“...”
Thấy Jinho vẫn đang cứng họng, Jinwoo gật gù hiểu ý.
‘Nhưng đây là cách tốt nhất.’
Một mũi tên trúng hai con nhạn.
Rất khó để một Thợ săn hạng E tham gia một tổ đội đột kích. Đó là kinh nghiệm xương máu mà Jinwoo đã trải qua. Anh không thể giữ quyền đột kích một Hầm ngục hay tự tạo nhóm dưới thông tin của mình. Và giờ Jinho lại đề nghị thành lập tổ đội riêng cho anh.
Một cơ hội không thể tốt hơn.
“Nhưng... nhưng mà huyngnim. Để vào Cổng hạng C cần tối thiểu 10 người.”
“Nếu chúng ta nói cần những người đến điểm danh và nhận tiền, hẳn là sẽ có vô số Thợ săn xếp hàng để đăng kí đấy!”
Đó là cách mà Hwang Dongseok vẫn hay làm. Những Thợ săn cần tiền nhưng không muốn mạo hiểm mạng sống sẽ lao đầu vào không chút suy nghĩ.
Mặt Jinho như chảy dài ra.
“Ý anh là... em và anh tự xử lý hết bọn ma thú trong Hầm ngục?”
Chà, thực ra thì chỉ có mình Jinwoo solo chứ mấy.
“Ừ... đúng!”
Bằng cách này, Jinwoo có thể nhận trọn vẹn điểm kinh nghiệm cho mình. Với lại, có Jinho đi cùng, anh không cần lo lắng việc che giấu năng lực thực sự.
‘Mình sẽ dễ dàng tăng cấp khả năng của bản thân...’
Hơn nữa, khi xong việc, Jinwoo sẽ có được tòa nhà trị giá 30 tỉ.
Tất cả những gì còn lại chỉ là thuyết phục Jinho.
Đúng như dự đoán. Cậu nhóc vẫn chưa hết kinh hoàng.
“Nó... nó nguy hiểm lắm Đại ca...”
“Khục khục. Cậu chưa hiểu hết dụng ý của tôi mà.”
“Dạ? Là sao?”
Jinwoo ra hiệu cho Jinho lại gần hơn, và anh thì thầm.
“Nhìn ở một góc độ khác đi. Nếu chỉ có hai chúng ta vào Hầm ngục, sẽ càng ít người bị thương hơn đúng không?”
“Đ-đúng... ạ...”
“Hãy tưởng tượng cha cậu sẽ nghĩ gì, nếu một tổ đội do cậu tập hợp, không có một ai bị thương suốt 19 cuộc đột kích.”
Đôi mắt Jinho mở to, như đang nuốt lấy từng lời chỉ giáo của Jinwoo.
“Nếu điều đó xảy ra, việc thuyết phục cha cậu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Một Thợ săn xếp hạng D đơn thuần, dẫn dắt được một nhóm trải qua 19 cuộc đột kích mà không hề có thương vong đáng kể. Vậy thì còn có ai xứng đáng cho chức Hội trưởng hơn nữa. Đây có thể xem như chiến công vĩ đại nhất từ trước đến giờ Jinho mang lại cho cha cậu.
Jinwoo vô cùng hài lòng khi thấy biểu cảm của Jinho.
‘Vậy là xong!’
Jinwoo hoàn toàn nằm ở thế chủ động. Ngay cả khi không thể thuyết phục Jinho, anh luôn có thể đảm bảo sự phát triển của bản thân thông qua những cuộc đột kích của Hiệp hội. Vấn đề chỉ là thời gian.
Trong khi đó, Jinho vẫn đang trầm tư.
Điều này có hơi đáng sợ một chút, nhưng nếu nó thành công như Jinwoo hyung nói, đó sẽ là một kì tích đối với cậu. Nghĩ về sức mạnh của Jinwoo trong trận chiến vừa rồi, Jinho điều đó là hoàn toàn có thể.
Cuối cùng, Jinho đã bị thuyết phục.
“Em đồng ý, Đại ca! Em sẽ lo các thành viên còn lại trong nhóm.”
“Tốt lắm!”
Jinwoo gật đầu. Cuối cùng hai người đã đi đến quyết định cuối cùng. Jinho đã có thể ngồi thẳng dậy và nở một nụ cười rạng rỡ.
‘Mình đã có được sự giúp đỡ của Đại ca.’
Các cuộc đột kích còn lại không đáng lo lắng nữa. Cậu đã có đồng minh đáng tin cậy nhất ở bên cạnh. Và theo Jinwoo, việc tập hợp những thành viên còn lại đột nhiên dễ dàng hơn rất nhiều. Không nhất thiết phải là những Thợ săn nữa. Thay vào đó là bất kì người nào có đủ điều kiện.
‘Điều này sẽ giúp mình tiến một bước gần hơn đến vị trí chủ Hội.’
Jinwoo cũng mỉm cười, nhưng với hàm ý khác.
‘Mình sẽ solo tất cả Hầm ngục hạng C, và nhanh chóng thăng cấp.’
Hai người rời quán cà phê với tâm trạng vô cùng hài lòng.
Sau khi tạm biệt Jinho, Jinwoo nhanh chóng về nhà. Anh không biết khi nào Hiệp hội sẽ liên lạc trở lại. Đã 10 ngày kể từ khi anh xuất viện, không có gì ngạc nhiên nếu Cổng xuất hiện trong khu vực lân cận.
Thông thường, Hiệp hội sẽ triệu tập Thợ săn tham gia các cuộc đột kích khoảng 2 đến 3 lần một tháng. Đó là lý do tại sao Jinwoo chỉ dành cho Jinho một giờ đồng hồ.
‘Ngay lúc này, nếu bỏ lỡ dù chỉ một Hầm ngục hạng E, đó sẽ là điều vô cùng đáng tiếc...’
Jinwoo muốn nhanh chóng tăng cấp thông qua việc săn ma thú. Rất may, điện thoại sẽ sửa xong sau vài ngày nữa, không thì sẽ vô cùng bất tiện.
Jinwoo mở cửa và bước vào.
“...”
Ngôi nhà hoàn toàn vắng lặng. Giờ này Jinah đang ở trường. Xác nhận điều đó, Jinwoo mở bảng nhiệm vụ hàng ngày lên để nhận phần thưởng của mình.
‘Giờ là phần thưởng của ngày hôm nay...’
Jinwoo đã hoàn thành nhiệm vụ trước khi gặp mặt Jinho, nhưng anh vẫn chưa nhận. Thật bất tiện nếu ánh sáng hồi phục trạng thái hay một hộp quà rơi ra khi anh đang đi trên đường.
Ring~
Thực hiện 100 lần chống đẩy
Hoàn thành (100/100)
Thực hiện 100 lần gập bụng
Hoàn thành (100/100)
Thực hiện 100 lần squats
Hoàn thành (100/100)
Chạy 10km
Hoàn thành (11/10)
Bạn đã hoàn thành Nhiệm vụ hàng ngày: Chuẩn bị để trở nên mạnh mẽ
Phần thưởng nhiệm vụ
Bạn có muốn nhận phần thưởng? (Có / Không)
“Có-... à xí điều, không, không!”
Jinwoo định xác nhận phần thưởng theo thói quen, nhưng có gì đó là anh khựng lại. Đôi mắt anh tập trung vào phần chạy của nhiệm vụ.
Chạy 10km
Hoàn thành (11/10)
Anh đã chạy quá 10km, và nó đã cộng thêm vào 1km nữa. Điều này làm Jiwoo suy tư.
‘Tại sao nó vẫn tính thêm dù mình đã hoàn thành nhiệm vụ?’
Đôi mắt anh nheo lại. Có gì trùng hợp ở đây không.
Jinwoo nằm úp xuống đất và chống đẩy. Đôi mắt anh vẫn dán chặt vào màn hình nhiệm vụ.
Ring~
Bạn đã chống đẩy thành công một lần!
Thực hiện 100 lần chống đẩy
Hoàn thành (111/100)
Ring~
Bạn đã chống đẩy thành công một lần!
Thực hiện 100 lần chống đẩy
Hoàn thành (112/100)
‘Đúng như mình nghĩ...’
Không phải duy nhất việc chạy mới được cộng thêm sau khi hoàn thành. Ngay cả chống đẩy cũng vậy.
Jinwoo đang vô cùng tò mò. Không biết con số sẽ tăng lên tới khi nào. Cánh tay anh gồng lên, lộ ra những đường gân mạnh mẽ. Nhờ thuộc tính ngày một tăng cao, Jinwoo gần như không cảm nhận được sức nặng của cơ thể nữa. Chẳng mấy chốc, con số đạt đến 200.
Ring~
Bạn đã chống đẩy thành công một lần!
Thực hiện 100 lần chống đẩy
Hoàn thành (200/100)
Ring~
Bạn đã chống đẩy thành công một lần!
Thực hiện 100 lần chống đẩy
Hoàn thành (200/100)
Con số dừng lại ở 200. Jinwoo tiếp tục thêm vài lần nữa nhưng nó vẫn không thay đổi. Ngay sau đó, anh cũng nhanh chóng hoàn thành nốt bài gập bụng và squats.
Thực hiện 100 lần chống đẩy
Hoàn thành (200/100)
Thực hiện 100 lần gập bụng
Hoàn thành (200/100)
Thực hiện 100 lần squats
Hoàn thành (200/100)
Chạy 10km
Hoàn thành (11/10)
Chính xác là 200. Con số không tăng lên vô hạn, nhưng không hề dừng lại ở 100. Có một điều gì đó Jinwoo không giải thích được. Sẽ ra sao nếu tất cả các mốc tăng lên đều được đáp ứng?
‘Thời gian là vàng...’
Jinwoo rời khỏi nhà như một quả tên lửa. Anh hoàn thành 9km chạy nhanh chưa từng thấy. Khi anh dừng lại trước cửa nhà, một tin nhắn xuất hiện.
Ring~
Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Sự chuẩn bị để trở nên mạnh mẽ
Phần thưởng nhiệm vụ đã xuất hiện
Bạn có muốn xác minh? (Có / Không)
Tên của nhiệm vụ không thay đổi, nhưng nó lại trở thành nhiệm vụ ẩn. Trực giác của Jinwoo đã đúng. Anh nuốt nước bọt.
‘Kiểm tra...’
Bạn nhận được các phần thưởng dưới đây!
Phần thưởng 1: Phục hồi trạng thái
Phần thưởng 2: Tất cả các chỉ số +3
Phần thưởng 3: Chọn một trong hai
[Hộp quà ngẫu nhiên may mắn] (Chọn)
[Hộp quà ngẫu nhiên bị nguyền rủa] (Chọn)
Chấp nhận tất cả?
‘Tăng 3 điểm cho mọi chỉ số!’
Đôi mắt Jinwoo mở to đến mức không thể to hơn. Phần thưởng của nhiệm vụ ẩn quá tuyệt vời. Nó bằng với việc anh tăng 3 cấp độ. Không, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều theo một cách nào đó. Những điểm này sẽ giúp việc lên cấp của anh dễ dàng hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, Jinwoo cũng cảm thấy có chút tiếc nuối. Giá như, giá như mà những nhiệm vụ hàng ngày trước kia cũng hoàn thành theo cách này. Nhưng biết đâu được, nhiệm vụ ẩn này chỉ có một lần.
Và nếu nó chỉ có một lần, Jinwoo cần lựa chọn thật kĩ phần thưởng số 3.
Phần thưởng 3: Chọn một trong hai
[Hộp quà ngẫu nhiên may mắn] (Chọn)
[Hộp quà ngẫu nhiên bị nguyền rủa] (Chọn)
Đây là lần đầu tiên Jinwoo phải lựa chọn phần thưởng. Chỉ có thể chọn một.
‘Mình sẽ không biết cái còn lại chứa gì nữa...’
Nhìn theo cái tên, có lẽ đã thấy đâu là sự lựa chọn. Nhưng đó cũng có thể là một cái bẫy.
‘Nhận phần thưởng 3.’
Bạn phải chọn giữa hai hộp ngẫu nhiên
Hộp quà ngẫu nhiên may mắn
Cung cấp những gì [Người chơi] muốn
Hộp quà ngẫu nhiên bị nguyền rủa
Cung cấp những gì [Người chơi] cần
Bạn sẽ chọn phần thưởng nào?
Cách giải thích khá đơn giản, nhưng lại làm cho mọi thứ còn khó khăn hơn. Nếu không có cái giải thích kia, Jinwoo đã chọn Hộp quà may mắn mà không mảy may suy nghĩ. Nhưng sau lời giải thích kia, nó khiến anh có cảm giác sẽ hối hận nếu như bỏ lỡ bất cứ hộp quà nào.
‘Một cái gì đó mà mình muốn, so với một cái gì đó mà mình cần...’
Thoạt nhìn, có vẻ như hai thứ không khác nhau lắm. Chúng đều tốt cho anh.
‘Nhưng có một cái bẫy ở đây!’
Thứ gì đó mà Jinwoo muốn sẽ là thứ cần thiết. Nhưng mà thứ anh cần, không nhất thiết sẽ là thứ anh muốn. Ví dụ nếu trong tình huống mà Jinwoo gặp nguy hiểm, và anh cần một vũ khí mạnh mẽ, một quả bom nguyên tử có thể xuất hiện để thổi bay kẻ thù. Đồng thời nó thổi bay anh luôn.
‘Hình như nó giống với cái từ nguyền rủa.’
Jinwoo quyết định lựa chọn ít rủi ro hơn. Chưa biết kết quả ra sao, tốt hơn hết là giảm thiểu điều hối tiếc có thể xảy ra. Anh đưa ra một quyết định lạnh lùng.
“Hộp quà may mắn!”
Một chiếc hộp nhỏ xuất hiện dưới chân anh.
Jinwoo nhặt nó lên.
‘Nó có thể là cái gì đây...?’