Cuối cùng, Ôn Phi cũng đã làm cho mọi người hâm mộ mình, thời đại học không có những cuộc thi, không có bài tập, không có các hoạt động thực tế, hoàn toàn không có cơ hội cho Ôn Phi thể hiện bản thân. Không phải cô muốn khoe khoang mà đang muốn nói cho những người khác biết rằng - trong trường học này Ôn Phi ngoài làm "thanh mai trúc mã với Khúc Dĩ Phồn" còn là một "Quả trứng nhỏ thông minh ngày ngày cố gắng."
Khi nói đến đại hội thể thao của toàn bộ học viện, Ôn Phi hầu như dành toàn bộ ba ngày để nghỉ ngơi trong ký túc xá, nhìn hai cô gái khác trong ký túc xá lúc nào cũng ra ngoài, về thì mệt như dog. Lúc huấn luyện quân sự bị phơi nắng cháy da còn chưa phục hồi lại đã bị đại hội thể dục thể thao khiến cho đen hơn, còn Dương Tuyết thì vẫn ở trong ký túc xá giống cô.
Bởi vì, Dương Tuyết mắc bệnh tim dục bẩm sinh. Mặc dù, Ôn Phi có nghe các cô ấy nói rằng kể từ lúc năm tuổi thì Dương Tuyết cũng không còn phát bệnh nữa, nhưng trường học cũng không dám cho cô ấy mạo hiểm như vậy, Dương Tuyết cũng không xuống lầu cùng bọn cô mà ở trong ký túc xá trường hóng mát.
Miệng Ôn Phi đang ngậm bánh quy, Dương Tuyết nhìn thấy dòng chữ khó hiểu trên hộp bánh quy cũng không biết là của nước nào, trong lòng ngay lập tức liền cảm thấy tức giận không gì sánh bằng.
Lật vài trang sách, Ôn Phi nhìn thoáng qua thời gian cảm thấy không sai biệt lắm thì mang giày vào định đi xuống lần ra sân vận động xem Khúc Dĩ Phồn thi đấu marathon.
Đây cũng là lần đầu tiên trường học tổ chức thi đấu marathon, bên này là khu mở rộng cho nên có rất nhiều trường học. Tổng cộng có tất cả bảy trường đại học có to có nhỏ kết hợp với nhau, mà lần thi chạy marathon này chính là quy định chạy xung quanh bảy trường học này, dùng một cái nhãn dán màu đỏ để tính điểm, mỗi nơi sẽ có một trọng tài khác nhau, nếu thiếu nhãn dán của trọng tài nào thì sẽ mất một điểm.
Điểm xuất phát chính là sân thể dục của trường học, tới điểm cuối cùng phải phải quay trở lại, Ôn Phi chạy bộ không tốt, chạy tối đa hai ngàn thước đã là cực hạn, lúc huấn luyện quân sự lại tăng thêm một ngàn thước. Sau khi chạy xong ba ngàn thước thì liền hóa thành một bãi bùn lầy, ngay cả khi Khúc Dĩ Phồn ở trước mặt cô, cô cũng không thể nào đứng vững được.
Lúc bắt đầu xuất phát chạy marathon, Ôn Phi chỉ cần liếc một cái là thấy ngay Khúc Dĩ Phồn, anh có vóc dáng cao, khi đứng trong đám người đặt biệt nổi bật, huống chi anh còn có vẻ ngoài đẹp trai như vậy, chỉ cần thấy ánh mắt của đại đa số nữ sinh dừng ở chỗ nào thì nhất định chỗ đó có anh.
Khúc Dĩ Phồn mặc một thân đồ thể dục màu đỏ, quần dài đến đầu gối, áo dài tay được anh cuốn lên đến khuỷu tay, khóa kéo thì được kéo xuống gần xương quai xanh, nhìn như thế nào cũng cảm thấy anh có khí chất nhã nhặn hơn những nam sinh cởi trần xung quanh nhiều. Ở nơi chuẩn bị thi đấu, Khúc Dĩ Phồn không phát hiện ra Ôn Phi, Ôn Phi cũng không định cho anh thấy. Sau đó, trong đám người cũng có thể thấy Tần Phong, thật ra Tần Phong chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ngay Ôn Phi. Dù sao, cô gái có da trắng như vậy không phải ở đâu cũng có thể thấy.
Tần Phong rũ mắt nhìn về hướng Ôn Phi, Ôn Phi cảm thấy cả người như có một dòng nước lạnh chạy qua, không rõ là có cảm giác gì nhưng tóm lại là không tốt. Cô bỏ qua ánh mắt ấy, cầm ô che nắng trên tay và một cái quạt gấp liên tục quạt gió, sau lưng đeo một cái ba lô, bên trong có đựng khăn mặt và nước khoáng, cô đã chuẩn bị rất tốt, dù có khó đến đâu thì cũng phải chăm sóc tốt cho Khúc Dĩ Phồn trên đường đi.
Tiếng súng vang lên tất cả thành viên đều đã sẵn sàng và bắt đầu chạy, Ôn Phi nhìn Khúc Dĩ Phồn chằm chằm, anh không vội mà chạy chậm chậm phía sau, trên lỗ tai thì đeo tai nghe, mp4 lại đặt trong túi áo, lúc chạy thì mắt chỉ nhìn chằm chằm dưới chân, cũng không ngó đông ngó tây.
Ôn Phi thấy Khúc Dĩ Phồn như vậy thì gần như là đứng ngốc tại chỗ, sải chân dài đi theo phía sau Khúc Dĩ Phồn, mà Khúc Dĩ Phồn chạy không nhanh, những người cứ cố gắng duy trì chạy nước rút bốn trăm mét trong cuộc thi marathon thì thường có chỉ số IQ không cao hoặc là tiểu não bị tổn thương không khống chế được cơ thể.
Dọc theo đường đi có rất nhiều người giúp đỡ người thi chạy, cũng có rất nhiều người chạy theo giúp đỡ Khúc Dĩ Phồn nhưng anh không liếc mắt nhìn ai cả. Ôn Phi chính là một trong số đó, dường như rất hưởng thụ khi thấy cơ bắp của Khúc Dĩ Phồn khi chạy, quả thật làm cho như cô mở cờ trong bụng.
Đáy lòng Ôn Phi hò hét: Người con trai tôi yêu, thật đẹp quá đi!