Hắn vừa đi tới vừa cởi áo khoác đồng phục có chút kỳ quái trên người ra, bên trong mặc cái áo ba lỗ trắng, vừa mới cởi ra để ở hàng ghế đầu tiên xong, trên mặt Hồ Khải đã nở nụ cười nóng lòng muốn thử: “Sao rồi, chia đội thế nào?”
Sau đó nụ cười đó cứng đờ trên mặt, hắn tiến lên trước hai bước, hơi cúi người xuống thấp hơn một cái đầu, vẻ mặt không hiểu gì mở miệng: “Ôi, sao ở đây lại có một người thấp bé thế này, một mét bảy, với lên bảng bóng rổ được sao?”
Ôn Phi đỏ mặt, hừ qua mũi một cái, vô cùng xem thường, cô nhe răng cười, lộ ra hai cái răng hổ nhỏ: “Hổ* Tử, cậu chờ chị đây đánh cho cậu tơi bời hoa lá đi!”
*Tác giả chơi chữ, đồng âm với tên Hồ Khải.
Hồ Khải ừm một tiếng, nhảy dựng lên, biểu cảm buồn cười ngập tràn trên mặt, dùng giọng điệu của kinh kịch nói: “Đi~ Thôi~”
Cuối cùng phân Hồ Khải và hai bạn nam một đội, Ôn Phi, Lương Kỳ và một bạn nam còn lại một đội, cuộc thi đấu nhỏ sắp bắt đầu, người ngồi xem trên sân thẳng thắn huýt gió.
Hồ Khải đánh giá thấp thực lực của Ôn Phi, một lý do quan trọng là bởi vì cô là nữ, hắn hoàn toàn không thể giở trò như với nam sinh khác, Lương Kỳ khiêm tốn đi về vị trí, một đường xông ra khỏi vòng vây truyền bóng cho Ôn Phi, Ôn Phi thực hiện một quả lay-up hai bước lên rổ, ngay giữa hồng tâm.
Trên sân lại có mấy bạn nam huýt gió, trận chiến giữa mấy thanh niên càng đánh càng hăng từ căng thẳng tột độ tiến vào trạng thái sôi động, nam sinh trên sân cũng hét lên: “Hồ Khải, mấy tháng không chơi bóng tay cậu gãy luôn rồi hay gì? Bóng đều bị người ta cướp hết!”
Hồ Khải cũng hơi buồn bực, chơi với mấy tên gà không biết đánh bóng rổ thì đương nhiên hắn muốn gì được đó, nhưng Lương Kỳ không phải nhân vật nhỏ, tay lẹ chân mau, cậu ấy cướp được bóng cũng không vội vàng ném ngay, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không cậu ấy nhất định truyền cho Ôn Phi, để Ôn Phi ném vào rổ.
Trong lòng Hồ Khải có một giọng nói lẩm bẩm, cái tên này cố ý, dùng cách này làm tăng lòng tin và sự chú ý của Ôn Phi với cậu ta, trong lòng tên này của quỷ!
Trận thi đấu nhỏ mười mấy, hai mươi phút kết thúc, đội của Hồ Khải thực sự đáng thất vọng, chỉ dựa vào Hồ Khải giành được mấy quả, Hồ Khải ngồi bệt xuống đất, có mấy phần làm nũng: “Ôn Phi, ta bị đánh thảm hại thế này có kem ăn không?”
Ôn Phi phù một tiếng bật cười, hôm nay là lần đầu tiên cô đấu một trận bóng rổ thực thụ với người khác, mặc dù không phải chính quy nhưng dù sao cũng tốt hơn rất nhiều so với lúc tự chơi ném bóng vào rổ một mình. Cô nhìn dáng vẻ ngồi dưới đất đồi kẹo của Hồ Khải thấy hơi buồn cười: “Bây giờ đã cuối tháng mười một rồi, anh ăn kem gì chứ!”
“Hay là em mời anh ăn cái khác cũng được!” Hồ Khải trợn tròn mắt, đẩy lưng Ôn Phi: “Đi đi đi, chúng ta tới quán món luộc cạnh trường ăn chút gì đó đi, mùi vị món luộc nhà đó tương đối chính thống!”
Ôn Phi bị hắn đẩy lên phía trước mấy bước, quay đầu lại thấy Lương Kỳ lấy sách ở chỗ ngồi, đến bây giờ cô vẫn chưa biết bạn nam đó tên gì, Ôn Phi mở miệng hỏi: “Vừa nãy cảm ơn anh... À, không, cảm ơn anh vì từ trước đến nay, anh tên gì vậy?”
Tay lấy sách của Lương Kỳ dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn Ôn Phi, sau đó mỉm cười, nam sinh khác cười không lộ răng có thể khiến người ta cảm thấy ẻo lả, nhưng Lương Kỳ thì không, cậu ấy cười không lộ răng cũng khiến người ta rất thoải mái, trông rất có văn hóa.
Hồ Khải nhìn lướt qua Lương Kỳ một cái, ánh mắt mang theo mấy phần cảnh giác, sau đó hắn tiếp tục đẩy Ôn Phi: “Cậu ta là Lương Kỳ, lớp 12-5, cao một mét tám, cỡ giày 42, em muốn biết gì nữa thì đợi lát nữa anh nói với em, bây giờ chúng ta đi ăn trước được không?”
“Em hỏi cái gì anh trả lời cái đó?” Ôn Phi cười.
Hồ Khải gật đầu luôn: “Cho dù em hỏi Khúc Dĩ Phồn mặc quần trong màu gì anh cũng nói cho em biết hết.”
Ôn Phi đỏ mặt, đập hắn một cái: “Ai muốn biết cái này! Còn nữa, sao anh lại biết!”
Hồ Khải chỉ cười, còn lâu hắn mới nói cho Ôn phi thực ra hắn không biết.