‘Kuk’!
Đồng đội của anh đã la hét khắp xung quanh. Đôi mắt Kim Cheol trợn trừng, bất lực
‘Không thể nào!’
Anh ta không tin nổi thực tế trước mắt, rằng anh, Kim Cheol, sẽ thất bại thảm hại như thế này! Anh ta đặt mục tiệu trở thành một nhân sự ưu tú của Hội Bạch hổ. Kim thậm chí còn được tham gia khóa đào tạo đặc biệt cho mục tiêu đó. Vậy mà bây giờ, anh ta lại thất bại?
Niềm kiêu hãnh của một thợ săn hạng A không thể chấp nhận điều nó.
Nhóm của họ đã chịu đựng cái lạnh, cái đói, sau đó phải chiến đấu với lũ người tuyết. Tiếp sau đó là những người khổng lồ băng. Họ đã mất hai thành viên, nhưng vẫn giành chiến thắng.
Cuộc đột kích dường như đang diễn ra suôn sẻ.
Nhưng.
Nhưng!!!
Khoảnh khắc họ ăn mừng chiến thắng trước những người khổng lồ băng, lũ White Walkers phục kích họ từ mọi hướng, như thể chúng đã chờ đợi từ lâu. Những tên khốn đó đã theo dõi họ, chờ đợi sức chịu đựng của họ chạm đáy. Những gì xảy ra sau đó là một vụ thảm sát. Các thợ săn liên tục ngã xuống.
Thủ lĩnh!
L-lãnh đạo!
Một Thợ săn ngã xuống, hướng bàn tay đầy máu về phía Kim Cheol. Kim Cheol bước lùi lại. Một White Walker xuất hiện từ hư không và rạch cổ người đó.
Trong khi người thợ săn này nấc nghẹn và lịm dần, White Walker ngẩng đầu nhìn về phía Kim Cheol.
Anh ta – một Thợ săn hạng A khiếp đảm hét lên:
U-uwaaaah!
Kim quay lại và chạy vào rừng. Trong Rừng có gấu băng? Những con gấu đó chẳng là gì so với những con yetis, người khổng lồ băng và lũ White Walkers. Kim Cheol chạy với tất cả sức mạnh của mình. Nhìn bóng dáng anh ta xa dần, White Walker nọ giơ cung tên và nhắm bắn. Nhưng trước khi mũi tên kịp bay đi, một White Walker giơ tay và ngăn lại.
Đó là một yêu tinh băng với mái tóc dài đến tận thắt lưng.
Những White Walker khác cũng hạ cung xuống.
‘…
Yêu tinh tóc dài chỉ về phía Kim Cheol, ra hiệu đi theo anh ta. Lần lượt từng White Walkers biến mất khỏi tầm mắt.
—
Kim Cheol nhảy qua một bụi cây.
‘pant, pant, pant’
Phổi Kim như đang bốc cháy. Hình ảnh của White Walkers mỉm cười trong khi lấy mạng người thợ săn vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí anh. Kim nhìn xuống tay. Đôi bàn tay anh đã lạnh cóng và mất cảm giác. Những ngón chân của anh cũng cứng đơ từ lâu. Anh ta không thể chiến đấu hết sức trong tình trạng hiện tại.
“Cái lạnh chết tiệt này… Không, nếu chúng ta không phải nhịn đói trong những ngày qua, chúng ta sẽ chiến thắng”.
Đến tận cùng cay đắng, Kim Cheol cũng không thể thừa nhận thất bại của mình. Trong khi lẩm bẩm với chính mình, Kim Cheol ngẩng đầu lên.
“Mình đã đi tới tận đâu thế này?”
Anh ta nhìn xung quanh. Mùi máu xộc vào mũi anh ta. Người đàn ông theo mùi máu. Di chuyển qua những tán cây, Kim phát hiện ra một khoảng trống và không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình.
‘Sao có thể như thế được?’
Trước các hang động là hơn 20 xác chết băng. Hóa ra đây là lý do khiến anh ta không gặp một con gấu nào!
“Cái gi?”
Kim quan sát các xác chết. Tất cả các xác chết đều có dấu vết bị cắt bằng thứ gì đó. Một số con cũng có dấu vết bị đốt cháy. Hình ảnh Sung Jinwoo và nhóm của anh ấy lướt qua đầu Kim Cheol.
Có lẽ nào… Đây là tác phẩm của đám chuột nhắt đó?
Kim Cheol lắc đầu. Những vết thương trên xác chết của những con gấu băng được tạo ra bằng một thanh kiếm. Trong trí nhớ của anh, nhóm Sung Jinwoo không có người sử dụng kiếm.
Hai người xếp hạng E thậm chí không có vũ khí.
Họ không thể sống sót ở đây. Như vậy, chỉ có một khả năng khác,
White Walkers cũng ở đây!
Trái tim của Kim quăn lại. Anh ta đã nghĩ rằng mình đã thoát khỏi những yêu tinh đó. Nghĩ rằng mình đã lang thang vào lãnh thổ của một nhóm yêu tinh khác, Kim Cheol hoảng sợ, nín thở và quay lại.
Nhanh nữa. Nhanh hơn nữa.
Anh chạy thục mạng để trốn khỏi lãnh thổ của lũ White Walkers.
—
Cùng lúc đó.
‘Wuwaaaaang!’
Một con gấu băng rơi xuống với tiếng kêu thảm thiết. Những người lính bóng đêm kiểm tra cơ thể của nó, để chắc chắn rằng nó đã chết.
Bạn đã lên cấp!
“Ổn rồi.”
Jinwoo đang ở trong một hang gấu khác. Đã năm ngày kể từ khi họ bước vào Xích Môn. Anh ta đã trải qua ba lần săn gấu.
‘Hình như minh đã chăm sóc mọi con gấu trong khu rừng này’.
Nhờ đó, cấp độ của đội quân bóng đêm và cả cấp độ của cậu đã tăng lên khá nhiều. Lúc đầu, hai người lính mới xử lý được một con gấu băng. Bây giờ, một người lính có thể đơn đả độc đấu và giành chiến thắng trước con gấu. Jinwoo hài lòng.
Khi khả năng của những người lính tăng lên, cậu bắt đầu giao cho họ những vai trò khác nhau. Giới hạn hiện tại của Jinwoo là 30 bóng. 28 người trong số họ sẽ được chỉ định chiến đấu, trong khi 2 người trong số họ sẽ lo liệu việc thu thập ma thạch và thịt. Giờ Jinwoo không cần phải giơ ngón tay lên để chiến đấu hay thu thập nguyên vật liệu nữa.
‘Mình không cảm nhận được bất kỳ con ma thú nào nữa’.
Dường như cậu ta đã dọn sạch toàn bộ khu rừng.
Sau đó.
‘Đã đến lúc chăm sóc con trùm….”
Vẫn còn khoảng một tháng nữa, tệ nhất là vài tháng, cho đến khi cổng mở. Jinwoo không có ý định chờ đợi điều đó xảy ra.
“Phải xử lý con yêu tinh kiêu ngạo đó’.
Một ma thú dám chọc ghẹo Thợ săn. Nụ cười kiêu ngạo của nó vẫn làm Jinwoo khó chịu.
—-
Mũi Kim Cheol phát hiện mùi thịt nước ở đâu đó.
Khịt, khịt
Cơn đói làm khứu giác của anh ta nhạy cảm hơn. Sau khi vào Cổng, tất cả những gì anh được ăn trong vài ngày qua, chỉ là một con thỏ. Miệng anh chảy đầy nước dãi sau khi ngửi thấy mùi thức ăn.
Ực
‘Chắc là lũ White Walkers đang nấu ăn…. Nhưng nếu chỉ có vài tên thì…’
Anh ta tự tin rằng mình có thể xử lý chúng và đánh cắp thức ăn. Đó là một sự tự tin sai lầm, sinh ra từ cơn đói.
‘Để xem nào…’
Kim Cheol rón rén và cẩn thận tiếp cận nơi phát ra mùi thức ăn. Cuối cùng, anh ta đã đến một khoảng rừng trống, nơi đội Jinwoo cắm trại. Kim Cheol mở to mắt ngạc nhiên.
‘Cái quái…?’
Mùi thịt bốc lên từ lửa trại.
Họ vẫn còn sống ư?
Tuy nhiên, Kim đã không nhìn thấy ‘tên Thợ săn hạng E’.
‘Hừ. Thằng đó tự tin dẫn cả đám vào rừng. Nó chết sớm là phải’
Lẽ thường là vậy. Nhưng những gì hiển hiện trước mặt anh ta thật khó giải thích.
‘Chờ đã, quần áo của họ?’
Quần áo ấm, chăn, lều và các thiết bị khác lọt vào mắt anh. Họ đã chuẩn bị rõ ràng cho môi trường khắc nghiệt ở đây.
‘Thế quái nào?’
Trong lúcbối rối, ánh mắt của Kim Cheol bắt gặp một cái gì đó.
Đó là một miếng bánh mì đặt bên cạnh miếng thịt. Họ không thể tìm thấy hoặc làm bánh mì ở đây. Nó phải được chuẩn bị trước.
Sự bối rối của anh ta nhanh chóng chuyển thành sự giận dữ.
“Những tên khốn đó”
grinddddd
Kim Cheol nghiến răng. ‘Những tên khốn đó đã có tất cả những thứ này, và chúng tự bỏ đi’.
‘Nếu tay mình bị đóng băng, không, nếu mình không bị đói, mình có thể dễ dàng chăm sóc những tên yêu tinh băng đó’.
Kim nghĩ rằng họ đã tham lam tích trữ thứ đó. Không nhịn nổi, Kim Cheol nhảy ra:
“Đồ khốn!”
Park Heejin nhảy lên ngạc nhiên và đứng dậy.
‘Kim Cheol? Bạn có khỏe không?’
‘Thành thật mà nói, thật khó để nói rằng anh ta đến đây với thiện chí. Đôi mắt của anh ta chứa đầy địch ý. Kim Cheol không hề che giấu ý định giết người.
‘Nhóm bọn tao thất bại nặng nề vì thiếu thiết bị và thức ăn thích hợp. Thế quái nào chúng máy lại ngồi đây phè phỡn như thế?’
‘Cái đó…’
Park Heejin không thể trả lời. Cô sợ rằng nếu nói ra mọi chuyện, Kim Cheol sẽ hướng sự thù địch về phía Jinwoo. Cô không muốn gây khó dễ cho vị cứu tinh của cuộc đời mình.
‘Ngay từ đầu, mình đã không đồng tình với cách anh ta đánh giá Sung Jinwoo’.
Park Heejin ngậm miệng lại. Thấy cô im lặng, cơn thịnh nộ của Kim Cheol càng tăng lên.
‘Tao không nghĩ chúng mày thông đồng với nhau. Thằng nào? Thằng nào đã cất giấu tất cả những điều này? Tao sẽ tiễn mày xuống địa ngục”..
Những đường gân trên cổ anh phồng lên.
“Thằng nào đã giấu giếm những thứ này và đe dọa cuộc sống của đồng đội????”
Tiếng hét của anh vang vọng khắp khu rừng. Kim Cheol nhận ra rằng anh ta sẽ phải tăng mức độ đe dọa.
Tao đếm đến ba. Nếu không ai lên tiếng, tao sẽ coi tất cả chúng mày có tội như nhau.
Han Songyi kéo mạnh tay áo Park Heejin.
‘Chị…’
Park Heejin ôm Han Songyi. Go Myunghwan và Yoon Gijoong cũng nuốt nước bọt trong khi đổ mồ hôi. Kim Cheol là một Thợ săn hạng A. Ngay cả khi họ kết hợp sức mạnh của mình, họ cũng không thể hy vọng giành chiến thắng trước anh ta. Tuy nhiên, không ai trong số họ có ý định phản bội Jinwoo.
“Một.”
Kim Cheol tháo vỏ kiếm ở bên mình.
phân loại-
“Hai.”
Các thợ săn vẫn giữ im lặng.
Chỉ là những thợ săn cấp thấp mà dám làm trái ý anh ta? Lửa giận của Kim Cheol bùng lên.
‘Tụi mày dám coi thường tao…”
Mắt anh hằn lên sắt ý.
Đầu tiên sẽ là người phụ nữ này. Người đã phản bội đội của mình và quyết định gia nhập nhóm kia.. Park Heejin sẽ là người đầu tiên chết.
“Phải rồi…. chắc chắn con điếm này đã che giấu điều gì đó. Đó là lý do tại sao nó rời đội của mình”.
Đó là lý do duy nhất anh có thể nghĩ ra. Kim Cheol bước tới Park Heejin và kết thúc đếm ngược.
“Ba.”
Park Heejin nhắm mắt lại.
Đột ngột.
Bốn.
Bốp!
Một cái gì đó đập vào gáy Kim Cheol, khiến anh ta ngã úp mặt xuống đất và trượt về phía trước vài bước.
Tất cả các thợ săn mắt mở to.
Thủ lĩnh!
Jinwoo đã tấn công với một lực mạnh đến nỗi nắm tay của anh ta vẫn bốc khói.
Anh nói bàng hoàng hỏi:
“Thằng điên nào mới là kẻ lãng phí mạng sống của các đồng đội??’