Mỗi năm khi tổ chức sinh nhật cho Khúc Dĩ Phồn đều có một số người nhớ đến sinh nhật của cậu, sau đó đặc biệt gửi lời chúc mừng sinh nhật và chữ ký, bên dưới có ghi ngày tháng. Khúc Dĩ Phồn hiện có hai mươi sáu chữ ký, có thể không đáng bao nhiêu tiền nhưng đó là thứ quý giá nhất của cậu.
Đặc biệt là chữ ký trong khoảng thời gian khi cậu còn là một ngôi sao nhí, tức là bảy năm trước. Khúc Dĩ Phồn đã đóng khung từng chữ ký một trong khung hình. Ngày thường, Ôn Phi vào phòng cậu đều sẽ nhìn thấy khung hình chữ ký được treo chính giữa bức tường, Khúc Dĩ Phồn cũng chỉ cho cô chạm vào khung hình bên ngoài mà thôi.
Vu Tuệ Tuệ viết trong trang cá nhân của mình như thế này: "Mới sáng sớm thì món đồ này đã được gửi tới nhà mình. Mình không thấy để lại tên nếu bạn nào biết thì xin vui lòng giám định một chút."
Một loạt bình luận phía dưới:
"Oa! Đó là chữ ký của Trịnh xx! Anh ấy đã ký tên vào bảy năm trước, khi mà vẫn chưa có tiếng tăm gì đấy!"
"Thật sự là Trịnh xx, đúng chính xác là chữ ký của chính anh ấy. Một người bạn của tôi từng là hóa trang phòng makeup cho người trong làng giải trí. Anh ấy nói là thật, anh ấy có thể nhận ra!"
"Thật hiếm! Thật quý! Tuệ Tuệ, ai tặng cho cậu vậy?"
Phía dưới còn có cả đống bla bla.
Vu Tuệ Tuệ không trả lời một bình luận nào. Cô ta lạnh lùng và kiêu ngạo, trả lời bình luận của họ thì có vẻ như sẽ bị hạ đẳng cấp và phẩm cách của cô. Ôn Phi cứ nhìn bức ảnh chụp chữ ký được xem như bảo bối của Khúc Dĩ Phồn mà Vu Tuệ Tuệ đăng lên. Khung hình chữ ký đó được cậu tặng đi một cách dứt khoát. Cho dù là Ôn Phi, người theo dõi cậu mười một năm, thì cho tới bây giờ vẫn không thể khiến Khúc Dĩ Phồn tự nguyện tặng cho một tấm, cho dù là một tấm nhỏ thì phía trên cũng không có lời nhắn.
Ôn Phi chua xót, sự vui vẻ khi nhận được chiếc ly vừa rồi đã giảm xuống con số 0. Ôn Phi tắt QQ, cất chiếc ly trở lại hộp, sau đó cẩn thận cất vào ngăn kéo dưới cùng của tủ. Cô cảm thấy mình hơi lố bịch. Đối với Vu Tuệ Tuệ thì cô hoàn toàn không có gì phải buồn cả. Dù Vu Tuệ Tuệ có được gì từ Khúc Dĩ Phồn thì cũng là do Khúc Dĩ Phồn cam tâm tình nguyện.
Cũng giống như cô bây giờ, cam tâm tình nguyện tìm kiếm món quà năm mới cho Khúc Dĩ Phồn, thậm chí còn trả lại chữ ký cho Khúc Dĩ Phồn. Cô đã nhờ ba xin chữ ký của một ngôi sao ca nhạc cấp Thiên Vương kèm theo lời chúc tại tiệc chiêu đãi trong chuyến công tác sau ngày đầu năm mới.
Cô đóng khung rồi gói trong hộp quà, bên trong có một lớp cánh hoa. Ôn Phi không mở ra, mặc áo khoác dài đi tới cách vách. Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, Ôn Phi vươn tay qua cửa sổ và đặt quà vào bên cạnh chậu cây bên cửa sổ, sau đó về nhà, tính toán xem khi nào thì khai giảng, khi nào thì lại ra ngoài.
Ôn Phi cũng chẳng mong chờ Khúc Dĩ Phồn sẽ vui vẻ đến nhường nào khi nhìn thấy món quà mà cô tặng. Cô chỉ cảm thấy dù có nằm lại trên chiếc giường ấm áp cũng không thấy ấm lên được chút nào. Nhìn chằm chằm vào đèn chùm trên trần nhà hồi lâu, Ôn Phi nghĩ đến cảm giác của mình đối với Khúc Dĩ Phồn và suy nghĩ của chính mình.
Cô chắc chắn mình không thích Khúc Dĩ Phồn một cách bình thường. Từ trước đến giờ, cô luôn cảm thấy Khúc Dĩ Phồn ở bên cạnh cô là điều hiển nhiên. Dù Khúc Dĩ Phồn không thích cô nhưng ít nhất cũng sẽ không chạy theo người khác. Bây giờ nhìn lại, Ôn Phi cảm thấy những suy nghĩ đó của mình quá đỗi ngây thơ.
Khúc Dĩ Phồn là một cá thể, và chỉ cần là một cá thể thì chung quy sẽ không chịu sự kiểm soát của cá thể khác. Cô cũng là một cá thể, nhưng cô lại vọng tưởng có thể trở thành một thể với Khúc Dĩ Phồn.
Tầm quan trọng của Vu Tuệ Tuệ trong lòng Khúc Dĩ Phồn có thể thấy được từ chữ ký đã được lưu giữ trong bảy năm kia. Ôn Phi cảm thấy bản thân chưa đánh mà đã bại trận một cách thê thảm. Thật ra không cần chiến, giữa cô và Vu Tuệ Tuệ hoàn toàn không có gì so sánh được. Ôn Phi tự giễu cười một tiếng, trở mình tiếp tục ngủ, co rút thân thể thành một quả bóng, trong lòng thầm mắng Khúc Dĩ Phồn là đồ ngốc!
Nhưng Ôn Phi cô còn là một tên ngốc lớn hơn nữa. Đời này, chỉ cần Khúc Dĩ Phồn không phát hiện, Ôn Phi sẽ không bao giờ nói với cậu rằng cô thích cậu.