• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa phòng làm việc của Wu Yifan sắp bị biên tập hình ảnh Park Chanyeol đùa đến hư mất.

Thoáng cái đi ra lại thoáng cái đi vào, hai lần đầu còn biết gõ cửa, về sau thì mặc kệ luôn, thật sự là…

“RẦM!” Đó, vừa yên tĩnh được hai phút, lại tới nữa rồi.

“Nếu như cánh cửa này bị cậu làm hư thì sẽ trừ tiền vào trong lương của cậu!”

Gương mặt của tổng biên tập Wu không được vui cho lắm, hắn vừa cầm điện thoại gửi một tin nhắn chửi rủa tên kia cho Zhang Yixing nghe.

[Em nói xem, cậu ấy đi gặp mẹ vợ của mình, tại sao phải tra tấn anh? Xing Xing, xin em an ủi!! ]

“Tổng biên tập, anh nói xem em nên chuẩn bị quà gì để ra mắt ba mẹ của Baekhyun? Có phải là cần chuẩn bị món quá vô cùng quý giá mới được?”

Bên kia, Zhang YiXing ngược lại là trả lời rất nhanh, nhưng mà chỉ có mấy chữ ngắn ngủn.

[Phải làm phẫu thuật rồi, buổi tối trò chuyện. Bye.]

“Tổng biên tập a tổng biên tập a tổng biên tập!! Anh nói một câu đi!!”

Wu Yifan không được người yêu an ủi lại bị một tên chuyên gây rối quấn lấy không thoát thân được nên xem như hoàn toàn điên rồi, vỗ mạnh lên bàn một cái: “Nghe này! Thứ nhất, anh chỉ đi gặp ba mẹ của Xing Xing, chưa gặp qua ba mẹ của bé Baekhyun nhà các người, làm sao anh biết bọn họ thích cái gì không thích cái gì! Có thời gian quấn lấy anh cả ngày cũng không bằng trực tiếp đến hỏi Baekhyun! Thứ hai, anh làm sao biết bọn họ có thích cậu hay không, anh cũng không phải mẹ vợ của cậu! Nhưng mà nếu quả thật phải nói thì anh cho cậu biết, anh tuyệt đối không thích loại con rể hiếm thấy như cậu! Cuối cùng! Gặp mẹ vợ cần có kỹ xảo gì hả? Dù cậu có kỹ năng đặc biệt thì đoán chừng mẹ vợ cũng sẽ không cảm thấy hứng thú đâu. Lễ phép hiểu chuyện, duy trì nụ cười là đủ rồi! Những thứ khác không nên hỏi! Anh cự tuyệt trả lời!”

Park Chanyeol bị hét đến sững sờ, đôi mắt vốn đã rất to giờ lại đang ngơ ngác trưng ra biểu cảm ngu bẩm sinh: “Cái kia… Anh nói xem em nên chuẩn bị quà gì để ra mắt ba mẹ của Baek Baek?”

… Ha ha~!Thật sự là quá tuyệt vời, vừa rồi mình mới đàn gảy tai trâu ư 〒▽〒…

Nếu như trong một đám người bị bệnh chậm tiêu, tên Park Chanyeol kia nhất định là người bệnh nghiêm trọng nhất. Ngày mai là phải cùng Baekhyun về nhà ăn tết rồi, giờ mới đột nhiên kịp phản ứng, gặp mẹ vợ gì gì đó —— nhưng thật ra là chuyện rất nghiêm trọng!

Lỡ như bác trai và bác gái không thích mình thì phải làm sao bây giờ?

Lỡ như ba mẹ của cậu ấy chê mình là cô nhi, là trai nghèo thì phải làm sao bây giờ?

Lỡ như ba mẹ của cậu ấy không ủng hộ mình và Baekhyun cùng một chỗ thì phải làm sao bây giờ?

Vào lúc Park Chanyeol đang hoảng hốt với những vấn đề đột nhiên nhảy ra, Byun Baekhyun đã nằm ở trên giường buồn ngủ rồi.

“A Baekhyun? Làm sao bây giờ?!”

Anh Byun liền con mắt cũng chưa từng mở ra mà đấm nhẹ một cái lên vai Park Chanyeol: “Vậy thì bỏ trốn. Mau ngủ!”

“Bỏ trốn??! Mang Tiểu Bạch Cửu cùng đi sao? Vậy nó phải đến trường thế nào?”

“=口= Xin cậu suy nghĩ những vấn đề mà nhân loại nghĩ đến có được không! Mau ngủ cho tớ!”

“Thế nhưng mà Baek Baek…”

“Cậu nói thêm một chữ nữa thì tớ sẽ không dẫn cậu về nhà.”

“…”

Vì vậy, sau khi quắn quéo với Byun Baekhyun không xong, ngày hôm sau Park Chanyeol chỉ biết tìm hiểu ở chỗ Wu Yifan —— Mặc dù kết quả cuối cùng vẫn vậy, bị tổng biên tập Wu mặt thúi quắc ném ra khỏi phòng làm việc, nhưng hắn rất hảo tâm mà dán một tờ giấy ghi chú lên ót của Park Chanyeol, bên trên ngoáy ngoáy tên của mấy món tốt cho sức khỏe.

Ngược lại là người trong cuộc chẳng có chút cảm giác nào là mình đã làm tổng biên tập đại nhân phiền đến gần đụng trần nhà rồi, vẻ mặt tên kia vẫn xán lạn mà phất phất tay với Wu Yifan: “Cảm ơn anh Yifan! Tối nay em đi mua ngay!”

Wu Yifan dựa cửa hít sâu một hơi: “Mau biến mất đi, xin cậu đấy…”

Công phu điều hòa khí huyết – điện thoại của Zhang YiXing vừa lúc gọi tới.

“Đột nhiên ca phẫu thuật bị hủy bỏ, Đại Ngưu, vừa rồi tìm em làm gì vậy?” Zhang YiXing thay lại áo blouse trắng thường mặc rồi đi khỏi phòng phẫu thuật, bởi vì đang đi nên giọng nói nghe có chút dồn dập.

“Cũng không có gì, bị Park Chanyeol quấn lấy hỏi cả đống vấn đề liên quan đến ra mắt ba mẹ, cũng sắp điên rồi.”

“Đi gặp ba mẹ nhanh như vậy? Baekhyun đối với cậu ấy thật đúng là không tầm thường… Phư, anh nói với cậu ấy thế nào? Nói anh đến nhà em thì ngã cái rầm, sau đó bị con chó bự ba em nuôi đuổi chạy cả đêm sao?”

“=口= Anh kể lại lịch sử tăm tối đó với cậu ấy để làm chi… Đến bây giờ anh vẫn thật sự không hiểu, sao con chó kia vừa nhìn thấy anh thì vẻ mặt như hung thần ác sát, có thể nhào vào anh bất cứ lúc nào…”

“Ha ha,” giọng Zhang YiXing bật cười rất lớn: “Đoán chừng là cảm thấy anh không giống người tốt.”

Vẻ mặt Wu Yifan đen xuống không trả lời lại, im lặng một lát mới nói tiếp: “Cũng sắp tan ca rồi, anh đi đón em.”

“Hôm nay em trực ca đêm, lại quên rồi?”

“Lại trực ban…” Giọng nói của Wu Yifan thấp xuống, miệng cũng kéo thành một đường thẳng biểu thị chủ nhân không được dễ chịu. Nhưng mà vẻ mặt không vui này cũng là chuyện trong nháy mắt mà thôi, không có qua vài giây đồng hồ liền biến mất, sau đó lại biến thành giọng nói dịu dàng: “Vậy em ăn cơm thật ngon, đừng quá mệt mỏi.”

Nghe thấy Wu Yifan nói như vậy thật ra lại khiến Zhang YiXing có chút không được tự nhiên: “Xin lỗi, trực suốt ba ngày liền rồi… Vợ của đồng nghiệp sinh con nên em phải giúp người đó…”

“Không có gì đâu.”

“Sao?”

“Không có việc gì. Anh nói rồi, sẽ không hạn chế em thì không hạn chế em. Trực xong ca đêm thì nói anh biết một tiếng, anh lái xe đến đón em về nhà…”

Zhang YiXing đột nhiên cảm thấy rất cảm động: “Đại Ngưu, anh thật sự thay đổi rồi…”

Lại không nghĩ phía sau lời Wu Yifan nói còn hai chữ: “make love”

=V= Được rồi, thật ra là vẫn không thay đổi chút nào, hừ!

Ngay khi Park Chanyeol mang vài hộp quà lớn về nhà, Byun Baekhyun và Lu Han đang ngồi ở phòng khách xem TV, lúc nhìn thấy túi lớn túi nhỏ, hai người đều sợ hãi kêu lên một tiếng.

“ĐM, Park Chanyeol, cậu quậy cái gì vậy… Hôm nay siêu thị giảm giá đồ bổ sao?”

Park Chanyeol lau mồ hôi trên đầu một cái: “Mua cho ba mẹ của Baekie, cũng không thể đi tay không mà ha ha~~ Baekie, cậu mau tới xem thử đi, tớ không có mua sai~”

“… Ang ~” Lu Han gặm hạt dưa, liếc qua một đống quà tặng bên cạnh TV, một đống quà tặng Byun Baekhyun vừa mới xách về nhà, cảm thấy giống như nghe thấy tiếng tiền bay qua ào ào.

“Cậu cũng mua?! A… Sao cậu không bàn với tớ một chút! Nhất định là mua trùng rồi!” Byun Baekhyun cau mày, vẻ mặt rất ảo não.

“Hả? Không phải chứ… Vậy làm sao bây giờ, ngày mai sẽ phải đến nhà ba mẹ cậu, cũng không có thời gian trả lại… Bước sang năm mới rồi người ta cũng không đi làm…”

“Cậu xem cậu xem, tất cả đều trùng nhau, thuốc bổ não, thuốc tăng cường sinh lực, thuốc bổ vitamin…”

“Nếu không thì cứ cho ba mẹ cậu hết~”

“Vậy cũng quá nhiều rồi… Ai, anh Lu Han, thuốc bổ não này anh cũng uống được đó, nếu không cho anh đi~~” Byun Baekhyun nói xong, liền đưa cho Lu Han một hộp thuốc bổ lớn. Lu Han ngồi ở trên ghế salon thoáng một phát thì nhảy dựng lên.

“Anh vẫn chưa già, sao anh phải uống cái đó? Anh không uống! Anh cũng sắp là người có bạn gái rồi!”

=口= Park Chanyeol vứt cho anh Lu Han một vẻ mặt bất đắc dĩ: “Là cô gái tên Oh Chaesim đó à?… Anh Lu Han… Anh nghiêm túc chứ…”

Lu Han cầm hộp thuốc bổ não ném vào trong ngực Park Chanyeol lại, vẫn ngồi nguyên trên ghế salon, vẻ mặt dõng dạc: “Dù sao thì anh vẫn cảm thấy Oh Chaesim rất tốt! Hơn nữa, bọn anh còn cùng thích nhóm nhạc Sói Con! Vừa lúc nhóm Sói Con ra album mới, bọn anh nói chuyện rất hợp nhau!”

“Cái gì mà nói chuyện rất hợp! … Rõ ràng là vì cảm thấy anh giống một thành viên trong nhóm nhạc đó nên mới làm quen với anh, thành viên ấy tên gì nhỉ… Làm gì có chuyện yêu nhau mà còn đòi hỏi bạn trai đi tập nhảy =V=~”

Byun Baekhyun ở một bên yên lặng thọt Park một phát: “Cậu nói bớt hai câu đi, củ cà rốt hay củ cải trắng còn yêu được~ Người ta vừa thích nhóm Sói Con vừa thích anh Lu Han, không được sao?”

“Nhóm nhạc Sói Con kia có mười mấy người đấy! So sánh thế trận này, anh Lu Han nhiều lắm là xếp thứ mười ba! Cần chi phải khổ vậy~~”

“Phư, cậu đủ rồi đấy~ Anh Lu Han, đừng để ý tới cậu ấy.” Sắp xếp xong những món đồ bổ trên mặt đất, Byun Baekhyun vừa cười vừa nói.

Lu Han bĩu môi, bộ dạng ‘anh đây vốn cũng không muốn để ý tới Park Chanyeol’: “Dù sao thì anh cũng thật sự thích Chaesim, hoạt bát, vui tươi như ánh mặt trời, lại còn còn dễ hòa đồng, quan trọng nhất là nhiệt tình, khi cười cũng không biết kiềm chế! [Cái gì… Tuy rằng cô ấy không có chân dài, nhưng mấy cái này mai sau cũng không thể bồi dưỡng ><]

Nghe thế, Byun Baekhyun rốt cuộc cũng không nhịn được, ghé vào bên tai Park Chanyeol nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Thì ra cười không biết kiềm chế mới là trọng điểm lúc chọn bạn trăm năm…”

“Không nói với các người nữa, Oh Chaesim gọi anh lên QQ rồi, Sói Con đã ra MV bài hát chủ đề!”

Park Chanyeol nhìn bóng dáng hí hửng của Lu Han mà bĩu môi: “Sao trước kia không nghe anh Lu Han nói anh ấy thích nhóm nhạc Sói Con như vậy…”

“Anh ấy làm gì thích nhóm nhạc ấy, dùng danh nghĩa thích nhóm nhạc đó để cưa em Chaesim mới là thật~~”

“Ai~ Tùy tiện vậy sao~ Mặc dù trong lòng luôn cảm thấy anh Lu Han bị chúng ta làm cho chán ngấy mới lao vào vòng tay của Oh Chaesim, nhưng vẫn lo lắng nếu như cô gái kia không phải là người tốt thì có thể làm sao bây giờ… Hai~ nhưng mà chuyện tình cảm~~ cũng khó nói lắm~ tớ hết lòng với bảo bối Baekhyun là đủ rồi~”

Vừa nói vừa nhào tới, ánh mắt đã sắp đụng vào bờ môi của Byun Baekhyun rồi, lại nghe một giọng nói non nớt từ đâu đó vang lên sang sảng.

“Baba, ba đã về rồi! Baba, sao ba về mà không nói với Bạch Cửu một tiếng hả! Baba, ba xem con vẽ nè!”

Hai vị baba lúng túng mà vội vã tách nhau ra, điều chỉnh tư thế ngồi của mình, vẻ mặt Park Chanyeol ứ đọng mà ôm Oh Sehun vào trong lòng, nhìn xem thằng bé vẽ một nhà ba người mà dở khóc dở cười.

Thiếu chút nữa thì 〒▽〒… Hôm nay ba chưa có hôn daddy của con đấy…

“Baba, con vẽ đẹp không?”

“Ừ, đẹp, rất giỏi! Tiểu Bạch Cửu, trở về phòng chơi một lúc có được không? Baba sẽ vào tìm con ngay!”

Byun Baekhyun yên lặng liếc mắt, cậu còn dám làm nữa sao…

“Nha… Baba và daddy lại có bí mật nhỏ~ Được rồi, được rồi ~~ Vậy baba nhanh lên nha, daddy cũng phải vào cùng!”

“Ừ, được,… A…… Con em cậu Park Chanyeol, con trai còn chưa vào phòng đấy!”

“Xoay người thì không nhìn thấy rồi, tớ không đợi nổi nữa…”

“A…… Cậu… Khốn…. A……”

Mỗi lần đều không cho tớ cơ hội để thở. Park Chanyeol, cậu cố ý!

Cảm giác được có một bàn tay sờ lên eo của mình, bắt đầu muốn tháo dây nịt của mình ra, Byun Baekhyun cuống quít mà đè bàn tay không an phận kia lại: “Đừng… Buổi tối, buổi tối nói sau…”

Park Chanyeol khẽ cắn vành tai của Byun Baekhyun một phát, lưu luyến không rời mà rút tay lại: “Vậy đêm nay cậu dỗ con trai ngủ sớm một chút đi.”

“Được, được…” Cảm giác được cái tên đầu óc hư hỏng kia lại rục rịch hôn lên bờ vai của mình, Byun Baekhyun xấu hổ, tim đập thình thịch mà đẩy con chó bự bên cạnh mình ra chỗ khác: “Ai nha~ Cậu đừng quậy tớ nữa! Đã đồng ý với cậu là tối nay rồi!”

“Phư, tớ thích chọc cậu, không được sao ~”

Bạn nhỏ Oh Sehun nằm lỳ ở trên giường vẽ tranh đang dẩu môi che hai lỗ tai lại.

Nói không cho con xem, nhưng mà con nghe được rất rõ~~ Không phải là hôn nhẹ thôi sao~~ cần gì phải đợi đến tối~ có cái gì đáng lo chứ ~~ Con với Đào Đào cũng thường hôn nhẹ mà~~

Ặc… Con ơi… Cái này… có chút không giống như vậy =V=…

Đúng như trong dự liệu, Byun Baekhyun bình thường đều thức dậy rất sớm nhưng ngày hôm sau cũng không dậy đúng giờ nổi, thậm chí đã sắp đến chín giờ mà vẫn vùi vào trong lòng Park Chanyeol nói cái gì mà không chịu thức dậy.

“Không muốn nhúc nhích…”, vừa nói còn vừa đập Park Chanyeol một phát: “Mỗi lần đều y như chiến tranh, cậu không biết kiềm chế chút sao?”

“Ừ ừ, lần sau kiềm chế một chút, lần sau…” =..=  Mỗi lần đều nói như vậy…



“Daddy, sao daddy còn chưa chịu thức dậy nữa~~ Chẳng phải baba nói hôm nay phải đến nhà bà ngoại sao?” Cửa bị đẩy ra, Oh Sehun đang ôm chén yến mạnh và ngậm muỗng nên giọng nói có hơi bập bẹ.

“Sehun đang ăn sáng à… Ưm~ Lát nữa daddy sẽ thức dậy…” Nói xong, lại cho Park Chanyeol một quả đấm: “Cái gì mà nhà bà ngoại! Là nhà bà nội có biết không?! Tớ cũng là ba của nó!”

Park Chanyeol hi hi ha ha mà chụp lấy quả đấm của Byun Baekhyun.

“Cũng như nhau, cũng như nhau mà~”

Thằng bé múc một muỗng yến mạch bỏ vào trong miệng: “Baba, daddy, hai người ăn sáng không?”

“Con ăn đi Tiểu Bạch Cửu, ăn xong bỏ chén vào trong bồn rửa là được rồi, không cần đụng chạm lung tung mấy thứ khác~”

“Dạ, con biết rồi~~ Daddy không được nằm ỳ ở đó. Mau đứng lên đi~~~”

Cửa vừa đóng lại, Byun Baekhyun lại rút vào trong lòng Park Chanyeol không chịu rời ra.

“Không thức dậy thật à?” Vò rối mái tóc mềm mịm của người nằm trong lòng mình, giọng nói của Park Chanyeol dịu dàng lại tràn ngập cưng chìu.

“Không dậy nổi… Không muốn đi… Chan Chan, ngày mai chúng ta đi nha~~~QAQ” Sặc, sao lại làm nũng vậy chứ…

“Không được đâu… Vé xe cũng mua rồi, cậu cũng biết bây giờ vé xe phải cướp mới có được…”

“A~~~~ Vậy để cho tớ lười thêm năm phút nữa thôi…”

Vẻ mặt Park Chanyeol đột nhiên lại đắc ý như đoạt được một kho báu không ai đoạt được, ôm cơ thể của Byun Baekhyun cười đến y như một thằng đần.

Tớ thích cậu như vậy, như đứa bé mà vùi vào trong lòng của tớ, luôn khiến tớ cảm thấy, tớ là toàn bộ thế giới của cậu.

Mặc dù tớ vốn thích mỗi một nét tính cách thuộc về cậu, cả lúc vui lẫn lúc không vui, lúc nũng nịu hay lúc độc mồm, lúc bạo lực hay lúc nói nhiều…

Dù sao thì tớ cũng thích tất cả…

Nhà của ba mẹ Byun Baekhyun ở thành phố A gần thành phố K, ngồi xe buýt hai tiếng là có thể tới rồi. Xóc nảy một hồi rốt cuộc cuộc cũng tới thành phố A lúc hơn năm giờ chiều, Byun Baekhyun vừa mới nhận được điện thoại do ba mẹ cậu gọi tới, nói là chuẩn bị thức ăn sắp xong rồi, về đến nhà là có thể ăn ngay.

“Tiểu Bạch Cửu, đến nhà ông bà ngoại nhất định phải nghe lời, có biết không? Không nên chạy lung tung hay sờ đồ đạc lung tung, nhìn thấy ông ngoại bà ngoại phải cúi đầu chào hỏi trước, muốn làm cái gì phải xin chỉ thị của baba…”

Một tay xách cả đống hộp lớn hộp nhỏ đựng quà tặng, một tay dắt tay Oh Sehun, Park Chanyeol cố làm ra vẻ nghiêm túc mà dặn dò thằng bé nhiều lần.

“Hing… Ông ngoại và bà ngoại rất dọa người sao? Tại sao phải nhớ kỹ nhiều thứ như vậy…” Thằng bé dẩu môi, có chút không tình nguyện mà hỏi lại.

“Không có đâu, Tiểu Bạch Cửu đáng yêu như thế ai mà không thích chứ~ Đừng nghe lời baba của con nói, baba cứ thích làm quá lên.”

“Baekhyun! Tớ rất nghiêm túc đó, có biết không? Lỡ như thằng bé này gây ra họa làm ba mẹ cậu không cho chúng ta cùng một chỗ…”

“So với tỉ lệ Sehun gây hoạ, tớ cảm thấy tỉ lệ  cậu gây họa sẽ cao hơn =V=.”

“〒▽〒 Có sao?~”

Được rồi, một lát nữa tớ cũng sẽ ngoan ngoãn, không chạy lung tung, không sờ đồ đạc lung tung, nhìn thấy ông ngoại và bà ngoại, a bậy, nhìn thấy bác trai và bác gái phải cúi đầu chào hỏi trước, muốn làm gì cũng phải xin chỉ thị của Baekhyun…

Byun Baekhyun bất đắc dĩ thở dài, sao cảm giác dẫn hai đứa con trai về nhà lại mãnh liệt thế này…

Hoa viên Thanh Tân, tòa nhà số 7, hộ số 202…

“Cọc cọc.”

“Ai ôi!!! Cuối cùng cũng đến rồi… Đợi các con từ trưa, không để đi chuyến xe sớm một chút sao, thiệt tình chứ~~ Đủ thứ chứng bệnh trong thời kì mãn kinh của mẹ con cũng tái phát hết rồi, vừa nãy còn tự nhiên nổi lửa với ba. Con nói xem, đã sang năm mới rồi mà nhất định phải cãi nhau với ba, có oan uổng không chứ…”

Cửa từ từ mở ra, kèm theo đó là một giọng nói trầm thấp lại dông dài.

Byun Baekhyun phư~ một tiếng liền bật cười, sau lập tức ôm chầm người đàn ông trung niên kia: “Ba… nhớ ba muốn chết~~”

Rốt cuộc cũng trông thấy baba của Byun Baekhyun, Park Chanyeol hết nhẫn lại nhịn, nhưng vẫn không nhịn nổi mà “phư” một tiếng—— Thượng đế ơi, nhìn xem cặp mắt của baba Baek Baek kìa!! Cặp mắt rũ xuống kia!! Cái cằm kia!! Cái lỗ tai kia!! Thật sự là rất giống rất giống rất giống đó!

… Cứu mạng với~ Xem ra trong vòng năm phút đầu tiên gặp mặt ba vợ mà mình phải nhịn cười đến thành nội thương…

“Người này… Chính là người mà con nói… Park Chanyeol đó hả? Trông thằng bé lúc nào cũng hí hửng~”

Cảm giác như Byun Baekhyun phiên bản già dặn đang nói chuyện với mình, Park Chanyeol thật sự rất…

“Xin chào bác trai, gọi con Chanyeol là được rồi ~” Gập người chín mươi độ xuống phía dưới. Trời ơi~ Park công quân phải cố nhịn đi!

“Gọi bác trai cái gì, cứ như Baekhyun, gọi ba!”

“Dạ, ba~~”

Vừa lên tiếng, Park Chanyeol vừa lôi Oh Sehun đang trốn ở phía sau mình ra ngoài: “Tiểu Bạch Cửu, mau chào hỏi ông ngoại.”

Oh Sehun nắm lấy quần của mình, con mắt chớp chớp vô cùng đáng yêu: “Ông, ông ngoại… Con là Oh Sehun, ông ngoại có thể gọi con là Tiểu Bạch Cửu… Con, con năm nay bốn tuổi rưỡi, học ở lớp chồi hoa hướng dương trong nhà trẻ Ái Khái Thấu. Con thích nhất là cậu bé bút chì Shin-chan, người bạn tốt nhất là Huang Đào Đào, con thích ăn nhất là bóng chocolate…”

“Ha ha, thằng bé đã lớn như vậy rồi à, thật là đáng yêu~ Lại đây, cho ông ôm một cái có được không?” Byun baba tươi cười ngồi xổm xuống giang hai cánh tay về phía Oh Sehun, thằng bé do dự liếc mắt nhìn Byun Baekhyun, cuối cùng vẫn chậm rãi đi tới.

Bà mẹ nó, nụ cười này… quả thật có thể hoàn toàn tiên đoán được Byun Baekhyun vài chục năm sau sẽ ra sao rồi…

“Ông ngoại… nhìn giống hệt daddy nha…” Tò mò mà lén sờ lên râu của Byun baba, Oh Sehun vẫn có chút không được tự nhiên, cách nói chuyện vẫn rất cẩn thận.

“A~~ Con mới nói con tên gì? Bạch tửu? Sao, tửu lượng của con rất tốt sao? Ha ha… Một lát nữa muốn uống hai ly với ông ngoại không?~~”

“=口= Ba!!”

“Ha ha…” Byun baba cười ha hả ra hiệu cho Park Chanyeol và Byun Baekhyun vào nhà, còn thuận tiện ghé vào bên tai Baekhyun hỏi một câu: “Sao ba là ông ngoại?”

Byun Baekhyun có chút xấu hổ, cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể rập khuôn những lời mà Park Chanyeol đã nói với cậu: “Cũng như nhau mà.”

Park Chanyeol cầm đồ đạc vội vã theo sau Byun Baekhyun.

“Baek Baek Baek Baek, biểu hiện của tớ thế nào? Cậu quả thật giống hệt baba của cậu! Nhưng mà thoạt nhìn ba khôi hài hơn cậu nhiều~~”

“=口= Cậu mới khôi hài. Cả nhà cậu trừ tớ và Tiểu Bạch Cửu ra đều khôi hài!”

〒▽〒… Tớ nói thật mà…

Để hết quà tặng trong phòng khách, Byun baba vẫn bế Oh Sehun, cả đám người nối đuôi nhau đi vào nhà bếp, chỗ Byun mama đang nấu canh.

“Mẹ~~~~~ Có phải mẹ đang nấu canh thịt viên mà con thích nhất không?!!” Byun Baekhyun bước một bước thật dài tới chỗ mẹ mình.

“Ai ai~ đừng đụng mẹ, suýt nữa là đổ canh rồi~ Cái thằng nhóc này, lớn rồi mà sao vẫn bộp chộp như vậy, lúc ở bệnh viện nhất định là làm người phiền người ta không ít phải không?” –  bà vừa nói vừa xoay người lại. Byun Baekhyun nhìn thì giống baba nhiều hơn, nhưng mà thần sắc giữa hai hàng lông mày thì lại giống y như mama — ngoại trừ chuyện – mama thoạt nhìn có hơi hung dữ.

“Mẹ, để con giới thiệu với mẹ. Đây chính là người mà con nói với mẹ trước đó, Park Chanyeol. Còn đứa bé ba đang bế chính là con trai của chúng con, Oh Sehun.”

Park Chanyeol lại vội vã thọt Oh Sehun một phát: “Tiểu Bạch Cửu, mau chào hỏi đi~”

〒▽〒 Ghét ghê, bài tự giới thiệu của con thật dài, người ta không muốn nói nữa…

“Bà ngoại, xin chào bà ngoại. Con là Oh Sehun, bà cũng có thể gọi con là Tiểu Bạch Cửu… Năm nay con bốn tuổi, học ở lớp chồi hoa hướng dương trong nhà trẻ Ái Khái Thấu….”

So với chuyện Byun baba lén lén lút lút hỏi Byun Baekhyun, Byun mama thì tương đối thẳng thắn hơn, trực tiếp nhướng mày lên: “Sao lại là bà ngoại?”

“A… Cái này…” Tại sao các người đều xoắn xuýt quanh vấn đề này!

Không có trả lời Byun mama, Park Chanyeol vội vã gập người xuống chín mươi độ: “Xin chào bác gái, con là Park Chanyeol!”

“…”

… Ơ? Sao không ai trả lời lại vậy…

“Bưng nồi canh qua để bên bàn đi.”

Ngoài dự đoán, Byun mama lãnh đạm bỏ lại một câu.

“Mẹ! … Ai~ mẹ sao vậy… Chanyeol có làm gì đâu…”

Byun mama quay đầu lại thưởng Byun Baekhyun một ánh mắt sắc lẻm, lại cho Park Chanyeol một cái bạch nhãn tựa như đã quá quen thuộc.

“Một hồi nói sau.”

Park Chanyeol bị trụy tim nặng rồi…

〒▽〒 Gì  vậy nè!! Phải làm sao bây giờ!

Ngẩng đầu liếc nhìn Byun baba, phụ thân đại nhân nhún nhún vai, vẻ mặt biểu thị ông cũng đành bó tay.

“Hí hửng nè, con phải nghe lời ba, nghìn vạn lần không thể hỏi bà ấy giận cái gì… Bà ấy nhất định sẽ không cho con vẻ mặt dễ xem, còn có thể phạt không cho con ăn cơm.”

… Quả nhiên tật xấu mỗi lần Baekhyun giận sẽ không cho mình ăn cơm… là do di truyền…

“Được rồi… Cám ơn ba. Mà ba ơi, con là Chanyeol, không phải hí hửng…”

“Còn đứng đó chọc ghẹo nhau à? Không muốn ăn cơm thì đừng có ăn!”

“… Sao mẹ lại giận đùng đùng như vậy, hôm nay là lễ mừng năm mới mà…”

“Đây đây, đến rồi đến rồi!”

Cả ba vợ và con rể đều quá quen thuộc, chưa được một giây sau thì Park Chanyeol và Byun baba đã vội vã chạy đến ngồi bên bàn ăn.

Len lén nhìn sang Byun mama đang đứng nhìn xuống mình, một giọt mồ hôi lạnh liền xẹt qua trán Park Chanyeol.

Cầu xin giúp đỡ mà nhìn về phía Byun Baekhyun, cũng chỉ nhận được một nét mặt bó tay khác.

〒▽〒 Vậy phải làm sao bây giờ!! Mẹ vợ hình như không thích mình. Phải làm sao bây giờ!!

Chỉ có Oh Sehun và Byun baba thỏa thích hưởng thụ một bàn đầy thức ăn ngon.

“Ông ngoại, ông ngoại, con muốn ăn tôm tôm~~~”

“Được~~ Ông ngoại lột vỏ cho con~~ Ai ôi!!! Cháu cưng thật ngoan quá, còn biết gắp rau cho ông ngoại~”

Có thể không hưởng thụ sao~~ Bà già kia ngày nào cũng lên cơn với mình. Hôm nay không cần mình dỗ bà ấy nữa, còn có cháu trai đại bảo bối ăn cơm chung~~~ Ai ôi~~

“Ahaha, Bạch Cửu thật sự không uống với ông ngoại một ly sao~~”

“Ông ngoại, con uống Cocacola được không?”

“Được!! Chờ ông ngoại lấy cái ly cho con haha~~”

“Yeah!! Bình thường daddy đều không cho Bạch Cửu uống Cocacola~~~~ Ông ngoại tốt nhất!!”

# Người chiến thắng cuộc đời – Byun baba #

# Người chiến thắng cuộc đời – Oh Sehun #

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK