Thể loại: Vườn trường, hiện đại, HE
Văn án
Ôn Phi vẫn nghĩ rằng mình có thể che giấu rất tốt, có thể lừa Khúc Dĩ Phồng, không để anh nhận ra mình thích anh.
Cô nhớ hồi năm tuổi gặp anh, sau đó cùng học tiểu học, lên trung học, rồi còn cả đại học, anh ấy luôn như một con khổng tước rực rỡ, phi dương, luôn kiêu hãnh ngẩng cao đầu đi nhanh, cô vẫn luôn đi phía sau, vội vã đuổi theo bước chân anh.
Ôn Phi nghĩ, thích một người đến mức nào mới được xem là rất thích? Cô là một học sinh kém, vì đuổi theo bước chân của Khúc Dĩ Phồn mà ép mình trở thành học sinh giỏi, có tính là rất thích không?
Cô là một người có dây thần kinh vận động kém phát triển, vì muốn có nhiều chủ đề nói chuyện chung với Khúc Dĩ Phồn mà tham gia vào đội tuyển bóng rổ nữ của học viện, trở thành thành viên chủ lực, tính là rất thích chưa nhỉ? Cô là người ăn đồ ăn mà chẳng phân biệt được sống hay chín, muốn để Khúc Dĩ Phồn ngày nào cũng chạy tới chỗ cô ăn chùa, được nhìn anh thêm chút xíu mà kỹ thuật có thể sánh với đẳng cấp của một đầu bếp bậc thầy, tính là rất thích rồi chứ?
Ai quen biết Khúc Dĩ Phồn, hễ nhắc tới cuộc sống hai mươi năm trước của anh thì chắc chắn sẽ liên tưởng tới Ôn Phi - cô gái xinh đẹp hoạt bát, phóng khoáng thích cười, vóc người còn nóng bỏng, cô và Khúc Dĩ Phồn kề vai sát cánh đi đến bất cứ nơi nào, có thể nói là: “Này, người anh em.” Cắt, người anh em? Ai tin được chứ!