Hôm nay là thứ 7, Jinah trở về nhà khá sớm. Cô bé nhanh chóng ngửi thấy mùi gì đó khi đang tháo giày.
“Gì vậy? Oppa à, anh đặt gà chưa?”
“Oh, em về đúng giờ lắm!”
“Yay!”
Jinwoo ra hiệu cho cô nhóc ngồi xuống. Jinah nhìn xung quanh và liếc sang Jinwoo với ánh mắt ngạc nhiên.
“Nhân dịp gì đây? Sao ông anh tiết kiệm của em hôm nay mua nhiều vậy?”
“Này này, ngay bây giờ. Bỏ cái túi của em xuống trước đã!”
“Hehe! Không sao, cái túi nhẹ xìu à oppa.”
Jinwoo tặc lưỡi, nhưng vẫn không giấu được niềm vui trên gương mặt mình.
‘Hẳn là có chuyện gì đó rất vui...’
Tất nhiên rồi, số tiền trong tài khoản của cậu từ 800 nghìn đã lên tới 180 triệu 300 nghìn won. Chỉ phải trả 500 nghìn won tiền thuê nhà, Jinwoo lại thu về 180 triệu từ việc bán lõi ma thuật.
Là 180 triệu won đấy!
Đây là số tiền đáng kinh ngạc Jinwoo có được chỉ sau một cuộc đột kích. Trong quá khứ, cậu vẫn là một Thợ săn chăm chỉ, nhưng số tiền cậu kiếm được chả bỏ bẽn gì. Lần đầu tiên Jinwoo cảm thấygiàu có thực sự khi làm một Thợ săn. Gương mặt của những nhân viên trao đổi ma thạch như vẫn đang hiện hữu trước mắt cậu.
“Anh, anh đã tự mình thu thập toàn bộ thứ này sao?”
“Vâng, bằng một cách tình cờ nào đó.”
“Làm thế nào... thật điên rồ...”
49 ma thạch cấp C. Ước tính ban đầu gần 300 triệu won, nhưng khoản thuế đi kèm cũng không hề nhỏ.
“Những 40%???”
“Vâng thưa ngài. Thuế của một cá nhân là 40%, và của một Bang hội là 10%!”
“Sao một Bang hội lại có được ưu đãi lớn như vậy chứ?”
“Tại vì không như những Thợ săn riêng lẻ, một Bang hội không thể từ chối lệnh triệu tập của Hiệp hội.”
Giờ Jinwoo mới nghĩ về điều đó. Ngay cả một Bang hội hùng mạnh như Bạch Hổ vẫn nhận được sự hỗ trợ từ Hiệp hội. Và trong tình huống ngược lại, để đi kèm với những lợi ích đó, Bạch Hổ phải có mặt bất cứ khi nào Hiệp hội yêu cầu.
Điều này làm Jinwoo khựng lại một giây.
‘Hay là mình vào đại một Bang hội rồi mới bán đống ma thạch này nhỉ?’
Nhưng Jinwoo nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó. Nếu cậu vào một Bang hội lớn, các cổng cậu tham gia sẽ là hạng B hoặc A, chứ không phải Cổng C lèo tèo này. Số tiền kiếm được từ đó sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng. Lúc đó, Jinwoo sẽ không còn lăn tăn về những đồng lẻ này nữa.
‘Mình không thể vào một Bang hội vớ vẩn nào đó chỉ để tiết kiệm mấy đồng thuế như này được...’
“Được rồi, tôi đồng ý giao dịch!”
Và 180 triệu won đã chảy vào tài khoản của Jinwoo như vậy. Còn về phần Jinah, cô nhóc cứ nghĩ gà và bia để ăn mừng cơn mưa lớn đầu mùa.
“Cám ơn vì đồ ăn~”
Jinwoo búng nhẹ vào trán cô bé, khi cô đang cố với tới lon bia.
Tách.
“Ui da...!”
“Phần của em là cái này!”
Anh đặt lon coca trước mặt Jinah.
“Auww... em đùa thôi mà...”
Jinah xoa xoa vết đỏ trên trán, Jinwoo nhấp một ngụm bia mát lạnh. Đột nhiên, âm thanh điện tử quen thuộc vang lên.
Ring~
Jinwoo cau mày khi nghe âm thanh đó.
‘Thông báo gì từ Hệ thống sao?’
Một chất độc đã được phát hiện
Buff [Giải độc] sẽ được kích hoạt
Hoàn thành giải độc sau 3...2...1...
‘Chất độc có hại được phát hiện sao? Nó đang nói lon bia của mình à?’
Jinwoo uống xong và mở một lon khác.
Ực!
Một chất độc đã được phát hiện
Buff [Giải độc] sẽ được kích hoạt
Hoàn thành giải độc sau 3...2...1...
Đúng như dự đoán, tin nhắn tiếp theo xuất hiện. Sau khi nốc cả hai lon bia, Jinwoo vẫn tỉnh như sáo. Hiệu quả của buff [Giải độc] đúng là không thể xem thường.
‘Nhưng mà mình nhận cái buff này khi nào chứ?’
Jinwoo nghiêng đầu. cậu chưa bao giờ gặp một Thợ săn có khả năng Buff hiệu ứng lên người khác. Những Thợ săn như thế chỉ đầu quân cho các Bang Hội lớn. Chẳng mấy ai chịu chui vào Hiệp hội cả.
‘Với lại, ngay cả khi ai đó buff vào mình, thì Hệ thống phải thông báo cho mình chứ?’
Có hai khả năng có thể xảy ra. Một là cậu nhận được buff khi đang bất tỉnh. Hai là, buff này xuất hiện trước khi có cả Hệ thống. Jinwoo đang nghiêng về trường hợp sau hơn.
“Gì vậy oppa? Khó tiêu hả? Anh ăn chậm lại chút đi...”
Nhìn gương mặt đăm chiêu suy nghĩ của Jinwoo, Jinah lo lắng hỏi.
“Không, anh đang suy nghĩ chút! Em ăn tiếp đi.”
Jinwoo đóng cửa phòng mình lại. Từng dòng kí ức chạy qua, cậu cố gắng không bỏ lỡ bất cứ điều gì.
‘À...’
Một cái gì đó vừa lóe lên trong tâm trí Jinwoo.
Tất cả những nhiệm vụ từ trước đến giờ cậu đều đã nhận thưởng, kể cả nhiệm vụ phạt. Chỉ duy nhất một nhiệm vụ, cậu vẫn chưa xem phần thưởng của nó là gì.
Jinwoo nhanh chóng mở hộp tin nhắn. Lúc đó, cậu vẫn chưa hiểu mọi thứ là gì nên đã gạt nó sang một bên. Tuy nhiên, hẳn là tin nhắn kia sẽ đề cập đến thứ đó.
Nhịp tim cậu trở nên dồn dập.
Jinwoo cuộn đến tin nhắn cuối cùng trong danh sách.
Chào mừng bạn trở thành [Người chơi] (Đọc)
Jinwoo nói với giọng run run.
“Mở tin nhắn!”
Ring~
Hệ thống này sẽ giúp cho sự phát triển của [Người chơi]
Không tuân thủ theo hướng dẫn của Hệ thống sẽ bị phạt
Bạn đã nhận được phần thưởng
Đúng như Jinwoo nghĩ, cậu đã nhận được một phần thưởng. Lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng nói này, chính là lúc hấp hối ở ngôi đền dưới lòng đất.
[Bạn đã hoàn thành tất cả điều kiện của nhiệm vụ bí mật: Sự can đảm của kẻ yếu]
Nhiệm vụ bí mật. Là một nhiệm vụ như bất kì nhiệm vụ nào khác, nhưng Jinwoo chưa hề xem phần thưởng của nó. Tất cả trong tâm trí cậu lúc đó, chỉ là cái chết đang chuẩn bị ập tới.
Jinwoo tiếp tục cuộn xuống.
...Không tuân thủ theo hướng dẫn của Hệ thống sẽ bị phạt
Bạn đã nhận được phần thưởng
Bạn có muốn xác nhận? (Có / Không)
‘Có.’
Ring~
Phần thưởng [Nhiệm vụ bí mật: Sự can đảm của kẻ yếu]
Phước lành của Pháp sư vĩ đại Kandiaru
Hiệu ứng chỉ sử dụng một lần: Tái sinh
Hiệu ứng vĩnh viễn: Trường thọ
Tái sinh: Tất cả các bộ phận bị tổn thương của cơ thể sẽ được phục hồi
Trường thọ: Miễn nhiễm với mọi bệnh tật, chất độc và nguyền chú
Ngủ sẽ làm tăng khả năng phục hồi.
Ngạc nhiên trước lòng dũng cảm tuyệt vời của bạn, Pháp sư vĩ đại Kandiaru đã ban phước lành như một món quà đặc biệt. Nhờ có nó, bạn sẽ có một cuộc sống lâu dài và khỏe mạnh.
“Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi kẻ thách thức”
Mọi thứ vốn đã như vậy.
‘Đó là lý do tại sao chân mình được phục hồi...’
Cái chân bị cắt đứt xuất hiện trở lại là nhờ phần thưởng. Nhưng thực tế là, cậu không thể uống bia được nữa.
‘Chờ chút, miễn nhiễm với mọi chất độc sao?’
Jinwoo đột nhiên cảnh giác. Biết đâu cái đó cũng có tác dụng...?
Jinwoo lấy một món đồ từ trong kho.
Độc của Casaka
Độ hiếm: A
Loại: Tiên dược
Buff [Vảy giáp của Casaka]
Debuff [Suy cơ bắp]
[Vảy giáp của Casaka]: Giảm sát thương vật lý + 20%
[Suy cơ bắp]: Sức mạnh– 35
Nọc độc tinh chế của Casaka. Đem lại lớp bảo vệ vĩnh viễn, đồng thời cũng làm giảm cơ bắp của bạn.
‘Nếu debuff do nọc độc, buff của mình sẽ vô hiệu hóa nó...’
Chỉ có một cách để xác nhận, Jinwoo nhắm mắt và từ từ đổ túi vào miệng.
Ực!
‘Blehhh... thuốc đắng dã tật là đây sao...’
Khi túi độc trống rỗng, một thông báo xuất hiện.
Một chất độc có hại đã được phát hiện
Buff [Giải độc] sẽ được kích hoạt
Hoàn thành giải độc sau 3...2...1...
Debuff [Suy cơ bắp] đã bị giải trừ
“Yeah! Nó có hiệu quả!”
Jinwoo giơ cao nắm tay như biểu tượng chiến thắng. cậu nhanh chóng kiểm tra màn hình trạng thái của mình.
"Chỉ số."
Chỉ số
Sức mạnh: 53
Thể chất: 30
Nhanh nhẹn: 53
Trí tuệ: 30
Giác quan: 36
Giảm sát thương vật lý: +20%
Điểm chỉ số còn lại: 0
Như mong đợi, điểm sức mạnh không bị giảm. Thêm một thuộc tính mới về giảm sát thương vật lý đã xuất hiện. Những 20%. Thật không thể tin nổi.
"Tuyệt vời!"
Trong khi Jinwoo còn đang hân hoan, có tiếng gọi của Jinah từ phòng khách.
"Oppa, anh có biết ai tên là Yoo Jinwoo không? Một người tên là Yoo Jinwoo đang tìm anh nè!"
"Này, anh không nghĩ người đó tên Yoo Jinwoo đâu đấy..."
Anh nhanh chóng bước ra phòng khách và nhận lấy điện thoại từ tay Jinah.
"Tôi Sung Jinwoo nghe đây."
"Hyungnim, là em đây, Yoo Jinho."
Không sai vào đâu được.
"Sao cậu biết số này?"
"Em quen một vài người trong Hiệp hội. Tại anh không nghe di động nên em gọi qua số điện thoại bàn luôn..."
"Nói ngắn gọn lại nào!"
"Ah ah! Em xin lỗi hyungnim. Thật sự là em có chuyện muốn bàn bạc với anh nhưng nói qua điện thoại không tiện. Chúng ta có thể gặp ở đâu đó không?"
Jinwoo nghiêng đầu.
"Sau tất cả những chuyện đó, cậu ta vẫn muốn gặp mình sao?"
"Chuyện này thực sự quan trọng luôn á, huyngnim!"
Cậu nhóc này đúng là một người kì lạ.
Jinwoo cho Jinho một tiếng đồng hồ trong quỹ thời gian rảnh của mình. Địa điểm là một quán cà phê kiểu Pháp gần nhà Jinwoo. Dù không phải buổi chiều cuối tuần, quán cà phê vẫn chật kín người.
"Hyungnim, em ở đây!"
Yoo Jinho chào đón cậu bằng vẻ mặt tươi roi rói. Jinwoo mở rộng giác quan, nhưng có vẻ, không có bất kì Thợ săn nào khác ở đây. Có vẻ không phải là một cuộc phục kích để trả thù. Mà chắc Jinho cũng không có lý do gì để trả thù.
Jinwoo ngồi xuống đối diện Jinho. Trước mặt cậu ta là bát kem đã bị vơi đi phân nửa.
"Tôi còn không nghĩ sẽ gặp lại cậu..."
Đột nhiên, Jinho đứng dậy và hỏi.
"Anh gọi gì chưa? Để em kêu một ly cà phê cho anh?"
"Được rồi! Không cần đâu."
Với vẻ mặt tiu nghỉu, Jinho từ từ ngồi xuống.
Jinwoo bắt đầu cho cuộc trò chuyện.
"Vậy thì, những điều cậu định nói là-..."
Nhưng những lời nói đó đã bị chen ngang bởi một nhóm học sinh.
"Để tao nói cho mày nghe, mày coi thử đi! Nó thực sự điên rồ!"
Ba cậu nhóc, mặc đồng phục thể thao đang ba hoa gì đó với ba cô gái.
Jinwoo cố trở lại với câu hỏi của mình.
"Vậy thì, những điều cậu định-..."
"Mày xem thằng khỉ gió này này! Đi chơi với gái mà xem nó trang điểm kìa."
"...-nói là-..."
"Tao nói mày đó! Thằng cờ hó, mày muốn coi hình không? Tao mở cho mày coi liền!"
Giọng nói của những tên nam sinh khá to. Nhưng giọng cười của các nữ sinh còn to hơn.
"..."
Không thể nào tiếp tục với âm thanh như vậy. Jinwoo đứng dậy và bước sang bàn bên cạnh. Gương mặt của ba tên học sinh quay sang nhìn Jinwoo.
"Các cậu có thể nhỏ tiếng một chút được không? Ở đây còn những người khác nữa!"
Một tên trong số đó cúi đầu lên tiếng.
"Yes sir, yes sir! Chúng tôi sẽ giữ yên lặng."
Những cô gái bật cười trước trước lời xin lỗi đó.
"..."
Jinwoo chỉ nhìn lướt qua rồi quay lại. Đột nhiên, thứ gì đó mềm mềm bay thẳng tới đập vào gáy cậu. Một chiếc khăn ăn rơi xuống sàn nhà.
"Hahahahaha!"
"Hehehehehehe!"
"Dừng lại đi! Hahaha, dừng lại đi mà!"
Những tên nam sinh cười lớn. Còn những cô gái giả vờ ngăn lại nhưng cũng đang cười theo.
Yoo Jinho đã nhìn thấy hết tất cả. Khuôn mặt cậu như muốn đóng băng tại chỗ.
"Hyung...hyungnim..."
Jinwoo lấy chiếc thìa từ bát kem của Jinho và bước đến quầy.
"Nhìn này, đoán xem anh ấy sẽ nói gì với chúng ta nào..."
"Mẹ ơi...có một số người đang ồn ào. Hahaha!"
Ngay cả khi Jinwoo bước đi, bọn chúng vẫn không ngừng chế giễu.
Jinwoo hỏi nhân viên cửa hàng, người đang nhìn cậu với khuôn mặt lo lắng.
"Chiếc thìa này, giá bao nhiêu?"
"Xin lỗi quý khách, nhưng chúng tôi không bán nó..."
"Tôi trả nó mười nghìn, được chứ?"
"Thưa quý khách... chuyện đó...nó thì..."
Jinwoo đặt tờ mười ngàn lên quầy và quay lại.
"Quý khách...chờ một chút..."
Jinwoo phớt lờ sự lúng túng của cô gái và đi về phía bàn của đám học sinh. Thấy cậu bước đến với vẻ mặt nghiêm túc, đám nam sinh liền đứng phắt dậy.
"Sao, muốn đi đâu đây?"
Ánh mắt của mọi người trong quán đều đổ dồn về phía Jinwoo.
Jinwoo đưa chiếc thìa ra trước mặt những tên nam sinh.
"...?"
"...?"
Trong khi bọn chúng còn đang bối rối về hành động của Jinwoo, cậu nắm chiếc thìa lại trong lòng bàn tay.
Chiếc thìa kim loại biến thành một mớ hỗn độn không thể nhận ra hình dạng được.
Khuôn mặt những tên nam sinh tái xanh như đít nhái.
Viu.
Lộc cộc. Lộc cộc.
Thứ lăn trên bàn không thể gọi là một cái thìa nữa. Nó như một viên kim loại nhăn nhúm hơn.
"!"
Từng tên bắt đầu nuốt nước bọt.
"Đó không phải sức mạnh của một người bình thường."
"Chắc chắn là một Thợ săn..."
Khi liếc nhìn lẫn nhau, tên ném khăn giấy là người đầu tiên quỳ xuống.
"Tôi... tôi xin lỗi..."
Hai tên kia nhanh chóng làm theo.
"Chúng tôi thực sự xin lỗi... chúng tôi sai rồi"
Sau khi liên tục cúi đầu, những tên đó nhanh chóng chạy ra khỏi quán. Những cô nàng cũng luống cuống chạy theo.
Whoa-
Các khách hàng cũng gửi một lời biết ơn thầm lặng đến Jinwoo. Họ đã không thể làm gì. Jinwoo trở về chỗ ngồi của mình. Jinho nhìn cậu với ánh mắt lấp lánh.
"Ước gì em ngầu được một phần như anh, hyungnim!"
"Thôi đủ rồi!"
Jinwoo cố gắng quay trở lại chủ đề ban đầu.
"Vậy thì - chuyện - cần nói - ở đây- là gì?"
"À thực ra... hyungnim. Em đã suy nghĩ rất nhiều. Để nói ra hết thực sự rất khó khăn. Nên là, em có vài điều muốn hỏi anh."
Jinwoo nghiêng đầu.
"Và?"
"Hyungnim... thật sự là..."
Gương mặt Jinho đỏ lên vì xấu hổ. Cậu nhóc cố thu hết can đảm để kết thúc câu nói của mình.
"...em muốn lập riêng một tổ đội để đột kích..."
Jinwoo trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.
"Tôi từ chối."