"Vậy cậu cảm thấy người như thế nào mới xứng với Ôn Phi?" Lạc Mai bĩu môi, nhìn lại cái người nào đó còn học xoay vòng tròn kia, ngoại trừ khuôn mặt và dáng người có hơi đẹp ra thì thật sự không nhìn ra được chút ưu điểm gì.
Kết quả Khúc Dĩ Phồn lại nói: "Tuy rằng, vẻ ngoài của Ôn Phi có hơi không xuất sắc, đầu óc thì có chút chậm hiểu, nhưng đối với người nhìn thấy em ấy lớn lên như tớ thì em ấy rất chăm chỉ, kiên trì lại còn hoạt bát cởi mở, tất cả các ưu điểm của em ấy có thể tìm được một người tốt hơn Tần Phong gấp trăm lần."
Lạc Mai cười ha hả, trong lòng thầm nghĩ ánh mắt của Khúc Dĩ Phồn có vấn đề, con người bên trong của Ôn Phi như thế nào quả thực cô ấy không biết, cũng không có hứng thú để biết nhưng ít ra nhìn vẻ ngoài kia quả thực phù hợp với thẩm mỹ của đại đa số nam sinh.
Cái câu vẻ ngoài không xuất sắc kia thật sự làm Lạc Mai có chút buồn bực, kêu Ôn Phi "Vẻ ngoài không xuất sắc" thì không phải cô ấy là "Xấu như bụi rậm" luôn sao?
Ôn Phi đứng tại chỗ xoay vòng nhiều lần, rốt cuộc cũng có thể xoay vòng ba lần không choáng, hưng phấn buông cây gỗ ra hướng về Khúc Dĩ Phồn nói: "Mau mau mau! Mau dẫn em đi quanh công viên một vòng nào."
Khúc Dĩ Phồn cười gật đầu, bất cứ ai cũng đều cảm thấy hào hứng khi họ mới học được cái gì mới, đều hy vọng mình có thể có nhiều thời gian để tiếp xúc với cái mình vừa học, vì thế Khúc Dĩ Phồn dẫn Ôn Phi trượt quanh công viên còn những người khác vẫn ở chỗ nghỉ ngơi.
Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi đi được một lúc thì Tần Phong đến bên cạnh Lạc Mai: "Vừa nãy, cậu và Khúc Dĩ Phồn nói gì về tớ vậy?"
Sau khi, Lạc Mai thấy hắn: "Sao cậu lại biết thế?"
Tần Phong nhấc cầm: "Tớ đọc khẩu hình miệng của hai người, cái gì cũng không đọc được chỉ nhìn ra tên của tớ, mau nói cho tớ biết, không phải là cậu nói xấu tớ với Khúc Dĩ Phồn đấy chứ?"
Lạc Mai bĩu môi, không phản ứng lại Tần Phong, trong cuộc nói chuyện vừa rồi không biết ai là người nói xấu ai nữa.
Từ khi biết trượt rồi, Ôn Phi không để cho Khúc Dĩ Phồn đỡ mình nữa, chỗ này có lẽ là lúc thích hợp để xoay vòng một cái rồi tiếp tục, cho nên Khúc Dĩ Phồn đi theo cách cô không xa.
Ôn Phi xoay người hai lần xong thì vô cùng phấn khích, nhảy vài cái tại chỗ, Khúc Dĩ Phồn lập tức tiến lên: "Em cẩn thận một chút."
Rạng sáng công viên không có người, chỉ có đôi lúc vọng lại vài tiếng chim kêu kì quái. Lá gan lớn của Ôn Phi trước nay chưa từng sợ cái gì, lúc bảy tuổi cô còn một mình đi xung quanh những khu vực thiếu ánh sáng ở tiểu khu của cô vào ban đêm, còn cùng Khúc Dĩ Phồn chơi trốn tìm ngày mùng chín tháng chín.
Sau đó, bị Lục Tiểu Vân phát hiện đánh cho hai người một trận.
Ôn Phi nói: "Em đã gần hoàn thành vòng thứ ba rồi, anh thấy tốt không, vòng thứ ba hoàn thành em xuất sư được luôn rồi đó!"
Khúc Dĩ Phồn khoanh tay gật đầu, chậm rì rì theo phía sau: "Được, đến lúc đó cho em xuất sư."
Lần thứ ba, giày patin của Ôn Phi đập vào thềm đá, trong lúc nhất thời không giữ được phương hướng, cả người đứng không vững, Khúc Dĩ Phồn lập tức giữ lấy tay cô, kết quả hai đôi giày đâm vào nhau, Khúc Dĩ Phồn nặng hơn Ôn Phi nên nhất thời ngã về hướng Ôn Phi.
Khi Khúc Dĩ Phồn ngã xuống đất, mông của anh bị đập mạnh xuống đất, anh nghĩ anh chơi patin lâu như vậy cũng chưa bị ngã đến chật vật như vậy lần nào.
Chỉ là Ôn Phi lúc này đang nằm trên người Khúc Dĩ Phồn hoàn toàn không thể động đậy, đỏ mặt chớp chớp mắt, khi nhìn đến gần Khúc Dĩ Phồn, Khúc Dĩ Phồn cũng phát hiện có điều gì đó không ổn nên đã theo nhìn xuống theo ánh mắt của Ôn Phi.
Không nhìn thì không lo, vừa nhìn một cái Khúc Dĩ Phồn muốn vả vào mặt mình ghê, anh không biết từ khi nào bàn tay ôm thắt lưng Ôn Phi lại di chuyển lên nhiều như vậy nhưng một trong số đó lại tình cờ ở trên ngực Ôn Phi, phủ xuống đúng ngay bên phải.