Mười ba cái là tin nhắn bạn học gửi tới, nhìn qua là biết được gửi theo nhóm. Một cái khác là của Đinh Kỳ sau lời chúc phúc kèm theo cái tên. Một cái nữa là của Hồ Khải, đủ loại mặt cười xấu xí. Còn một tin là của Kim Tiết Cao, chỉ có bốn chữ đơn giản, ngay cả dấu chấm câu cũng chẳng có. Tin nhắn cuối cùng là của Lương Kỳ.
Tin nhắn của Lương Kỳ hơi dài. Ôn Phi đọc xong cứ cảm thấy có gì đó là lạ mà không thể nói rõ.
Lương Kỳ nói: "Chúc mừng em đã bước qua tuổi mười sáu, không còn là một đứa trẻ nữa. Trong năm nay, hy vọng em sẽ đạt được tất cả những gì mình muốn và tiến bộ trong học tập. Ôn Phi, được quen biết em trước kỳ tuyển sinh đại học là điều may mắn nhất. Mấy tháng sau khi khai giảng, có thể anh không thể chơi bóng rổ với em nhưng anh rất thích bóng rổ, cực kỳ thích. Đợi sau khi thi vào đại học, anh muốn nói với em một chuyện hy vọng không làm phiền đến giấc ngủ của em, Bảo Bối Bóng Rổ.". T𝐫𝒖𝗒ện cop 𝘵ừ 𝘵𝐫ang ⩶ T𝐫𝖴m𝘵𝐫𝒖 𝗒ện.𝚅N ⩶
Đọc xong, toàn thân Ôn Phi run lên, cô luôn cảm thấy Lương Kỳ có điều muốn nói nhất là từ "Bảo Bối Bóng Rổ" cuối cùng kia là hình dung cô. Ôn Phi nghĩ thầm, chẳng lẽ Lương Kỳ thích mình sao?
Sau đó, Ôn Phi lại cảm thấy không có khả năng, từ nhỏ đến giờ, cô chưa từng được nam sinh tỏ tình nên cũng không cảm thấy ngoại hình của mình xuất sắc bao nhiêu cả.
Thực ra, điều mà Ôn Phi không biết là từ sau khi cô lên cấp hai, nam sinh theo đuổi cô chỉ nhiều chứ không ít, trong đó có một vài người muốn tỏ tình đã bị Khúc Dĩ Phồn âm thầm dọn dẹp rồi. Vì thế, Ôn Phi có hơi tự ti luôn cảm thấy mình là người tầm thường nhưng thật ra trong mắt người khác cô vô cùng xuất sắc, chỉ là Khúc Dĩ Phồn bên cạnh nên Ôn Phi lại càng xuất sắc hơn nữa. So với Khúc Dĩ Phồn thì bản thân cô chỉ là bình thường.
Ôn Phi mạnh dạn gọi điện cho Khúc Dĩ Phồn nhưng đối phương đang trong cuộc gọi khác. Ôn Phi chỉ nghe một hồi chuông đã cúp máy, sau đó mặt không biểu cảm mà tắt máy, dọn giường, chui vào chăn, nhắm mắt ngủ.
Cô biết, Khúc Dĩ Phồn không có khả năng nhận điện thoại của những người khác vào lúc này. Người duy nhất có thể gọi tới điện thoại của cậu mà khiến những người khác bị máy bận chỉ có một: bông hoa lạnh lùng, kiêu ngạo Vu Tuệ Tuệ.
Ngày hôm sau, Ôn Phi ngủ đến mười giờ mới dậy. Cô nhìn điện thoại đã tắt trên gối, cẩn thận khởi động máy trong cảm giác vừa mong đợi vừa lo lắng. Quả nhiên, điện thoại reo vài lần sau khi khởi động máy, vài tin nhắn là lời chúc của bạn học gửi vào buổi sáng. Một lời chúc khác là từ Khúc Dĩ Phồn.
Khúc Dĩ Phồn nhắn: [Chúc mừng năm mới, Phi Phi. Ban ngày anh trai phải đi thăm họ hàng trong nhà. Quà mừng năm mới anh mua cho em đã đặt ở trước cửa phòng của em. Em tự đi lấy đi.]
Ôn Phi vui vẻ, nhảy xuống giường mở cửa đi ra ngoài, quả thật nhìn thấy một hộp quà. Cô cầm đến bên cửa sổ, cẩn thận mở ra, ngay cả giấy gói cũng không vò nát mà gấp gọn gàng rồi đặt trong ngăn kéo bên dưới của tủ đầu giường.
Mười một năm qua, cô luôn giữ lại giấy gói quà của mỗi một món quà mà Khúc Dĩ Phồn tặng cho cô và sắp xếp chúng theo thứ tự thời gian.
Thứ mà Khúc Dĩ Phồn gửi đến là một chiếc ly pha lê, tinh khiết và trong suốt, có nhiều bề mặt cắt rườm rà. Dù có đặt nó ở một chỗ thì nó vẫn là một món đồ thủ công được chạm khắc hoàn hảo. Ôn Phi phấn khích không phải vì sự quý giá của nó mà vì câu nói trên mạng.
Một chiếc ly, một cuộc đời*.
*Ly (杯子: bēizi) và cuộc đời (辈子: bèizi) có phát âm gần giống nhau.
Ngay cả Khúc Dĩ Phồn cũng không biết có câu nói như vậy.
Ôn Phi lấy điện thoại di động ra, muốn chụp ảnh đồ vật Khúc Dĩ Phồn tặng cô, đăng lên không gian để bạn bè ghen tị với mình. Đương nhiên cô sẽ không nói ai đã tặng, chỉ đơn thuần muốn người khác sẽ xem rồi trầm trồ "Ai tặng vậy?”, "Thật đẹp!" để thỏa mãn bản thân.
Tuy nhiên, ngay khi vừa mở không gian thì một bình luận bắt mắt khiến tim Ôn Phi như bị đâm thủng.
Là của Đinh Kỳ gửi cho Vu Tuệ Tuệ. Vu Tuệ Tuệ đăng lên một tấm ảnh chụp chữ ký ngôi sao của năm Ảnh Đế chạm tay có thể bỏng trong giới điện ảnh hiện giờ, ngày tháng được viết trên đó là bảy năm trước.
Ôn Phi biết nó là của ai và chủ sở hữu ban đầu của nó quý trọng thứ này như thế nào.