn thấy Oh Sehun nhìn dáo dác vào trong phòng ngủ, bấm ngón tay tính toán —— nhất định là có trò hay để xem —— liền vội vã cất bước vọt tới mạnh mẽ~ Gần đây anh bỏ lỡ rất nhiều chuyện bát quái rồi!

Vừa đi tới, Lu Han liền lập tức nhụt chí: “… Cái gì chứ… Thì hai người ôm ngủ thôi mà… Sehun, con không chuyên nghiệp, cái này có  gì đẹp mắt~”

“Hả? Chú Xiao Lu?~~ Chuyên nghiệp cái gì?”

“A~ là vậy nè…”

“Leng keng ~ “

“A! Nhất định là Đào Đào! Là Đào Đào là Đào Đào!”

“… =口= Chú biết ngay sẽ như thế này…”

Lại nói tiếp… Thật sự hoài niệm khoảng thời gian Sehun và mình cùng một phe làm bà mai… Khi đó nó rất ngoan ngoãn, lại biết nghe lời, suốt ngày chú Lu ơi chú Lu à, không giống như hiện tại… Không phải dính lấy daddy của nó thì dính lấy Đào Đào của nó…

Làm phiền con thỉnh thoảng cũng nhớ tới chú Lu ở ven hồ Đại Minh có được không!

“Đào Đào~ Đào Đào, cậu xem sừng sừng trên đầu tớ có đẹp hay không! Đào Đào đeo lên khẳng định cũng đẹp nữa, cho cậu chơi nè!”

… Không thèm nhờ tới… Coi như xong 〒▽〒…

“Lu Han, đứng đơ ra đó làm gì vậy? Tối nay chị tới đón bé Đào, giờ phải gấp đi làm đây.”

Người nói chuyện là chị của Lu Han, đi theo sau lưng Huang Zitao, vừa nhìn thấy Oh Sehun liền dịu dàng vỗ vỗ đầu của nó: “Sehun, sinh nhật vui vẻ~”

Thằng bé ngược lại là rất biết lễ phép, lập tức đứng ngay ngắn: “Cám ơn dì~~”

“Đào Đào, đi ra ngoài chơi  phải nghe lời cậu đó, không được chạy loạn cũng không được quấy rối, biết không?”

“Yên tâm đi chị, cũng không phải lần đầu dẫn bọn nó ra ngoài chơi mà~”

Lu Han vừa nói vừa đi tới cửa, lúc này mới thấy Huang Zitao hôm nay có chút không giống với bình thường —— một mực mím môi thật chặt, còn giống như đã khóc, con mắt đều hồng hồng…

“Chị, chị với Đào Đào lại giẫn dỗi nhau à?”

“=V= Đâu phải! Quan hệ giữa hai mẹ con chị tốt lắm nha… Hôm nay thằng nhóc thối này thay răng, sợ quá nên khóc lên~ Trước kia cũng không phát hiện lá gan của nó lại nhỏ như vậy, xem ra tương lai phải đưa nó đi học võ Taewondo này nọ mới được, bằng không thì nhất định sẽ bị người khác ức hiếp…”

Nghe xong lời này, Huang Zitao càng không vui nổi, nó rống họng la làng lên: “Con mới không có! Con không phải người nhát gan!” Nhưng mà cũng bởi vậy mà bại lộ… sự thật là nó thiếu một cái răng cửa…

Lu Han thiếu chút nữa lại muốn cười lăn ra đất, mẹ của Zitao đã hùng hổ phất tay đi làm, ngược lại là Oh Sehun bị sốc mạnh.

“Đào Đào… Cậu, răng của cậu đâu rồi?”

“A…!” Huang Zitao vội vã che miệng của mình lại, nhưng mà lập tức phát hiện miệng của mình bị che rồi thì không có biện pháp nói chuyện, không có cách nào khác nên đành phải bỏ tay xuống, cúi đầu ủ rũ nói ra một câu: “Hun Hun đừng nhìn… Răng của tớ mất rồi…”

“Mất rồi? Tại sao lại mất… Đào Đào, cậu đã tìm kỹ chưa? Có phải là nhét vào chỗ nào đó hay không?”

“Đã tìm được… Thế nhưng mà không gắn lại được… Mama nói… sẽ có răng mới mọc ra…”

“TAT Thật đáng sợ!”

“Hu oa… Đúng vậy a… thật đáng sợ… Tớ không muốn nó rụng đâu…”

Nhìn xem hai thằng bé thiếu điều ôm đầu khóc rống, Lu Han vốn chuẩn bị “an ủi” chúng nó lại đột nhiên không nói ra miệng —— Nguyên nhân rất đơn giản, anh ấy đang bận cười…

Trời ơi, mình thật là người mỗi ngày đều tiếp xúc với trẻ con ư! Rõ ràng đã gặp nhiều trẻ con như vậy, nhưng sao lại cảm thấy hai đứa nhỏ nhà chúng ta là đáng yêu nhất… Đào Đào, thật xin lỗi con, trước kia luôn cảm thấy con vừa hung dữ vừa đen đúa không chút đáng yêu… Thì ra con cũng cưng đến như thế! Cậu sai  rồi!

Nghe thấy phòng khách có tiếng vang, Byun Baekhyun và Park Chanyeol cũng thức dậy, mau chóng thay quần áo khác. Lúc bọn họ đi ra thì thấy hai đứa bé đều tội nghiệp mà ngồi ở trên ghế salon ngoài phòng khách, bộ dạng vẫn còn kích động y như hồi đầu  —— Nhìn qua  thì hình như là Huang Zitao tâm tình không tốt, Oh Sehun đang dùng hết sức lực để dỗ dành nó, còn đem Pororo mà mình yêu quý nhất ra, không ngừng nói chuyện với Huang Zitao.

Hỏi nguyên do mới biết được, thì ra là bởi vì Huang Zitao tới thời điểm thay răng, vừa mới mất đi cái răng đầu tiên…

“Ha ha, chuyện gì xảy ra vậy nè, Đào Đào rụng răng? Mau lại đây cho chú xem đi!” Chỗ có náo nhiệt sao lại thiếu Park Chanyeol được, cậu ấy hí ha hửng chạy tới, sau đó không ngoài dự đoán mà bị chính con mình khinh bỉ.

“Baba đáng ghét ghê~ Đào Đào đã buồn như vậy rồi mà baba còn muốn xem răng của cậu ấy…”

… Con a, con còn chưa có trở thành người nhà của Đào Đào đấy, con đừng có che chở nó như vậy~

“Đào Đào không phải lớn bằng Sehun sao? Sao lại thay răng sớm như vậy?~” Byun Baekhyun tò mò hỏi.

Lu Han xoa xoa đôi má có chút đau nhức: “Đâu có~ Đào Đào lớn hơn Sehun hơn nửa năm, mấy tháng nữa là sáu tuổi rồi.”

“A… Vậy là Đào Đào cũng sắp lên lên tiểu học…”

“Suỵt…” Nghe thấy thế, Lu Han vỗi vã ra hiệu đừng nói tiếp nữa: “Đừng để cho hai thằng quỷ nhỏ kia nghe được, chị của anh định tháng chín này cho Đào Đào đi học, nhưng mà hai đứa nó cứ như vậy sao mà tách ra đây, đoán chừng đến lúc đó lại gào khóc thảm thiết một trận.”

“Ha ha… Chắc không đến mức đó đâu…”

“Hu oa…!! Baba gạt người mà!! Gạt người!”

Đó, vừa nhắc là đến ngay, Byun Baekhyun vừa dứt lời, Oh Sehun liền rống họng hét lên một tiếng, quay đầu thì thấy thằng bé đang ôm Huang Zitao, vẻ mặt hoảng sợ như bị thương vô hạn, động tác thân thể nhìn sao đều giống như cô vợ nhỏ —— Này, không phải nói là đừng làm thụ rồi sao… Được rồi, trước hết không nói chuyện này QAQ.

“Chan Chan, cậu lại nói bậy gì rồi~” Chen vào ngồi xuống ghế salon, Byun Baekhyun tri kỷ mà rút ra một miếng khăn giấy giúp Huang Zitao lau nước mắt: “Đào Đào đừng lo lắng, răng sẽ mọc rất nhanh, so với răng cũ còn tốt hơn, bền chắc hơn nữa đấy~”

“Tớ không có nói lung tung, tớ từng nói với Baekie là vài ngày nữa nó cũng rụng răng rồi mà…”

“Gạt người! Baba nói răng của Bạch Cửu rụng sạch hết trơn sau đó mới mọc răng mới! Hing hing~ Con không muốn vậy đâu, thật đáng sợ… Con với Đào Đào rất nghe lời mà, rau cải cũng ăn, cà rốt cũng ăn, Đào Đào điều khiển xe đua còn được hạng nhất… Vì sao bọn con lại rụng răng chứ…”

Park Chanyeol lập tức thì trúng bom nổ: “Biết rõ cậu nói cái gì con trai cũng tin thì đừng có mà chọc nó! Đồ khốn~”

“Ai ôi~ Nhìn nó như vậy thấy chơi rất vui mà… Hai đứa giống như phải sinh ly tử biệt. Ha ha…”

Liếc mắt trừng Park Chanyeol một cái, Byun Baekhyun đương nhiên không thể nhìn Oh Sehun và Huang Zitao tiếp tục khóc như vậy, hơn nữa, về tình về lý cũng không thể để cho hai thằng bé khóc lóc đi tới khu vui chơi…

Nói tới nói lui, người có bản lĩnh giải quyết tốt hậu quả không phải là mình thì còn là ai~ Cậu ấy chỉ biết trêu chọc trẻ con~

Vô cùng khoái chí mà khẽ dựa vào ghế salon, tâm tình của Park Chanyeol từ nãy đến giờ vẫn như ánh mặt trời sáng lạn.

“Ơ! Anh Lu Han đâu rồi?”

“Hả?”

Nhìn khắp bốn phía, chẳng chỗ nào nó bóng dáng của anh Lu Han, ngược lại là trên kệ giày ở ngoài cửa có dán một tờ giấy thật lớn.

[Anh đi đón Chaesim, lát nữa gặp ở khu vui chơi

Bọn khốn các cậu lần sau phơi nắng hạnh phúc tập thể cũng đừng dẫn anh theo nữa

Anh dọn sang nhà Chaesim ở luôn!!!

Trạm biệt!]

Oh Sehun lặng yên thọt Huang Zitao: “Thiệt nhiều chữ không quen… Á á~ Đào Đào, chữ phía sau tớ biết nè, chữ tạm biệt không phải viết như vậy đâu… Có phải là chú Lu viết sai chữ không…”

Huang Zitao như một người lớn mà cầm tờ giấy kia chăm chú ‘đọc qua’ một lần: “Chữ viết của cậu thật khó xem.”

Lúc này đến phiên Park Chanyeol và Byun Baekhyun cười đến tìm không thấy cái cằm rồi.

Dường như có thể nghe thấy anh Lu Han ở phương xa đang gầm thét:

“Đậu xanh rau má! Đây không phải là trọng điểm! Anh không nói với các người nữa!”

Bởi vì Park Chanyeol và Byun Baekhyun đều không có xe, Do Kyungsoo việc đáng làm thì phải làm mà gánh vác chức vụ lái xe, hỏi Kim Joonmyeon cho mượn xe, đúng giờ xuất hiện dưới lầu của Park Chanyeol và Byun Baekhyun.

Cả đám người loi nhoi leo lên xe, Byun Baekhyun ngồi ở ghế bên cạnh ghế lái, cẩn thận quan sát nét mặt của Do Kyungsoo, thoạt nhìn so vài ngày trước đó  cũng tốt hơn nhiều, cả người cũng có sức sống một chút —— Đã nói rồi mà, làm gì có nhiều thứ gây khó dễ như vậy.

Quay người lại muốn cho Park Chanyeol một ánh mắt để cậu ấy an tâm, không nên quá lo lắng đến tình trạng của Do Kyungsoo, lại bị tên kia ra dấu cho cậu chớ có lên tiếng, khoa trương chỉ vào Huang Zitao và Oh Sehun ở một bên cho cậu xem.

Huang Zitao sờ Pororo trong lòng Oh Sehun hỏi: “Hun Hun, cậu muốn mang theo Pororo đi khu vui chơi sao?”

“Ừm, đúng rồi! Tớ chưa từng đến khu vui chơi, Pororo cũng chưa đi, muốn mang bạn ấy cùng đi! Đào Đào, cậu có từng đến khu vui chơi chưa?”

“Ừm, có đi rồi, ngày lễ thiếu nhi năm ngoái ba mẹ tớ dẫn tớ đi~”

“A~ thật tốt~” Oh Sehun nói xong, đột nhiên cực kỳ tự nhiên mà nằm ở trên đùi Huang Zitao: “… Đào Đào, Đào Đào, cậu thiếu một cái răng có phải rất không thoải mái không?”

“Ưm… Không biết nữa, thật ra không có cảm giác gì…”

“Vậy sao cậu ăn cơm bây giờ? Cơm có thể từ cái lỗ đó rơi ra bên ngoài không?”

“Hả? Không thể nào… Tớ còn chưa có thử qua…” Nói xong, Huang Zitao đột nhiên che kín đôi mắt của Oh Sehun: “Hun Hun, cậu không được nhìn tớ chằm chằm như thế… không có răng xấu lắm…”

“Tớ muốn xem, muốn xem mà~~”

“Không để cho xem! Không để cho Hun Hun xem!”

“A ha ha… Đào Đào, cậu lại chơi xấu mà chọc lét tớ rồi!”

Sau đó, hai thằng bé ôm nhau đùa giỡn ầm ĩ, con Pororo vừa nãy mới được Oh Sehun coi như bảo vật đã sớm bị đạp bay xuống dưới ghế ngồi.

Park Chanyeol mỉm cười nhặt Pororo lên làm gối đầu của mình, dựa vào bên xe, “ý vị sâu xa” mà nhìn Byun Baekhyun.

Dường như đang nói, xem ra tớ phải gả con trai đi thật rồi~

Byun Baekhyun vội vàng bắt thanh thành dấu X.

Là cưới Đào Đào về nhà!

Lúc cả đám người đến sân chơi. Lu Han và Oh Chaesim đã vào xếp hàng trước, Wu Yifan và Zhang YiXing đứng chờ bọn họ ở cửa —— Được rồi, còn có… Kim Jongin.

Nhìn thấy Kim Jongin, sắc mặt Park Chanyeol lập tức trở nên rất khó coi, Byun Baekhyun cũng theo bản năng nhìn sang Do Kyungsoo —— Do Do ngược lại là trông rất ổn, cũng không có biểu hiện là không vui, chỉ là nhẹ nhàng liếc Kim Jongin một cái, giống như không quen biết người này.

“Chú Đại Ngưu~ Chú Xing Xing~” Oh Sehun kéo tay của Huang Zitao, cũng không sợ người lạ mà vọt tới, lúc trông thấy Kim Jongin có chút bỡ ngỡ, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mở miệng gọi cậu ta: “Chú Kyoongin…”

Trên mặt của Byun Baekhyun xẹt qua một giọt mồ hôi lạnh: “Tiểu Bạch Cửu, không phải Kyoongin, là ‘Jong’in…”

“A… Thật xin lỗi, Chú Kyoongin, ưm… chú Jongin”

Kim Jongin thờ ơ phất tay cười với thằng bé: “Không có sao đâu, con kêu sao cũng được mà.” Dứt lời, ánh mắt lại di chuyển về trên người của Do Kyungsoo.

Park Chanyeol tự cho là không ai phát hiện mà tiến tới bên cạnh Wu Yifan.

“Anh Yifan! Vậy là thế nào! Sao Kim Jongin cũng tới!”

Wu Yifan bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Cậu ta kiên quyết đòi tới đây, anh cũng không có biện pháp… Hơn nữa, cậu ta ép buộc Xing Xing, giữa vợ và Do Do, anh đương nhiên chọn vợ.”

=口= Mấy lời này anh đem gạt Tiểu Bạch Cửu thì Tiểu Bạch Cửu cũng sẽ không tin!

“Tin anh đi, Kkam Jong rất có lòng với Do Do, cho cậu ta một cơ hội đi.”

“… Em chỉ sợ là Do Do lại ăn thêm mấy nhát dao, lần trước đã bị Kim Jongin đâm thành nhão nhoẹt rồi…”

“Park Chanyeol, thứ nhất, cậu sắp cắn phải lỗ tai của anh rồi. Thứ hai, nếu như tiếp tục duy trì động tác này lời mà nói, anh cảm thấy cậu cũng sẽ bị bé Baekhyun nhà cậu đâm thành nhão nhoẹt đấy.”

Xẹt một tiếng, người bên cạnh đã lập tức không thấy tăm hơi.

Một cánh tay đột nhiên đáp lên bả vai của Wu Yifan: “Trước kia sao lại không phát hiện anh còn có khả năng nói dối không cần kịch bản~”

“Đây không phải là thấy Kkam Jong đáng thương sao… Bình thường anh cũng đâu có nói dối~” Nói xong, tổng biên tập Wu cực kỳ hiếm thấy mà làm nũng trước mặt Zhang YiXing, hai tay nâng mặt, một đóa hoa tươi cắm ở bên trên Đại Ngưu...

“Đại Ngưu, em nói lại lần nữa… không được làm nũng với em!… Ngày đó vô tình nói một câu anh chàng minh tinh kia thật đáng yêu thì ngày nào anh cũng làm nũng trước mắt em, nhoi vậy là sao đây!”

“=V= Không phải em nói hy vọng anh lo lắng cho em nhiều hơn sao…”

“Vì vậy xin anh hãy nghĩ đến sự an toàn của mạng em mà đình chỉ ngay việc làm nũng! Thu hồi vẻ mặt vô cùng kỳ dị mỗi khi nổi hứng làm nũng!”

… Ặc, thật sự rất khó làm a.

“Do Do.”

“Cậu tới làm chi…”

“… Tớ muốn gặp cậu. Do Do, tớ…”

“Đừng nói nữa, đã đến rồi thì cùng chơi với tụi nhỏ đi.”

Byun Baekhyun cười hì hì đụng vào bờ vai của Park Chanyeol: “Chanyeol, đánh cược với cậu, Kim Jongin sẽ thành công.”

Park Chanyeol đang xếp hàng trước quầy đồ uống chuyên tâm nghiên cứu lát nữa muốn cái gì, nghe xong liền bĩu môi biểu thị vô cùng không tán thành: “Tớ không muốn hai người bọn họ cùng một chỗ, mỗi lần trông thấy Kim Jongin đều cảm thấy trên mặt cậu ta viết ba chữ: ‘công tử bột’.”

“=口= Park Chanyeol, cậu biết không, trên mặt của cậu cũng có viết ba chữ.”

“Hả?”

“Cực – kỳ – ngốc!”

The good things

are on their way.

Răng của Huang Zitao sẽ mọc lại, tình yêu của Kim Jongin cũng sẽ như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK