Bởi vì ba mẹ phải cùng nhau đi Thượng Hải họp, thế nên mẹ của Huang Zitao – cũng là là chị của Lu Han, liền giao bạn nhỏ cho Lu Han chăm sóc. Chuyện này làm Đào Đào phấn khích vô cùng, bởi vì nghỉ hè nên nó và Oh Sehun không thể gặp nhau mỗi ngày như trước kia, đến tháng 9 thì nó phải lên tiểu học, càng không có thời gian cùng nhau chơi đùa.
—— Giờ thì quá tốt rồi~~ Mỗi ngày đều có thể ở bên Hun Hun!
Bởi vì trong nhà chỉ có hai chiếc giường, Lu Han lại không cho phép người khác ngủ trên giường của anh ấy, thế là trong mấy ngày Huang Zitao ở nhờ, Park Chanyeol và Byun Baekhyun phải thay phiên nhau ngủ salon. Nhưng xem như bồi thường, Lu Han bao cơm một ngày ba bữa cho tất cả mọi người.
Ban đầu, hai baba không ai muốn đi ngủ salon, vẫn là Byun Byun dùng thủ đoạn “không chính đáng” mới có thể đẩy Park Chanyeol đi. Nhưng mà, sau hai buổi tối thì Byun Baekhyun vô cùng hối hận =V=.
Hai đứa tiểu ma quỷ này thật sự là...
Có thể nói thế này, nếu như 9 giờ rưỡi kêu Oh Sehun và Huang Zitao lên giường ngủ, phải gần 10 giờ hai đứa mới chịu ngoan ngoãn bò lên giường, chú ý, chỉ là bò lên giường mà thôi; sau đó cậu chọt chọt tớ thì tớ gãi gãi cậu đùa đến cả giường đều rối tung lên cũng đã 11 giờ; sau đó thì cũng xem như là đã mệt, trước khi ngủ còn muốn nghe truyện cổ tích —— Số hên, nghe xong chuyện rồi cứ thế mà ngủ đến sáng mai, số xui... ví như hiện tại...
“Chú Baekie, con có hơi đói bụng~~”
“Daddy, con cũng đói bụng!”
“Tiểu Bạch Cửu, con đừng có hùa theo~ Rõ ràng cơm tối đã ăn rất nhiều~… Ưm, Đào Đào, sáng mai rồi ăn được không? Giờ khuya lắm rồi, con sẽ không tiêu đấy~” Len lén lau mồ hôi một cái, Byun Baekhyun nhìn hai thằng bé ở kế bên, một cảm giác vô lực từ bàn chân lan đi khắp người.
Hai đứa này là nhân vật tiêu biểu của tuổi phát điên, bình thường có một mình Oh Sehun thôi cũng cảm thấy còn may, dù sao một bàn tay vỗ không kêu, đôi khi nó có những ý nghĩ tinh quái, không để ý tới thì nó cũng không quậy nữa —— Nhưng giờ thì đành bó tay, Đào Đào từ trên trời giáng xuống đập tay với Tiểu Bạch Cửu đại nhân một phát, hơn nữa, hai bàn tay ấy không chịu dứt ra, cứ bốp bốp bốp, bốp bốp bốp 〒▽〒…
“Daddy, con có thể uống sữa không~~~”
“Chú ơi, con cũng muốn uống…”
“… Ai, được rồi, daddy đi hâm sữa cho hai đứa.”
Vừa mở cửa phòng ra, Park Chanyeol đang nằm trên ghế salon lập tức ngồi dậy đi về phía Byun Baekhyun.
“Baek Baek, làm sao vậy?”
Byun Baekhyun lắc đầu: “Không có gì, tiểu tổ tông đói bụng, muốn uống sữa tươi.”
“Đã biết chỉ có lúc ngủ hai đứa nó mới ngoan ngoãn một chút.” Khẽ thở dài, Park Chanyeol như muốn an ủi mà vỗ vỗ vai của Byun Baekhyun, hai người cùng đi vào nhà bếp: “Ai Baek Baek, cậu nói xem này là sao, bình thường Tiểu Bạch Cửu ở nhà cũng không thấy nó thích nghịch phá như vậy, sao mà vừa thấy Đào Đào, chế độ gì cũng bật ra hết…”
“Phư, vì nó tìm được bạn, chẳng phải trẻ con đều như vậy sao, có người làm bạn rồi thì nghịch phá cả ngày cũng không thành vấn đề.”
“Tớ cũng có cậu làm bạn, cậu xem tớ nghe lời biết bao! Lát nữa nhất định phải dạy dỗ hai đứa kia, đêm hôm khuya khoắt còn hành daddy của nó đi hâm sữa…”
Nghe chú chó bự bên cạnh giở tính trẻ con, lại nhìn cậu ấy như bảo vệ thức ăn mà kéo mình vào lòng, miệng của Byun Baekhyun cũng sắp toét đến sau gáy. Cậu dùng chân đạp nhe lên bàn chân Park Chanyeol một cái, nói rất nhỏ nhẹ: “Sehun mới năm tuổi, còn cậu mấy tuổi rồi~”
Park Chanyeol trái lại là càng thêm đắc ý, ôm người trong lòng càng chặt hơn: “Dù sao tớ cũng rất ngoan! Đợi Đào Đào đi rồi… cậu phải thưởng cho tớ thật nhiều.” Vừa nói vừa áp vào vành tai Byun Baekhyun cắn nhẹ một cái.
“Không đứng đắn gì hết~… Đừng ôm chặt như vậy! Tớ không mở tủ lạnh lấy sữa được!”
Được rồi, được rồi, thưởng cho cậu! Để người tay dài chân dài như cậu cuộn mình gủ trên ghế salon quả thật cũng rất tội… Mặc dù có giường ngủ cũng chưa hẳn đã tốt…
“À đúng rồi, Chan Chan, hôm nay cậu hội họp với anh Yifan và Do Do sao rồi?” Bỏ sữa vào trong lò vi sóng, hai người ngồi xuống bàn ăn, Byun Baekhyun ném cho Park Chanyeol một quả quýt.
“Ưm, căn bản là nắm rõ rồi, quả nhiên anh Lu Han nói không sai…”
“Rù rì to nhỏ gì đó, anh cũng muốn nghe!”
Anh Lu Han có thể nói là từ trên trời giáng xuống quả thật đã dọa Park Chanyeol sợ hết cả hồn, quýt vừa mới bỏ vào trong miệng, thiếu chút nữa đã làm mình nghẹn chết.
“Khụ khụ, anh Lu Han, anh làm gì thế…”
“Định vào nhà bếp uống miếng nước thì nhìn thấy hai cậu đang nói chuyện phiếm~~ Nói cái gì vậy?” Lấy một lọ nước trái cây trong tủ lạnh ra, Lu Han đặt mông ngồi chính giữa Park Chanyeol và Byun Baekhyun, đôi mắt to bling bling như tiểu thiên sứ (bát quái).
Park công quân cố sức thở xuôi: “… Má ơi, nghẹn chết con. Em với Baekie đang nói chuyện hồi chiều.”
“À, vậy cậu nói đi, anh bổ sung~”
Thuận tay lột một quả quýt, câu chuyện chính thức bắt đầu.
“Do Do và Kim Jongin tra được nhân phẩm của tên Oh Imhang này cực kém, lại còn bài bạc, hình như lúc hắn đi học thành tích cũng không tệ, nhưng mà về sau dần xuống dốc. Bởi vì không học vấn, không nghề nghiệp nên mấy năm trước bị đuổi ra khỏi nhà, nghe nói hắn quả thật là con ông cháu cha, nhưng mà hình như bây giờ đã bị dòng họ xóa tên rồi.”
“Bị xoá tên…” Byun Baekhyun nhíu mày, theo lời kể của Park Chanyeol hình như nghĩ tới điều gì.
“Hiện tại hắn đang thiếu bọn cho vay nặng lãi một số lớn, Jongin nói khoảng hơn hơn 350 vạn. Mọi người đều cảm thấy, Oh Imhang chết sống cũng muốn đòi lại Tiểu Bạch Cửu, tám phần chính là vì món nợ bài bạc chứ không phải vì phụ tử tình thâm máu chảy ruột mềm gì đâu! Còn nữa, Baek Baek, cậu biết trùng hợp nhất là gì không? Người cho Oh Imhang vay nặng lãi, lại chính là chị của Jongin! Nhà của Kim Jongin cho vay nặng lãi đó!!”
Lu Han nghe không nổi nữa: “Nhà các người mới cho vay nặng lãi đó… Chỉ có chị của Kim Jongin thôi, phải phân biệt rõ ràng!”
“Nếu là chị của Jongin… vậy làm phiền Jongin nói với chị mình một tiếng… có giải quyết được không…”
Park Chanyeol lắc đầu: “Quan hệ giữa hai chị em Jongin rất tệ, hai người vẫn luôn đối đầu với nhau, chị ta vì tranh giành gia sản mà ngầm hại Jongin không ít lần, cho nên Jongin định dùng lần này để hòa nhau một ván, nói không chừng còn có thể lật đổ chị ta… Nguyên văn là vậy đó, tớ cũng không hiểu lắm. Jongin nói cứ để cậu ta lo…”
“Thế nên trọng điểm là nhất quyết không đưa Sehun cho bọn người của Oh Imhang, bên chị Jongin sẽ do Jongin giải quyết.” Lộc lão sư lời ít ý nhiều mà tổng kết lại: “Nhưng mà vẫn không thể lơ là, bên Jongin phải mất thời gian bày mưu, Oh Imhang lại không còn nhiều thời gian để ngoan ngoãn chờ đợi… Không chừng hắn có thể cướp như lần trước…”
“Sao lại có người như vậy chứ… Hắn cướp Sehun đi có thể làm được gì, bán con có thể được bao nhiêu tiền, nhất định không hơn 350 vạn!” Byun Baekhyun lo âu.
“Đây cũng là chỗ mà mọi người không nghĩ ra. Thoạt nhìn Tiểu Bạch Cửu như cọng rơm cứu mạng của Oh Imhang, nhưng mà đến cùng là cứu hắn thế nào, giờ tạm thời không có manh mối… Baek Baek, cậu yên tâm, có chúng ta bảo vệ, con trai sẽ không có chuyện gì đâu!” Park Chanyeol đầy tự tin vỗ ngực.
Chân mày Byun Baekhyun vẫn nhíu chặt: “Nếu như là vì nguyên nhân này, hai vợ chồng bọn họ thật sự… nghĩ lại thôi cũng đã thấy sợ, nếu lúc ấy đưa Sehun cho bọn họ, giờ không biết thằng bé phải trải qua cuộc sống như thế nào! Bỏ con thì thôi, lần này còn muốn bán đi! Quả thật là đồ tâm thần mà!… Chan Chan, sao trước kia cậu lại quen bạn gái như vậy hả? Tim mọc trên chân sao!”
Park Chanyeol đột nhiên bị điểm danh lại nghẹn lời.
… Ơ hơ? Sao lại rẽ sang chỗ tớ rồi…
“Cũng không hẳn là còn ở trên chân nha, nói không chừng lúc tắm đã trôi mất =V=.” Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Park Chanyeol, Lu Han nín cười nói ra, thừa dịp tên ngốc to xác kia chưa kịp phục hồi tinh thần lại nhanh chân chạy trốn.
“Hai cậu mau ngủ đi, chuyện này sẽ bàn bạc kỹ hơn, đừng gây nội chiến đấy~~”
Byun Baekhyun bĩu môi, cậu đương nhiên biết chuyện này không thể trách Park Chanyeol, lúc còn trẻ ai mà chưa từng yêu một hai người không ra gì, Oh Miri rất quá đáng, nhưng mình cũng đã từng chết sống mà thích Nick, có tốt đẹp gì hơn.
Đang nghĩ ngợi, lại cảm giác được một người như chú chó khổng lồ ngồi xổm bên cạnh mình, dùng móng vuốt to đùng lắc lắc cánh tay của mình: “Baek Baek, cậu đừng lo lắng…”
Trái lại là làm cho Byun Baekhyun trở nên ngượng ngùng: “… Tớ không có trách cậu. Tớ, tớ đi hâm sữa!”
“Ai~ Không phải vừa hâm rồi sao…”
“Đã lâu như vậy, nhất định là sớm nguội rồi!”
Quả thật tớ có hơi sợ.
Nhưng mà cũng may.
Cũng may là tớ sẽ bên cậu đến cùng.
Lúc Byun Baekhyun bưng hai ly sữa đã được hâm nóng về phòng ngủ, Oh Sehun và Huang Zitao đã sớm vào mộng đẹp rồi. Oh Sehun gối đầu lên Pororo, tay ôm hông của Huang Zitao, ngủ rất say —— Hai tên nhóc nghịch ngợm này, lúc quậy phá thì làm người ta muốn cào tường, lúc đáng yêu thì làm người ta muốn phun máu mũi.
“Thôi rồi, xem như uổng công hâm nóng~”
Vừa dứt lời, hai ly sữa trong tay Byun Baekhyun liền thiếu mất một ly: “Ai nói đấy, tớ uống là được rồi! Baek Baek, hai ta mỗi người một ly, dzô!”
“Uống xong mau đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm đấy…. Đúng rồi Chan Chan, những buổi ký tặng sau này cậu thật sự hủy bỏ?”
“Ừ, vốn không muốn nổi tiếng, lại còn vì ký tặng mà thiếu chút nữa đã mất con trai, đi nữa thì tớ chính là cái chày gỗ!”
Byun Baekhyun nhón chân hôn một nụ hôn đầy mùi sữa lên má trái của Park Chanyeol.
“Cậu không phải là chày gỗ. Ngủ ngon.”
Món ngon chủ động đưa tới cửa —— tất nhiên không có đạo lý để cậu ấy chạy trốn…
“A…… Chan Chan…” Byun Baekhyun mặt đỏ tới mang tai tránh né nụ hôn của Park Chanyeol. Đã sớm không phải là lần đầu tiên hôn môi với người này, nhưng mỗi lần đầu có thể làm cho tim của mình mau chóng bốc cháy, Chanyeol y như một mồi lửa vậy…
“Chanyeol, Chanyeol a… A……”
Được rồi, cũng không phải là muốn vùng vẫy… Ngọn lửa của cậu hung mãnh như vậy, tớ chỉ có thể đợi bị đốt thôi.
…
“… Này Park Chanyeol! Tớ đã nói một vạn lần rồi! Lúc cởi quần áo không được xé! Bộ áo ngủ không phải dùng tiền mua sao!”
“Cúc áo rất khó mở…”
“=口= Cậu phải đền cho tớ một bộ áo ngủ… Không, là ba bộ!!”
Một tuần nhanh chóng trôi qua, lại là một buổi sáng thứ bảy nắng đẹp, Huang Zitao phải về nhà mình.
Đối với chuyện này, sự nhiệt tình của Oh Sehun còn vượt xa Huang Zitao, lúc thì chạy vào nhà bếp quấy phá Lu Han đang nấu cơm, lúc thì nằm ở bên cạnh ghế salon nhốn nháo Park Chanyeol đang xem TV, lúc thì nhảy lên giường trong phòng làm Byun Baekhyun không thể nào chuyên tâm giúp Huang Zitao thu dọn hành lý.
Tất nhiên không phải Tiểu Bạch Cửu đại nhân hy vọng Đào Đào đi, nó vui như vậy là vì tối qua baba và daddy của nó đã đồng ý hôm nay cho nó về nhà cùng Huag Zitao, sẵn tiện ở lại nhà Huang Zitao chơi một ngày.
Park Chanyeol vốn nói sao cũng không chịu đồng ý, nhưng mà nghĩ lại, Byun Baekhyun nói đúng, đôi vợ chồng son này gắn bó keo sơn như trẻ sinh đôi bị dính liền, nếu như không đồng ý thì với thể chất thủy quái của Bạch Cửu còn không gào khóc cả ngày sao~
Càng nghĩ càng sợ, vì sọ não của mình và cuống họng của con trai, Park Chanyeol và Byun Baekhyun rốt cuộc đạt thành nhất trí, cho phép Oh Sehun ở nhà Huang Zitao chơi hai ngày, tối chủ nhật hai người sẽ tới đón thằng bé về.
“Đào Đào, từ trước đến giờ tớ chưa từng đi nhà của bạn khác đấy! Đào Đào là người đầu tiên!” Lôi kéo Huang Zitao đi quậy mấy người lớn trong nhà xong cũng mệt, cuối cùng Oh Sehun ngồi ở bên giường, còn Huang Zitao đứng trước mặt nó.
“Nhà của tớ có rất nhiều trò chơi thú vị~~ Tớ sẽ dẫn cậu đi phòng đồ chơi xem! Bên trong có một con chó trắng giống y như Hun Hun!” Huang Zitao có chút đắc ý nói.
Nghe xong câu này, Oh Sehun lập tức cười đến hai mắt cong cong: “Thật sao? Oa~~~~ Hay quá hay quá~~ Con chờ không được, muốn đến nhà Đào Đào ngay thôi daddy!”
Gấp hết đồ ngủ của Huang Zitao bỏ vào trong valy, Byun Baekhyun bị con trai nhà mình chọc cười: “Nhìn dáng vẻ mê mẫn của con kia, Đào Đào nói cái gì cũng hay, đúng không~~”
“Nha, Đào Đào!~~ Đào Đào, tớ đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng!” Oh Sehun túm lấy cánh tay của Huang Zitao.
“Sao?”
“Tớ chưa từng gặp baba với mama của cậu, có khi nào bọn họ không thích tớ không? Bọn họ không thích tớ thì phải làm sao bây giờ?”
… Lời này… Nghe có chút quen tai a…
Byun Baekhyun ở bên cạnh âm thầm sặc một cái.
ĐM, Oh Sehun, con không phải đi gặp ba mẹ chồng! Đừng tạo ra ‘gặp người lơn feel’ được không nào!!
〒▽〒 Con a, tuổi của con và Đào Đạo cộng lại nhân hai cũng chưa đủ tuổi kết hôn theo luật định…
Vì nguyên nhân không có cách nào nhìn thẳng, Byun Baekhyun sữa sang lại hành lý của Huang Zitao một cách qua loa, sau đó mở cửa phòng ngủ ra ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, ngay bên cạnh Park Chanyeol.
“Sao vậy, Tiểu Bạch Cửu chọc tức cậu?”
Anh Byun gác đầu lên vai của Park Chanyeol, khẽ thở dài một hơi: “Không có, chỉ là đột nhiên có cảm giác gả con trai… 〒▽〒 Thật là khổ sở!”
“… Ha ha ha, Baek Baek, cậu đang suy nghĩ gì vậy! Hơn nữa, chuyện này có gì mà khổ sở~?”
“Đương nhiên là khổ sở rồi! Dựa vào cái gì mà Sehun phải làm thụ! Con của tớ nhìn ngang nhìn dọc đều là công, là công!”
Nữa rồi, quả nhiên là đang xoắn xuýt vấn đề này~
Cười ha hả ôm Byun Baekhyun vào trong lòng mình, giọng nói của Park Chanyeol trầm thấp nhưng lại làm người khác yên tâm: “Tiểu quỷ kia mới mấy tuổi~~ Chuyện này còn sớm lắm~ Xuôi nào xuôi nào~~ Không được khổ sở nữa~~”
Byun Baekhyun dẩu môi không nói chuyện, nhưng thân thể lại dụi dùi vào lòng Park Chanyeol.
Park Chanyeol an ủi mà véo véo vành tai Byun Baekhyun, trên mặt đầy nét yêu chiều: “Cậu đó~~ Suốt ngày quan tâm những chuyện không đâu. Có mệt không?”
Người nho nhỏ trong lòng chỉ càng ôm chặt hơn.
“… Phư, đồ ngốc.”
“Ding ~~~”
Điện thoại để ở trên bàn đột nhiên vang lên, là Do Kyungsoo gọi tới.
Park Chanyeol hớn hở nghe máy, vẫn giữ trạng thái cười hì hì như cũ: “Alô, Do Do~”
“Chan Chan, cậu đang làm gì vậy~~?”
“Không làm gì hết, đang xem TV với Baekhyun.”
“À, Jongin nói cậu ta tra ra được hạn trả nợ vay nặng lãi của Oh Imhang chính là ngày mai, nếu như không chịu trả, kết cục sẽ rất thê thảm. Chỉ cần ngày mai Oh Imhang không gom đủ 350 vạn, chị của Jongin nhất định sẽ đuổi giết Oh Imhang...”
“Wow... Nghe thật kích thích...”
“Jongin dùng chút mánh khóe để tìm hiểu vấn đề tài chính của công ty con mà chị cậu ta quản lý, tra được số tiền mà Oh Imhang thiếu có thể giúp ích rất nhiều, mặc dù hắn không phải là người duy nhất vay nặng lãi, nhưng vì chị Jongin rất cần số tiền này, cho nên nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.”
“Y như xi-nê...”
“Tóm lại là, bắt đầu từ ngày mai chúng ta cũng không cần lo Sehun sẽ bị Oh Imhang bắt đi, hắn nhất định lo cho mình còn không xong. Kết cục tốt nhất chính là hắn và chị Jongin đều bị thiệt hại.”
“Giỏi quá! Giỏi quá~” Park Chanyeol bội phục mà vỗ tay bốp bốp: “Jongin thật đáng khen! Không hổ là cho vay nặng lãi!”
=口=... Do Kyungsoo ở đầu kia của điện thoại hình như đã hít sâu một hơi.
“Đã nói bao nhiêu lần là JONGIN! KHÔNG! CÓ! CHO VAY NẶNG LÃI MÀ!!”
Tiếng gào của Do Kyungsoo suýt chút nữa đã làm điện thoại nổ tung, ngay cả Byun Baekhyun cũng không nhịn được mà che kín hai tai, đừng nói chi là Park Chanyeol.
Xoa xoa cái tai to của mình, Park Chanyeol bĩu môi bỡn cợt: “Chậc chậc, sau khi Do Do quen lại với Kim Jongin thì quả thật ngày càng không đáng yêu.”
“Cậu còn nói tớ! Bộ dạng trung khuyển của cậu sau khi bắt đầu yêu đương tớ cũng lười nói tới~”
“... Cậu mới trung khuyển đấy! Toàn bộ cư xá của cậu đều là trung khuyển!”
“Cậu quát cái gì mà quát! So ai to giọng hơn sao?”
“Thì sao! Cậu chưa thấy qua trung khuyển cao một mét tám sao quỷ mắt to!”
“Đừng chế giễu chiều cao của tớ! Có bản lĩnh thì đụng chuyện đừng tìm tớ giúp nha đồ chân cong!”
“Do Do, thì ra Chanyeol chân cong?”
“Em gái cậu Kim Jongin, cậu không được nghe lén!! Cậu mới chân cong đó Do Kyungsoo, rõ ràng là cậu đang ghen tị! Cậu từng thấy qua người nào có đôi chân cong dài đẹp như vậy sao!”
... Này là sao đây. ..
“Ai ai ai, Chan Chan... Sao đang vui vẻ lại cãi nhau...” Đoạt lấy điện thoại trong tay Park Chanyeol, Byun Baekhyun vô cùng bất đắc dĩ: “Alô, Do Do?”
“Cậu nói ai là quỷ mắt to hả cậu nói ai là quỷ mắt to! Làm như mắt cậu nhỏ lắm vậy!! Cậu lại chế giễu chiều cao của tớ, cậu thử nhìn xem, em gái cậu, chế giễu từ lúc cấp III đến bây giờ bộ thú vị lắm sao Park Chan Chim!! Sao hả!! Tớ đây từ lúc bắt đầu học cấp III thì không cao lên nữa, tớ dậy thì sớm không được sao!! $%# [email protected]%! # $%#@# $!...”
“Ặc... Vậy... Do Do, chào nha~~ Hôm nào chúng ta lại trò chuyện~”
Một giây trước khi cúp máy, súng liên thanh hiệu Do Kyungsoo vẫn không ngừng xả đạn “đùng đùng đùng”...
Baekhyun buồn cười nhìn bộ dáng ‘chọc trẫm giận đến đau thắt cơ tim’ của Park Chanyeol, đưa tay vỗ vỗ lên đầu cậu ấy: “Sao tự nhiên lại cãi nhau với Do Do! Hơn nữa, đã từng này tuổi rồi mà còn... “
“Ai bảo cậu ta nói tớ chân cong!”
“Đã bảo cậu trước mặt Do Do đừng nói Jongin cho vay nặng lãi rồi mà cậu lại quên béng...”
“Do Do trọng sắc khinh bạn... Có Kim Jongin rồi không cần bạn bè nữa!”
“Phư... Trọng điểm không phải chỗ này a...”
Trong lòng bàn tay truyền đến hai tiếng rung dồn dập, Byun Baekhyun cúi đầu xem, trên màn hình điện thoại cầm trong tay báo có một tin nhắn đến từ Kim Jongin.
[Chanyeol, vừa rồi thái độ của Do Do không tốt, Do Do ngại nên bảo tớ nói tiếng xin lỗi với cậu. P/S: Tớ thật sự không có cho vay nặng lãi. —— Jongin.]
“Chan Chan?”
Ôm cánh tay, Park Chanyeol cũng cảm thấy vui hơn một chút, chân mày đã sớm giãn ra.
“Vậy Baek Baek cũng thay tớ nói với Do Do ‘Không sao’ đi, với lại... thật ra cậu ta cũng không có lùn như vậy =V=.”
“Phư.... Đồ ngốc.”
Đồ ngốc đều giống nhau.
Chúng ta đều giống nhau.
Ăn cơm trưa xong, rốt cuộc phải gả Oh Sehun đến nhà Huang Zitao. (Bậy bạ)
Lúc dẫn hai đứa nhỏ xuống dưới lầu đã thấy chú tài xế đợi từ lâu.
Oh Sehun cực kỳ hưng phấn, cứ nhảy lên nhảy xuống như một chú khỉ con.
“Baba, con sắp đến nhà Đào Đào chơi rồi!”
“Daddy, daddy, đây là lần đầu tiên con đến nhà người ta chơi!”
“Chú Xiao Lu~~ Đào Đào nói nhà cậu ấy có một chú chó trắng trông rất giống con!”
Lu Han một mực im lặng, thật ra nhìn vẻ mặt có chút oán hận như sắp gả con trai đi của Byun Baekhyun thì anh đã muốn bật cười, nhưng lại không tiện biểu lộ ý nghĩ ra ngoài, đành phải vất vả nín nhịn.
... Sao anh luôn phải làm chuyện có độ khó cao như vậy chứ...
“Được rồi, được rồi! Tiểu Bạch Cửu, con phải đàng hoàng nhé, đến nhà Đào Đào chơi phải ngoan, biết không? Thấy chú và dì phải chào hỏi, không được làm hư đồ chơi của Đào Đào cũng không được tiện tay cầm về nhà, phải làm trẻ ngoan được mọi người yêu thích, biết không?” Ngồi xổm xuống véo véo gương mặt mềm mềm của Oh Sehun, Park Chanyeol ôn nhu nói.
Thằng bé nghe lời mà gật đầu: “Dạ! Con sẽ ngoan~ Đào Đào nói ba mẹ cậu ấy đều rất thích Bạch Cửu đó!”
Baekhyun vẫn lẵng lặng đứng ở một bên bắn những tia oán hận sang.
Lu Han vẫn khổ cực nín cười vô cùng chuyên nghiệp.
“Vậy làm phiền chú rồi, chú Wang.” —— Cậu xem đi, thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào công quân!
Chú tài xế tươi cười phất tay: “Yên tâm đi, nhà tiểu thiếu gia cách đây không xa, đi một lát là đến ngay.”
“Baba, daddy, chú Xiao Lu, hẹn gặp lại~~~!!”
“Sehun byebye~~”
“Tiểu Bạch Cửu, phải ngoan!”
“... Không được làm thụ! Con trai, không được làm thụ!”
“... Ha ha ha ha. Baek Baek, cậu đủ rồi dấy...”
“〒▽〒 Tớ rất nghiêm túc!!”
“Hôn lễ của danh ca Byun Hyun Hyun và danh hài Park Teddy đã được cử hành vào ngày hôm qua, trong tiếng chúc phúc của người thân và bạn bè, hai người cuối cùng cũng kết thúc chuyện tình kéo dài hơn 5 năm, chính thức kết làm vợ chồng...”
“Đào Đào, ai cũng phải kết hôn sao?
Trên đường đến nhà Huang Zitao, nghe được tin từ đài phát thanh trong xe, Oh Sehun nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Huang Zitao.
“Ừ, hình như là vậy~ Hun Hun, cậu có muốn kết hôn không?
“Hả? Tớ cũng không biết nữa. Kết hôn có vui không?”
“Rất vui đó~~ Tớ từng dự hôn lễ của một người chú~~”
Phất tay ra hiệu cho Oh Sehun ngồi lại gần một chút, Huang Zitao cũng trưng ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, muốn làm mẫu “kết hôn” cho Oh Sehun xem.
“Hun Hun, cậu xem kỹ nha~ Lúc đó sẽ có một ông lão mặc áo choàng tay cầm sách hỏi cậu, cậu chỉ cần trả lời cậu nguyện ý là được rồi!”
Oh Sehun bắt đầu thích thú, cao hứng bừng bừng gật đầu: “Được rồi!”
“Cậu có nguyện ý gả cho Huang Zitao làm vợ cậu ấy, bất kể bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo khó, đều ở bên cậu ấy không?”
“Cậu nguyện ý!”
“... 〒▽〒 Sai rồi Hun Hun, là cậu nguyện ý, ai nha, cậu phải nói ‘Tớ nguyện ý’ mới đúng!”
“Nha... Thật phức tạp a Đào Đào~~ Được rồi được rồi, tớ nguyện ý!”
“Sau đó tớ sẽ tự hỏi tớ một lần, tớ có nguyện ý lấy Oh Sehun làm vợ không~~ bla bla… khúc sau dài quá khỏi nói, dù sao thì cuối cùng vẫn là tớ nguyện ý! Sau đó, sau đó phải trao nhẫn...”
Không có nhẫn, Huang Zitao móc cây bút dạ màu đỏ trong túi ra vẽ một chiếc lên tay Oh Sehun.
“Này xem như là nhẫn~ Hun Hun, cậu cũng vẽ cho tớ một chiếc đi!”
“A ha! Tớ muốn vẽ to hơn, dì Chaesin nói, nhẫn càng to càng tốt đó~~”
... Được rồi, bạn học Oh Sehun đã vẽ cho “chồng” mình một chiếc đồng hồ đeo tay...
Huang Zitao cũng xem như được mở rộng tầm mắt: “Ai, không sao hết, không sao hết... Vậy bây giờ, bây giờ cậu có thể hôn môi chú rể rồi~”
“... Kéttt!”
Chiếc xe đang chạy đột nhiên ngừng lại, Oh Sehun không kịp vịn chặt, thoáng cái từ trên ghế ngồi lăn xuống dưới.
“Hing... Đụng đầu... Đau đau...”
“Đào Đào thiếu gia, Sehun thiếu gia, tôi xuống xe xem một chút, vừa rồi có một người phụ nữ đột nhiên chạy ra trước đầu xe, không biết có đụng trúng hay không...” Chú tài xế có hơi hoảng hốt, mở dây an toàn liền vội vàng xuống xe.
“Hun Hun, Hun Hun, cậu có sao không?” Huang Zitao trái lại là không bị gì hết, vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm vào Oh Sehun đang nằm úp sấp dưới ghế ngồi kế bên: “Hun Hun, có cần tớ kéo lên không?”
Mau lên đây đi, tớ vẫn chưa hôn môi chú rể mà...
“Đau đau... Để nằm sấp một hồi a~~ Tớ không sao... Baba nói đầu của tớ rất cứng...”
“... A… A…!”
“Rầm!”
“Alô, xin chào, sao? Chú Wang? Đúng vậy, tôi là Lu Han~”
“Cái gì?!! Thằng bé bị bắt đi???”