Cười rộ lên thì con mắt sẽ cong cong, tôi thích nhất là sờ đầu của cậu ấy. Lúc tức giận có hơi hung dữ một chút, sẽ tay đấm chân đá với tôi, nhưng mà ra tay tuyệt đối không nặng ///ㅅ///
Sẽ buồn rầu nếu bữa sáng ngày hôm sau không phong phú, nếu như Tiểu Bạch Cửu không thích ăn sẽ rất thất vọng.
Lúc làm việc rất nghiêm túc, là một người có kế hoạch. Tim rất nhỏ. Thật ra khiếu hài hước cũng khá tệ.
Nếu như khổ sở thì đường cong của mắt sẽ cụp xuống phía dưới, bạn hỏi cậu ấy cái gì thì cậu ấy cũng không chịu nói.
Tôi khó chịu nhất là khi nhìn thấy cậu ấy khóc.
Ngay từ đầu không biết là vì cái gì, về sau mới hiểu được.
Cậu ấy vừa khóc, thế giới của tôi cũng bắt đầu đổ mưa.
Tôi thật sự rất thích cậu ấy.
A Chan thích bác sĩ Baek.
Xin hãy cùng một chỗ với tớ.
Tớ sẽ cho cậu thật nhiều nụ cười. Nếu như không cẩn thận chọc cậu giận, tớ sẽ đưa đầu tới cho cậu đánh.
Tớ có thể cùng cậu chuẩn bị bữa sáng cho con trai, mặc dù tớ có hơi lo là không biết mình có ăn sống nguyên liệu không.
Tiểu Bạch Cửu cứ ỷ lại vào bác sĩ Baek như vậy, cùng một chỗ với tớ có được không?
Lúc khổ sở, tớ sẽ làm cây cổ thụ của cậu.
Hãy bước vào lòng tớ đi bác sĩ Baek, ở chỗ ấy, tớ sẽ không để cho cậu khóc.
Tớ yêu cậu.
Hãy cùng một chỗ với tớ đi bác sĩ Baek.
Chúng ta cùng một chỗ, cho Tiểu Bạch Cửu một gia đình.”
Chương một của 《 Nhà có Bạch Cửu 》phiên bản mới đặc biệt ấm áp, chữ viết đi cùng với tranh vẽ, trong mỗi ô tranh vẽ sẽ có một hàng chữ viết ngọt ngất ngây. Ở cuối manga còn có kèm theo một tấm hình, là hình “bác sĩ Baek” đang ôm Tiểu Bạch Cửu từ sau lưng, Tiểu Bạch Cửu cười đến vẻ mặt vô cùng vui vẻ mà hướng màn hình làm V sign.
Weibo này vừa post lên lập tức gây được tiếng vang lớn trên mạng, chỉ một buổi sáng mà lượng repost đã hơn năm nghìn. Bạn đọc trên mạng cũng nhao nhao cảm thán “Thật cảm động, đáng yêu muốn chết luôn~”, “A Chan thật sự là cao thủ event”, “Hai người quá hạnh phúc, thật làm người ta ghen tị” hay là “Cùng một chỗ rồi~ phải post hình thật của một nhà ba người lên đó”, vân vân và vân vân…
Tất nhiên là Byun Baekhyun cũng thấy, mặc dù lúc ăn cơm trưa Zhang YiXing đưa di động đến trước mặt thì cậu mới nhìn rõ.
Nhìn ngang nhìn dọc đều cảm thấy không giống như là lời mà Park Chanyeol sẽ nói ra, rồi đến từng chi tiết cảm động được cậu ấy vẽ rất rõ ràng, thật giống như là hình ảnh thu nhỏ của mấy ngày nay. Lần đầu tiên gặp cậu ấy thì không quá thuận mắt, ai biết về sau lại bị cậu ấy hấp dẫn, ai biết, hôm nay, cậu ấy cũng sẽ vì hỉ nộ ái ố của mình mà vui vẻ hay khổ sở.
Có lẽ là bởi vì cậu ấy không có cách nào mở miệng trước mặt mình nên mới dùng phương thức như vậy để nó xuất hiện ở trước mặt mình.
Dùng cả một buổi sáng để vẽ ra tác phẩm như vậy, tên kia hẳn đã dùng hết tế bào não trong một năm của mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, Byun Baekhyun liền không tự chủ được mà bật cười.
Rốt cuộc mình đã cảm nhận được cái gọi là điều tuyệt diệu của “tình yêu” rồi.
Zhang YiXing nhịn không được vỗ vào ót của thằng nhóc cười đến miệng sắp toét ra sau gáy: “Khống chế một chút a Baekie ~ Nước miếng cũng nhễu lên điện thoại của anh rồi.”
Tiếp đó liền nhìn thấy Byun Baekhyun hốt hoảng phục hồi tinh thần lại, còn lấy tay lau miệng. Sau khi phát hiện Zhang YiXing là đang trêu chọc cậu, mặt có hơi đỏ lên: “Anh Xing Xing, đừng chê cười em.”
“Ha ha, anh cười cậu làm gì, anh hâm mộ còn không kịp đấy —— Chanyeol nhà cậu tốt xấu gì vẫn đủ lãng mạn, còn Đại Ngưu chỉ biết chơi trò bá đạo, cảm thấy dồn anh vào góc tường nói một câu ‘Em là của anh’ thì rất giỏi rồi… Ai mà thích cái trò lãng mạn kiểu đó chứ, làm như anh là tụi con gái vị thành niên thích xem Mary Sue vậy…”
Đưa điện thoại di động trả lại cho Zhang YiXing đang rơi vào trạng thái “Lải nhải quở trách Đại Ngưu”, Byun Baekhyun nhỏ giọng lầm bầm mấy câu, như là đang xác nhận cái gì đấy với bản thân mình: “Như vậy rất lãng mạn sao? … So với trên băng ghế lạnh cóng, nói xong còn run rẩy… hình như trò kia lãng mạn hơn. Chả trách tên ngốc kia một lòng muốn thổ lộ một lần nữa…”
Mặc dù với tớ mà nói, có thể nghe được cậu nói yêu tớ, ở đâu cũng không sao cả.
Nhưng mà vẫn cực kỳ biết ơn, tình cảm bằng cả tấm lòng của cậu.
Cầm điện thoại di động của mình vào weibo của Park Chanyeol lần nữa, Byun Baekhyun cảm giác mình quả thật có thể xem nó và cười suốt cả đời, A Chan thích bác sĩ Baek… Ban đầu vốn làm cách nào cũng không nhớ được họ của mình…
Đang nghĩ ngợi, lại có tin nhắn của người nào đó gửi tới.
[Đây là A Chan cực kỳ thích cậu, xin đón nhận tớ nha bác sĩ Baek ///ㅅ///]
Byun Baekhyun phư một tiếng thì bật cười, di chuyển ngón tay đánh ba chữ: [Không đón nhận.]
[Hả?? Vì sao!! Baek Baek, cậu không thích tớ sao!]
Ông trời… ơ…i, cái tên đần độn này…
[Hình như tớ đã đón nhận cậu một lần rồi, xin hỏi vì sao phải đón nhận một lần nữa?]
Sợ Park Chanyeol thật sự cho là mình “Không đón nhận” cậu ấy, Byun Baekhyun còn bắt chước Chanyeol mà gửi lại một emo đáng yêu là “///ㅅ///” cho cậu ấy.
Không bao lâu, Park Chanyeol đã gọi điện thoại tới.
Vừa nối máy đã nghe thấy chất giọng trầm thấp nói một tràng như pháo bắn đùng đùng: “Baekhyun, cậu thật xấu! Thiếu chút nữa thì tớ đã tưởng cậu nói thật, cậu có biết không!”
Byun Baekhyun vẫn cười đến không ngậm miệng được: “Lời tớ nói là thật đó~”
“Baek Baek, tối nay chúng ta cùng đi đón Tiểu Bạch Cửu tan học nha? Thằng bé còn chưa biết hai chúng ta cùng một chỗ, nhất định nó sẽ rất vui.”
Cậu cảm thấy con trai cậu đều trông thấy hai ta ngủ chung một giường rồi, nó còn chưa biết cái gì chứ… Sehun thông mình hơn cậu nhiều…
Nói thì nói vậy thôi, nhưng mà chuyện đó và chuyện tay cầm tay đi đón con là hai chuyện khác nhau nha, Byun Baekhyun gật một cái: “Được, tan ca gặp ở đâu?”
Sau đó thì nghe được giọng của Park Chanyeol vô cùng tự hào mà nói: “Tớ đi đón cậu! Đến lúc đó chúng ta đi xe điện ngầm hay đi taxi đến nhà trẻ thì tùy cậu chọn!”
Cảm giác như là nói xong câu “Cậu muốn núi vàng hay núi bạc thì tớ đều cho cậu” vậy, mặc dù nghe có chút ngây thơ, nhưng đối với Byun Baekhyun mà nói vẫn hữu dụng —— Núi vàng núi bạc tớ cũng không muốn, chỉ cần cuộc sống hai người thuộc về chúng ta, như vậy là tốt nhất.
Cuối cùng, Byun Baekhyun đến giờ đi làm nên phải cúp điện thoại, rõ ràng đã nói hẹn gặp lại, Park Chanyeol turn around ở đầu bên kia lại hô một tiếng: “Ê Baek Baek!”
“Hả? Còn có việc gì?”
“… Tớ sẽ thật tốt với cậu, hãy tin tưởng tớ!!”
Trong lòng Byun Baekhyun bỗng dưng cảm thấy ấm áp: “Ừ, tin cậu.”
Hô ~~~ quả nhiên là quá lâu không có yêu đương, sao mà cảm thấy… chỉ cần là chuyện có liên quan đến tên kia, bất kể lớn nhỏ đều có thể làm cho mặt của mình mau chóng nóng lên a~~
Chập tối, kim đồng hồ vừa qua số 6, Park Chanyeol thoáng cái nhảy dựng lên, mặc thêm áo khoác hí hửng chạy ra bên ngoài —— bị Wu Yifan kịp thời tóm lấy.
“Làm gì vậy? Hí hửng như thằng điên ấy, trúng số độc đắc?”
“Ha ha, gần như là vậy! Em đi đón vợ em, sau đó cùng vợ em đi đón con tan học!”
Wu Yifan nhếch mày lên: “Rốt cuộc cũng cùng một chỗ?”
“Ha ha, đúng vậy…”
“Mặc dù không phải tốc độ của người thường, nhưng vẫn chúc mừng các cậu, ”
“Cám ơn tổng…”
“Cho nên tiền bồi thường lần trước đập nát đồ trong quán ăn Nhật vẫn trừ vào trong tiền lương của cậu.”
Park Chanyeol lập tức biến sang vẻ mặt cầu xin: “〒▽〒 Tổng biên tập!”
… Ha ha ha, dễ lừa gạt như vậy thật sự có thể làm công ư? Đã vậy còn nuôi lớn một đứa con trai, thật sự là kỳ tích nhân gian…
Vỗ vỗ bả vai của Park Chanyeol, bộ dạng của Wu Yifan vẫn như một lão đại: “Bệnh viện Nhân Ái đúng không? Cùng đi đi.” Cảm nhận được bên cạnh phóng tới ánh mắt hỏi thăm, lại lạnh nhạt giải thích: “Mặc dù anh không có con trai, nhưng vẫn có vợ mà.”
“! Tổng biên tập, cuối cùng anh cũng lôi được anh Xing Xing về rồi sao?? Vậy cũng chúc mừng…”
“Còn chưa được.”
“… Ặc, tổng biên tập, anh cố gắng thêm chút nữa đi, nhất định là có thể lôi về…”
“Xing Xing luôn nói anh không lãng mạn, nói anh bá đạo, luôn nhốt em ấy trong nhà như thú cưng, làm em ấy cảm thấy không được coi trọng… Chanyeol, cậu nói một chút chuyện cậu thổ lộ với Baekhyun đi?”
“A, cái này a~~ lần đầu tiên là ở trên băng ghế, cũng không có làm gì hết, chỉ kéo tay của Baekhyun nói mấy câu. Nhưng mà lần kia bởi vì phát sốt nên em cũng không nhớ rõ đã nói cái gì, vì vậy sáng hôm nay em lại thổ lộ lần nữa, chính là trong manga trên weibo của em~~”
Wu Yifan như có điều suy nghĩ mà khẽ gật đầu: “Trên băng ghế… nói chuyện?”
Cái chỗ ấy có chút lãng mạn nào hả?
.. Ưm… Thật ra… Park Chanyeol cũng đâu có nói là lãng mạn =口=.
Xuống xe, Byun Baekhyun đã chờ ở cửa bệnh viện, Park Chanyeol vội vã chạy tới ôm người ta vào trong ngực.
“Baek Baek!”
Không bao lâu lại nhỏ giọng bám vào bên tai Byun Baekhyun mà nói: “Baekhyun, tớ nhớ cậu lắm…”
Cảm giác lỗ tai của mình lập tức bị phỏng, Byun Baekhyun oán trách: “Miệng lưỡi trơn tru, học của ai vậy?”
Chó bự thân mật mà khẽ hôn lên vành tai của Byun Baekhyun một cái: “Không thầy cũng tự biết, không được sao~ Thuộc tính này phải đặc biệt gặp bác sĩ Baekie mới có thể lộ ra.”
“Đi chỗ khác, bệnh của cậu là chứng nan y hỗn tạp, bác sĩ Baekie trị không được~”
Tránh khỏi vòng tay của Park Chanyeol, Byun Baekhyun có chút đỏ mặt muốn đi lên phía trước, tay phải lại lập tức bị nắm lấy.
“Có thể tớ vì cậu mới bị bệnh đấy, bác sĩ phải phụ trách~”
“Tớ cảm thấy rõ ràng sau khi gặp tớ thì cậu mới lộ ra thuộc tính da mặt dày đó Park Chan Chim!… Được rồi, được rồi, cho cậu nắm tay là được chứ gì… Cậu dám hôn tớ trên đường lớn thử xem! Tớ nhất định sẽ cắn đứt đầu lưỡi của cậu!”
Nghe nói như thế, động tác muốn hôn của Park Chanyeol chỉ làm đến phân nửa, quả thật là bị dọa nên mắc kẹt giữa đường —— Cái kia… Tớ chỉ muốn ăn đậu hủ cậu một chút thôi… cũng không cần phải tưởng thật mà hung dữ như vậy a…
Bên kia, Zhang YiXing vừa ra khỏi bệnh viện đã bị Wu Yifan dùng thế sét đánh không kịp bưng tai kéo đi mất.
Liếc mắt lên trời một cái, học trưởng Zhang bình thường luôn tao nhã hữu lễ dường như vừa đến trước mặt Wu Yifan liền không nhịn được mà muốn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để xỉ vã và nổi điên với tên kia.
Làm gì vậy chứ, lại muốn dồn vào góc tường nói cái gì mà “Này cậu bé, anh xem trọng em đấy, không cùng một chỗ với anh thì em nhất định phải chết” hả! Wu Yifan, có phải lúc nhỏ có người cho anh một viên thuốc bổ não rồi dặn anh phải bồi bổ thật tốt không?!
Không được dịu dàng cho lắm mà lôi Zhang YiXing nhét vào trong xe của mình, lúc này Wu Yifan mới lên tiếng nói: “Xing Xing, chúng ta về nhà đi.”
Zhang YiXing không chút suy nghĩ liền giận xù lông: “Tôi cần chi phải về nhà, tôi không về! Đại Ngưu, hai ta đã chia tay! Hơn nữa, tôi cũng không muốn quen lại với anh!”
Thả chậm tốc độ xe, vài giây đồng hồ sau Wu Yifan mới mở miệng, trong giọng nói mang theo chút ý thương lượng hiếm khi nghe được: “Cái kia… chẳng lẽ muốn trên băng ghế thật sao? Bây giờ trời lạnh như vậy, Xing Xing, anh sợ em sẽ bị bệnh.”
Băng ghế... Nói vậy làm quái gì...
Gặp Zhang YiXing không nói chuyện, Wu Yifan liền nói tiếp: “Chanyeol nói... Cậu ấy thổ lộ với Baekhyun trên băng ghế, như vậy lãng mạn hơn thật sao?... Thật ra anh cũng lên mạng tra thử rồi, nhưng mà những trò bịp bợm kia anh làm không được, cảm giác mình còn chưa mở miệng cũng đã làm bản thân buồn nôn muốn chết... Nhưng mà nếu như ở trên băng ghế tốt hơn…, chúng ta hãy đi tìm một cái?”
“... Mấy thứ sến súa được loại bỏ đầu tiên như băng ghế, anh... còn lên mạng tra xem làm sao để biến thành lãng mạn?”
“Ừ, anh đã nghe hết những gì em nói. Chỉ có điều, muốn thay đổi hoàn toàn, vẫn cần phải có thời gian.”
Zhang YiXing cảm thấy có chút bị chàng trai bên cạnh đâm chọt. Hai người cùng một chỗ cũng có gần bốn năm, hiểu rất rõ tính nết của đối phương. Cậu biết rõ Wu Yifan sẽ không vì bất cứ người nào mà thay đổi, cho dù là người mà hắn yêu nhất. Vì thế, sau khi cậu phác giác sự mệt mỏi và chán chường xuất hiện trong tình cảm mới bất đắc dĩ lựa chọn chia tay —— hoàn toàn không nghĩ tới, vậy mà… vậy mà…
Cậu vẫn còn nhớ rõ những lời Wu Yifan nói lúc hai người vừa quen nhau.
“Zhang YiXing, cho dù em thích anh chỉ một chút xíu thôi cũng phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh —— Bởi vì anh thích em, thích muốn điên mất rồi, không cho phép em rời khỏi anh.” —— quả thật không phải bá đạo bình thường.
Còn sau đó thì sao...
“Xing Xing, không cho phép đi liên hoan với đồng nghiệp. Uống nhiều quá bị đồng nghiệp giở trò thì phải làm sao bây giờ? Anh lại không thể cùng đi với em.”
“Anh phải đi Thượng Hải công tác một chuyến, mỗi ngày phải nhớ gọi điện cho anh, mỗi ngày đều phải gọi!” —— lại vừa giống như đứa trẻ ngây thơ ỷ vào mình.
Mà ngay cả khi anh ta phát hiện mình không vui thì bộ dáng vẫn cao cao tại thượng như cũ.
“Em không được nghĩ nhiều chuyện không đâu như vậy, em là của anh, anh mà có thể bạc đãi em sao?”
“Xing Xing, anh là người yêu của em.” —— người sáng suốt nhìn vô cũng biết mình không chỉ muốn tình yêu của anh ta.
Những lời Wu Yifan vừa nói… lại làm cổ họng Zhang Yixing nghẹn lại một chút.
Muốn thay đổi hoàn toàn, vẫn cần phải có thời gian.
“Xing Xing, tại sao không nói chuyện?... Nếu em quả thật không muốn, thì anh sẽ đưa em trở về chỗ mà em đang ở.”
Cánh tay đột nhiên bị một bàn tay dài mảnh nắm chặt.
“Trở về nhà tôi, à không, nhà của anh. Đã lâu rồi không có về, cũng muốn đi xem thử.”
Cho anh ta một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội.
Ai bảo từ lúc tôi lên chiếc xe này thì trong lòng đã không ngừng kêu gào tên của anh... Có đôi khi tôi thật sự cảm thấy mình nhất định là người ủng hộ mấy thứ hại não mà =V=.
“Thật sự?! Xing Xing, anh không nghe lầm chứ?”
“Tôi không rảnh mà đi lừa anh. À, còn có, anh vừa quẹo sai đường rồi.”
Nhà trẻ Ái Khái Thấu đang tiến hành một trận đấu kịch liệt —— chung cực quyết đấu giữa xe đua hồ lô của bạn nhỏ Đường Nhị Mao và xe đua gấu trúc của Huang Zitao!
... Thật ra chỉ là so xem ai điều khiển xe chạy nhanh hơn mà thôi.
Nhưng mà cả đám nhỏ lại cực kỳ chăm chú, lại còn nghiêm túc miễn bàn luôn.
“Vòng cuối cùng rồi, đua xong thì ra về a~ Đường Nhị Mao, Huang Zitao, hai em chuẩn bị xong chưa?” Lu Han và Kim Joonmyeon đứng ở hai bên đường băng, vẻ mặt cả hai cực kỳ nghiêm túc, làm như trận đấu này sẽ làm tăng tuổi thọ đến một mức độ cực kỳ cao.
Oh Sehun đứng ở bên cạnh Huang Zitao, dường như còn gấp gáp hơn bất kỳ ai khác: “Đào Đào, cậu nhất định phải thắng nha Đào Đào! Cậu thắng thì chúng ta mới có mứt quả ăn suốt một tháng! Mao Mao vừa mới ký giấy sinh tử đấy! Xông lên đi Đào Đào! Vì mứt quả! Mứt quả!”
Huang Zitao có chút bất mãn mà xoay người sang: “... Hừ! Cậu chỉ quan tâm mứt quả!”
“Tớ không có nha! Đào Đào, tớ đâu có không quan tâm đến cậu... Đào Đào, Đào Đào~~~”
“Cậu có! Cậu há miệng ngậm miệng đều là mứt quả! Đều không có tớ!”
Vặn ngón tay suy nghĩ một chút, Oh Sehun cảm thấy hình như vừa rồi mính đúng là nói mứt quả nhiều lắm, vì vậy thật sự thấy hơi có lỗi với Đào Đào...?
“Đào Đào, cậu đừng có không vui mà, còn phải thi đấu đấy... Hing hing~ Đào Đào, cậu để ý đến tớ đi~”
Lượn quanh Huang Zitao vài vòng, Oh Sehun cực kỳ gấp gáp, tiếc rằng Đào Đào của cậu hình như quyết tâm không để ý đến cậu nữa, cúi đầu một mực loay hoay với bộ điều khiển trong tay.
“Hing... Đào Đào, cậu đừng có bơ tớ mà... Tớ không cần mứt quả nữa! Mứt quả đều cho một mình Nhị Mao ăn đi, vừa chua vừa ngọt lại vừa cứng nữa! Thật ra cũng đâu có ngon...” Nói xong, Oh Sehun còn lắc lắc vai của Huang Zitao, dùng sức bobo một cái lên má của gấu trúc.
“Đào Đào, cậu còn giận tớ sao? Tớ bobo thêm bên trái thì cậu sẽ không giận nữa phải không?”
Trên mặt của Huang Zitao lúc này rốt cuộc mới có chút vui vẻ, cẩn thận đặt xe đua ở trên đường chạy, xoay người lau mặt: “Đợi tớ thắng rồi hãy hôn~”
=V= Êu~~ cảm giác thằng quỷ nhỏ này là cố ý đó.
Vì vậy, vào lúc Park Chanyeol và Byun Baekhyun đi vào lớp chồi hoa hướng dương, liền nhìn thấy hình ảnh đầy ngoạn mục là Oh Sehun ôm Huang Zitao vừa mới chiến thắng, dùng siêu đại lực mà bobo một cái lên ót của thằng bé kia. Dường như trong thế giới của bọn trẻ, có lẽ bobo chỉ là một cách thức trực tiếp để biểu đạt vui sướng hay an ủi nhau lúc không vui mà thôi —— Về điểm này, vệt nước bọt sáng long lanh trên ót của Huang Zitao có thể chứng minh được.
“Hun Hun, cậu làm gì thế? Mỗi lần hôn tớ đều làm nước bọt dính lên mặt của tớ... Hơn nữa, cậu không được gặm đầu của tớ nha, đau lắm!”
“Vì quá vui khi cậu được hạng nhất cho nên mới dùng sức mà hôn chứ bộ!”
“Nhưng cũng không cần dùng sức đến như vậy...”
“A a Đào Đào, cậu xem!! Là baba và chú Baekie!! Đào Đào, hai người cùng đến đón tớ kìa! Là lần đầu tiên đó!!”
Huang Zitao vừa nãy vẫn còn oán giận đầu mình bị gặm đau quá cũng lập tức nhìn sang: “Oa~~ tay cầm tay... Nhất định là ở cùng một chỗ rồi đó Hun Hun!”
“Hay quá, hay quá!! Rốt cuộc baba cũng cùng một chỗ với chú Baekie. Đào Đào, tớ không bao giờ là con hoang không ai muốn nữa, tớ cũng có một nhà ba người!” Cầm tay của Huang Zitao, Oh Sehun kích động cực độ.
“Ừ ừ! Rốt cuộc thì không còn ai dám khi dễ Hun Hun nữa!”
Bỏ tay Huang Zitao ra, Oh Sehun như một làn khói mà bay tới, vèo một phát liền chui vào trong ngực của Byun Baekhyun.
“Chú Baekie cùng một chỗ với baba có phải không?!! Quá tuyệt vời!! Bạch Cửu rốt cuộc có một nhà ba người rồi! Chú Baekie là mẹ của con phải không?!”
“Phư, cái thằng này...” Park Chanyeol gãi gãi đầu, thầm nghĩ, quả nhiên thằng nhóc này biết rất nhiều chuyện...
“Tiểu Bạch Cửu, đừng quậy chú Baekie của con, qua baba này, ngoan~~” Ôm thằng bé vào trong lòng, ba người chậm rãi đi ra ngoài.
Quay đầu lại muốn chào hỏi anh Lu Han một tiếng, lại thấy cái anh kia chẳng biết lôi một cái khăn tay bông hoa lá hẹ ở đâu ra, lúc này đang giả vờ lau nước mắt rồi vẫy vẫy về phía mình, miệng còn làm khẩu hình: “Xem như đời này của anh đáng giá rồi~~ Có chuyện bát quái gì tối nay về nhà nhớ nói cho anh nghe với nha~~~”
... Anh Lu Han, người lún vào ‘hủ môn’ sâu như biển biển giống anh, thật sự có thể tìm được một cô em chân dài làm vợ sao?
“Hay quá, hay quá!! Baba và chú Baekie cùng một chỗ~~~ Bạch Cửu không phải là con hoang!” Vẻ mặt của Oh Sehun rất hưng phấn, không an phận mà nhích tới nhích lui trong lòng của Park Chanyeol.
“Làm ơn đi, bảo bối, con làm ơn ngoan ngoãn một chút đi~~ Đừng có lộn xộn nữa~~”
Byun Baekhyun ngược lại là nở nụ cười: “Thằng bé này, sao còn hơn phấn hơn cả hai chúng ta~”
Park Chanyeol cũng cười theo: “Nó chính là đệ tử thân truyền của anh Lu Han mà, nó chuyên tâm làm bà mối bốn tuổi rưỡi, hai chúng ta chính là vụ làm ăn đầu tiên của nó, có thể không vui sao~ Đúng không con trai?~”
Oh Sehun lại vô cùng thẳng thắn mà nói thật: “Nghe không hiểu baba nói cái gì~~ Chú Baekie, con có thể gọi chú là mama không?”
“A... Cái này... Chú là con trai, cho nên không được gọi là mama a...” Byun Baekhyun có chút khó xử mà liếc nhìn Park Chanyeol.
“Vậy kêu baba đi~ Ưm... Nếu như Bạch Cửu cảm thấy gọi như vậy sẽ không phân rõ, thì kêu chú Baekie là... daddy đi! Thế nào?”
Mới sẽ không nói đêm qua mình đã suy nghĩ chuyện này thật lâu. Thật ra trẫm rất cơ trí, chỉ là không được nổi tiếng cho lắm mà thôi...
Byun Baekhyun cắn môi suy nghĩ một chút, sau đó thì gật đầu nhẹ: “Được rồi, vậy kêu daddy a. Tiểu Bạch Cửu, có được không?”
“Không có mama sao... A…... Không có mama... Ưm~ thật ra hai baba cũng không tệ! Channal baba và Baekhyun daddy! Daddy daddy daddy ~~~~”
〒▽〒 Bảo bối, con kiềm chế một chút đi, đừng để chú làm daddy của con mới được năm phút đã bị sự đáng yêu của con làm mất máu mà chết...
Đi đến ven đường, Park Chanyeol vừa muốn đưa tay kêu xe, liền phát hiện ra một sự thật vừa xấu hổ vừa thảm thiết: Trên người mình tiền mặt không đủ, chỉ còn lại có hai đồng rưỡi mà thôi =V=.
Byun Baekhyun nhìn thấy vẻ mặt cậu ấy lén móc túi lại vừa giận vừa buồn mà rút tay ra, trong lòng cũng đã hiểu sơ sơ rồi —— Vì vậy, vui vẻ mà lấy ra một tờ Mao gia gia màu đỏ (100 đồng) nhét vào trong túi áo của Park Chanyeol.
“Baek Baek?” Người cao to đang ôm con vẻ mặt ngốc ra như làm chuyện xấu mà bị chộp được.
“Đừng nhìn tớ như vậy ~ Có vấn đề gì đâu~ Tớ cũng không phải mấy cô em chân yếu tay mềm, không cần cậu nuôi tớ, hai chúng ta cùng nhau nuôi nấng Tiểu Bạch Cửu là được rồi~ Đúng không, con trai?”
“Daddy ~~ daddy daddy daddy~~~” Hay rồi, cảm giác được buổi tối hôm nay, trước khi ngủ, Oh Sehun sẽ bị biến thành thú cưng đáng yêu chỉ biết phát ra một âm tiết.
Park Chanyeol vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, gãi đầu vỗ vỗ vào túi áo, sau đó lại cầm tay của Byun Baekhyun.
“Thật xin lỗi, cùng một chỗ với tới, có thể phải chịu khổ rất nhiều... Rất nhiều thứ tạm thời tớ vẫn không thể cho cậu được... Ngay cả khả năng đi xe về nhà cũng...”
Byun Baekhyun vươn tay chỉnh lại mái tóc dợn sóng bị gió thổi tung của Oh Sehun, lại nhìn sang Park Chanyeol, vẻ mặt cười lên tươi sáng như ánh mặt trời.
“Mặc kệ cậu có cái gì, cậu chịu đem những điều trân quý nhất của cậu ra chia sẻ với tớ, tớ đã rất mãn nguyện.”
Oh Sehun có chút kinh ngạc mà duỗi bàn tay nhỏ bé ra sờ lên ánh mắt của Byun Baekhyun: “Trong mắt của daddy có sao sáng~~”
Park Chanyeol cũng cười, hôn một cái lên mặt của thằng bé, một tay ôm Oh Sehun, một tay nắm Byun Baekhyun.
 
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, đây chính là toàn bộ thế giới của tớ.
Với tớ mà nói, cậu cũng là người trân quý nhất.
Baekhyun của tớ.