Jinwoo lấy đà và nhảy lên khỏi mặt đất. Khi đáp xuống, anh đã ở sau lưng những con High Orc.
Step.
Khi đáp xuống đất, những suy nghĩ lướt qua trong đầu Jinwoo.
‘Mình có thể dễ dàng hạ gục những con High Orc này.’
Dù ở đây không ai biết sử dụng ‘Ẩn thân’, nhưng họ đều là Thợ săn cao cấp, ví dụ như Son Gihoon. Nếu chứng kiến con High Orc bị xé toạc ra một cách bất thường, mọi người sẽ nhận ra ngay lập tức. Chà… giá như ai cũng ngây thơ như nữ Healer kia.
‘Chắc cũng không vấn đề gì nếu mình bị phát hiện.’
Bởi vì, với việc sắp nhận kết quả, Jinwwo không muốn có thêm lời mời nào từ Hội Thợ Săn. Nên anh đã định chờ đến khi cuộc đột kích hoàn toàn thất bại. Nhưng có vẻ, tổn thất của Hội Thợ Săn đang lớn dần, và chút nữa thì nữ Healer kia đã chết.
Vậy nên.
Ánh mắt Jinwoo trở nên sắc bén.
‘Phải hành động mà không được gây sự chú ý.’
Tất cả suy nghĩ chỉ diễn ra trong vài giây đồng hồ. Dao găm của Baruka và Knight Killer xuất hiện trên tay anh. Chúng xuất hiện theo phản xạ trước cả khi Jinwoo ra lệnh.
‘Mình còn chưa triệu hồi chúng kia mà?’
Jinwoo mỉm cười thích thú. Cảm giác quen thuộc khi cầm dao găm làm tim anh nhẹ nhõm. May là không ai nhìn thấy. Không thì người ta sẽ nói anh là thằng điên khi dám mỉm cười giữa một cuộc chiến như thế này.
Đội trưởng đội đột kích cố gắng chống đỡ ba con High Orc đang nổi điên.
‘Đầu tiên là mấy đứa này…’
Jinwoo bắt đầu hành động. Anh nhanh chóng hạ trọng tâm lao đến, cắt đứt gân gót chân của một con High Orc.
“Kuaaaaak!!!”
Bị tấn công bất ngờ, chiến binh High Orc rú lên đau đớn.
Tất cả mới chỉ là bắt đầu.
Với chuyển động như đang nhảy múa theo điệu nhạc, Jinwoo di chuyển giữa những con High Orc. Dao găm của Baruka ghim vào xương sườn một con, trong khi con khác bị cắt sau đầu gối bởi Knight Killer.
“Kreureuk!!!”
“Kuak!!!”
Adrenaline từ trận chiến không đủ giảm bớt sự đau đớn của chúng. Bị tấn cân bất ngờ làm những con High Orc bất động. Không có cơ hội nào tốt hơn, Son Gihoon lập tức phản công.
Stab!
“Kreu… kreureuk!!!”
“Pant, pant.”
Son Gihoon ngẩng đầu lên. Thanh trường kiếm của anh cắm vào tim một con High Orc.
“Kkreuk!”
Con High Orc cao sừng sững run rẩy rồi ngã vật về phía sau.
Thịch.
Tanker nắm chặt tay.
“Chúng ta có thể làm được.”
Anh lần lượt hạ những con High Orc bao vây mình. Trong khi đó, Jinwoo dạo quanh khắp chiến trường.
“Kuaaaak.”
“Kwoook.”
Trong khi di chuyển với tốc độ thần thánh, Jinwoo phá vỡ sự cân bằng của trận chiến nhưng vẫn không làm mọi người chú ý.
Slash!
Mỗi khi lướt qua một con High Orc, một vết thương xuất hiện trên cơ thể nó. Vết thương nhỏ, nhưng vô cùng hiệu quả.
“Kreureuk!”
“Kuwak!”
Những con High Orc trở nên lúng túng vì những vết thương bất ngờ xuất hiện trên cơ thể. Các Thợ săn ưu tú đã không bỏ lỡ cơ hội.
‘Sao đột nhiên mọi thứ trở nên dễ dàng vậy?’
‘Chuyện này là sao?’
‘Chúng ta giết nhiều con High Orc vậy mà không có thương vong sao?’
Những Thợ săn đã chuẩn bị tinh thần sẽ có người nằm xuống trong trận chiến. Nhưng trái với dự đoán, họ đang có lợi thế rất lớn.
Smash!
Một Thợ săn vung chùy vào đầu con High Orc. Kèm theo đó, giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu Jinwoo.
Bạn đã lên cấp!
‘Oh!’
Những nỗ lực của anh không hề vô ích. Anh đã lên cấp dù không giết con High Orc nào. Có vẻ việc giúp đỡ vẫn nhận được kinh nghiệm.
‘À không, mình thực sự có giết hai con!’
Đã có 13 con trong số đó bị hạ gục. Vui mừng vì vẫn nhận được kinh nghiệm và lên cấp, Jinwoo vẫn tiếp tục tăng tốc.
Slash!
Stab!
“Kaak!”
Nhờ sự giúp đỡ vô hình của Jinwoo, cuộc chiến đã gần như khép lại.
‘Phù-’
Jinwoo lùi lại một bước và cất dao găm vào kho. Anh nhìn quanh chiến trường.
‘Có lẽ như vậy là đủ rồi.’
Mọi chuyện đã sắp sửa kết thúc. Jinwoo đã lên cấp như một phần thưởng. Xung quanh mặt đất, xác chết của gần hai mươi con High Orc nằm khắp nơi.
‘Nếu mình hạ hết chúng, có lẽ mình đã được nhiều kinh nghiệm hơn.’
Thật tiếc, nhưng đây là nơi đột kích của Hội Thợ Săn, họ đã trả một khoản tiền lớn để có được quyền lợi. Anh không thể quá tham lam được.
‘Tốt rồi.’
Với vẻ mặt hài lòng, Jinwoo trở lại góc mà anh ‘núp’.
“Kaaaah!”
Tình thế đã hoàn toàn đảo lộn, Thợ săn vây quanh con High Orc cuối cùng. Âm thanh vang dội khắp Hầm ngục. Nhìn kẻ thù cuối cùng gục xuống, Jinwoo giải trừ ‘Ẩn thân’.
Shooo-
Những Thợ săn lấy lại hơi thở. Cuối cùng, họ xác nhận những con High Orc đã bị tiêu diệt hết.
“Kết thúc rồi phải không?”
“Tập trung…”
Trước khi có thể ăn mừng, Trưởng nhóm Son Gihoon kiểm tra những người bị thương.
“Có ai bị thương gì không?”
Trên thực tế, nếu một đội có Healer cấp cao, hiếm khi có ai sẽ bị thương. Dù bị thương nặng cỡ nào, chỉ cần còn sống là họ sẽ được chữa lành.
Khi Son Gihoon nói điều đó. Có nghĩa là có ai hy sinh hay không. Nhưng may mắn thay, nữ Healer lắc đầu.Chỉ có thương tích, nhưng không có thương vong.
“Vậy…”
Khuôn mặt của nhóm đột kích sáng bừng.
“Chúng ta thắng rồi!!!”
“Chúng ta thực sự đã chiến thắng.”
“Waaaaah!”
Mọi người hét lên sung sướng. Jinwoo khoanh tay suy nghĩ.
‘High Orc có mạnh không?’
Theo những gì đã diễn ra thì có lẽ là không. Từng đột kích ở những nơi còn nguy hiểm hơn, Jinwoo không cảm thấy vui mừng nhiều.
Jinwoo không biết rằng. Khi nói đến Hầm ngục hạng B hay A, cấp bậc không phải là thứ duy nhất để tính độ khó. Ma lực được đo lường cẩn thận để lựa chọn nhóm đột kích phù hợp. Ngay cả trong một Hầm ngục hạng A, những con Orc cũng nằm trong top ma thú khủng khiếp, chứ đừng nói đến hơn hai mươi chiến binh High Orc. Nên chiến thắng này chẳng khác gì một phép màu.
Người ‘chịu trách nhiệm’ cho phép màu này thậm chí còn chẳng hiểu được ý nghĩa lớn lao mà anh mang lại. Jinwoo chỉ lặng lẽ chúc mừng nhóm đột kích.
“Hmm…”
Anh thấy nữ Thợ săn tiếp cận Son Gihoon với vẻ mặt nghiêm túc. Hình như cô muốn nói gì đó. Jinwoo tập trung lắng nghe cuộc trò chuyện.
“Gihoon oppa…”
“Hmm?”
“Khi chúng ta đang chiến đấu với những con High Orc…”
Nữ Healer cẩn thận giải thích tất cả những gì cô nhìn thấy. Rằng một con High Orc đột nhiên bay lơ lửng, đầu nó bị xé toạc, sau đó bay qua và đập chết một con High Orc khác. Cô nói với một vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn.
“…”
Son Gihoon không nói nên lời.
“Tất cả đều là sự thật!”
Nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của nữ Healer, Jinwoo không thể nhịn cười được.
Thời gian ăn mừng của các thành viên chỉ kéo dài phút chốc. Họ tập trung xung quanh Trưởng nhóm đột kích.
“Đội trưởng, chúng ta có tiếp tục không?”
“Có phải hơi nguy hiểm không? Ở đây đã xuất hiện High Orc rồi!”
“Chúng ta có nên rút lui không?”
Son Gihoon trầm tư suy nghĩ.
‘Có lẽ nó không phải là quyết định dễ dàng.’
Jinwoo hiểu cảm xúc của Gihoon. Một Bang Hội với hai Thợ săn hạng S, đây là lần đầu tiên, và có lẽ cũng là duy nhất anh được giao nhiệm vụ này. Hẳn là Gihoon muốn đứng trên đỉnh cao sự nghiệp…
‘Ai trong trường hợp này cũng muốn tiếp tục và xử lý Hầm ngục.’
Trừ khi họ là một nhà lãnh đạo tài năng.
Son Gihoon cuối cùng cũng đưa ra quyết định của mình. Đôi mắt Jinwoo nheo lại. Rất may, anh ta không phải một người đàn ông ngu ngốc.
“Chúng ta rút lui thôi!”
Quyết định của Trưởng nhóm đột kích là mệnh lệnh tuyệt đối trong Hầm ngục. Miễn là thành viên của nhóm đột kích, bạn phải tuân theo như luật bất thành văn. Thậm chí, vào thời cổ đại, binh lính không tuân lệnh còn bị xử tử trước khi ra chiến trường.
Hầm ngục là một nơi còn khốc liệt hơn cả chiến trường. Người lãnh đạo phải có nhiệm vụ đảm bảo an toàn cho cấp dưới. Và Song Gihoon đã không làm cho cấp dưới thất vọng.
Được lệnh rút lui, cả đội thở phào nhẹ nhõm.
“Phew-”
“Tôi cứ sợ anh Son sẽ quyết định đi tiếp…”
Son Gihoon cười toe toét và vỗ vai anh ta.
“Tôi đâu có ngốc tới vậy.”
“Tôi biết, anh nhìn này, tay tôi vẫn còn run…”
“Thôi được rồi, giống con nít quá. Mọi người ơi, nhanh chóng ra ngoài!”
Jinwoo nhặt hành lý lên. Theo hiệu lệnh, nhóm bắt đầu di chuyển ra Cổng. Jinwoo mỉm cười tiếc nuối.
‘Mình thật sự muốn đi thêm một chút.’
Tuy nhiên, anh chỉ là một vị khách ở đây. Khách thì không nên có ý kiến với chủ nhà. Có lẽ hôm nay chỉ đến đây thôi.
“Thiệt tình…”
Bực bội vì trưởng nhóm không tin cô, nữ Thợ săn bĩu môi trong khi tiến về phía Jinwoo.
“Nó có thiệt chứ bộ…”
Cô phình má như một đứa trẻ, quay sang Jinwoo tìm kiếm chút hy vọng.
“Anh có thấy con High Orc đó không?”
“Không hề…”
“Gì chứ…….”
Hy vọng của cô tan tành trong tức khắc. Jinwoo nghĩ anh sẽ cười chết mất.
Họ đã đi bộ được bao lâu?
Đột nhiên, đội tiên phong của nhóm dừng lại. Son Gihoon đưa tay lên ra hiệu.
“Dừng lại!”
Giọng Gihoon vô cùng hoang mang. Những Thợ săn đang mệt mỏi vì đi bộ quá xa, cùng với Jinwoo, người đang đi sau cùng và dò chừng sự phục kích của ma thú, đồng loạt dừng lại.
Tất cả đang trở nên hỗn loạn.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
“Cái quái gì đây?”
“Tại sao lối ra lại bị chặn? Lúc đi vào nó vẫn bình thường kia mà?”
Jinwoo lách người qua đám đông và đưa tay ra. Mắt anh mở to.
‘Nó bị chặn?’
Một rào cản vô hình chặn đường bọn họ.
Điều đầu tiên mọi người nghĩ đến đây là thiết kế của Hầm ngục. Bức tường ngăn cách Hầm ngục và thế giới bên ngoài, như hai chiều không gian khác nhau. Nhưng Jinwoo lắc đầu.
‘Không, nó không giống như vậy.’
Bức tường này được ai đó tạo ra. Anh cảm nhận được sức mạnh ma thuật chảy trong nó. Đó là ma lực của một con ma thú có trí thông minh.
‘Nhưng tại sao?’
Tại sao nó ngăn họ rời đi? Thay vì ngăn họ đi vào?
Đột nhiên, Jinwoo nghĩ đến một giả thuyết.
‘…?’
Như thể đáp lại suy nghĩ của anh, một làn sóng ma lực đáng sợ tràn ra từ sâu bên trong Hầm ngục.
‘Má ơi…’
Đó là con Boss của Hầm ngục? Sức mạnh ma thuật của nó khác hoàn toàn so với lúc đứng ngoài Cổng, thậm chí khi đã vào bên trong cho tới giờ, không có lúc nào như lúc này. Các Thợ săn khác cũng cảm nhận được và rùng mình.
“Gì vậy…?”
“Tôi thấy ớn lạnh…”
Khuôn mặt của các Thợ săn chuyển qua trắng bệch.
‘Một con Boss có thể xóa hoặc che giấu ma lực của nó sao?’
Bức tường không có trên đường vào. Và nó đã bộc lộ sức mạnh sau khi tạo ra bức tường.
‘Nó là một cái bẫy dành cho các Thợ săn?’
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng sau những suy nghĩ của Jinwoo.
Như thể xác nhận điều đó.
Thịch! Thịch!
Thịch! Thịch!
Từ bóng tối sâu thẳm của Hầm ngục, tiếng bước chân còn lớn hơn nhóm High Orc ban nãy vang lên.
Trans: Minh Trí
—