Chuyện gì đã xảy ra?
Kết thúc cuộc trò chuyện với Baek Yoonho, Jung Gisoo ngơ ngác.,
Chuyện một thợ săn hạng E đến test lại năng lực đã rất kỳ quặc rồi. Việc Chủ hội Bạch Hổ đến tận nơi để xem kết quả, lại càng kỳ quặc hơn.
‘Họ có nhầm lẫn gì không?’
Nếu Baek Yoon-ho nghiêm túc đến mức đó, phải chăng chuyện gì đó thực sự đã xảy ra?
Jung Gisoo nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu.
‘Hầy, không đời nào.’
Tái thức tỉnh không phải là một hiện tượng thường xuyên xảy ra. Vài tháng trước, toàn bộ hiệp hội đã xôn xao khi phát hiện ra một một trường hợp “dường như” được tái thức tỉnh. Kết quả xác minh thật đáng thất vọng, chuyện đó đã không xảy ra.
Thực tế thì, các trường hợp tái thức tỉnh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đa số là những sự nhầm lẫn.
‘Không thiếu những thằng trẻ trâu đến đây đòi đánh giá lại. Chỉ lãng phí thời gian và công sức của người khác…’
Anh ta tin rằng Bạch Hổ đã nhầm lẫn gì đó. Tuy nhiên, vì mối quan hệ giữa Hiệp hội với Hội Bạch Hổ, anh ta không muốn từ chối Baek Yoon-ho.
“Tôi ra ngoài một chút. Tôi sẽ trở lại sớm thôi”.
“Huh? Anh đi đâu vậy, phó phòng?”
“Tôi nhớ ra mình cần làm vài chuyện ở tòa B…”
“Tòa B” là một ngôn ngữ nghề nghiệp, ám chỉ một tòa nhà có phòng đo mana, trong số các tòa nhà của Hiệp hội. Đó là nơi tiến hành đánh giá xếp hạng các Thợ săn.
“Vâng thưa ngài.”
“Có việc gì thì gọi cho tôi nhé.”
“Vâng.”
Dù liên tục lầm bầm “Tái thức tỉnh cái con khỉ….”, nhưng Jeong-su vẫn nghĩ tới khuôn mặt của Baek Yoon-ho. Anh ta đi thẳng tới tòa B.
***
Jinwoo ngồi xuống chiếc ghế cuối phòng chờ..
Có ba người ngồi sẵn ở đó. Trông họ có vẻ lo lắng.
Jinwoo hoàn toàn hiểu được cảm xúc của họ.
‘Dù sao thì, kết quả đánh giá sẽ quyết định cuộc đời họ.’
Khi Jinwoo đến đây lần đầu, cậu cũng lâm vào tình trạng tương tự. Bốn năm trước, chàng trai trẻ Song Jinwoo đã mơ ước trở thành một thợ săn hạng B, hoặc hạng A. Thậm chí trong lúc cao hứng, cậu còn nghĩ mình có thể đạt tới hạng S. Thế nhưng, kết quả đánh giá hạng E khiến cậu như sụp đổ.
Jin-woo mỉm cười, nhớ những khoảnh khắc của bốn năm về trước.
‘Anh ta đang cười gì vậy?’
‘Bây giờ mà vẫn có thể cười được ư? ‘
Những người chờ đợi bên cạnh nhìn Jinwoo một cách kỳ lạ. Dù vậy, cậu vẫn vô tư..
‘Thằng cha này tự tin thế?’
‘Trông anh ta chẳng lo lắng chút nào’
Ngại ngùng khi thấy sự tự tin của Jinwoo, những người còn lại nghiêng đầu và bối rối nhìn nhau.
‘Dường như chẳng có gì thay đổi cả’
Trong ký ức của Jinwoo, chuyện này cũng từng xảy ra.
Khi ngồi chờ ở đây, mọi người đều lo lắng. Rồi họ sẽ nhìn nhau, băn khoăn về kết quả của người khác.
Cậu mỉm cười và nhìn xung quanh nội thất của tòa nhà.
Tòa nhà, giống như các Thợ săn, không thay đổi nhiều. Hiệp hội Thợ săn mới thành lập được 10 năm, nên Tòa nhà trông vẫn khá mới. Nội thất cũng y hệt như trong trí nhớ của cậu.
Nếu nói về sự khác biệt, thì chỉ có một.
‘Mấy người ở đằng kia.’
Khi thấy Jin-woo nhìn chằm chằm vào những người đàn ông và phụ nữ bảnh bao ở phía bên kia căn phòng, người đàn ông ngồi cạnh cậu bèn lên tiếng.
“Họ là những nhà tuyển dụng đến từ nhiều bang hội.”
“Bang hội?”
“Đúng vậy, các thợ săn ít khi tìm tới các bang hội nhỏ. Vì vậy, đại diện các Hội đó tới đây để săn tìm tân binh.
Có lẽ vì thế nên những người đó đang trao nhau ánh mắt hình viên đạn.
‘Và họ nhìn chúng ta với ánh mắt hau háu, huh’
Hóa ra là vậy.
“À, nếu cậu chưa biết thì, tốt nhất câu không nên tham gia loại bang hội đó.”
“Tại sao?”
“Tôi nghe nói các bang hội nhỏ rất nguy hiểm và có tỷ lệ tử vong cao.”
Jinwoo gật đầu.
Các Bang hội nhỏ thường không tranh được chỗ tốt. Tham gia Đột kích các Hầm ngục cấp thấp thì không kiếm được tiền, mà tiến vào Hầm ngục cấp cao thì không đủ khả năng.
Vì vậy tai nạn xảy ra thường xuyên.
‘Thế nên họ liên tục tuyển dụng nhân sự mới’
Kết quả là họ phải túc trực trong tòa nhà của hiệp hội, để nhắm tới những người vừa được xếp hạng.
“Ra thế.”
Người đàn ông lấy khăn tay lau mồ hôi trên vầng trán hói, rồi nhẹ nhàng đưa tay về phía Jinwoo.
“Chúng ta có duyên nên mới gặp nhau thế này. Làm quen một chút nhé! Tôi là Yoon Jung Hoon.”
“Tôi là Sung Jin Woo.”
Sau một câu chào ngắn, hai người lặng lẽ đợi đến lượt mình.
“Người tiếp theo.”
Khu vực đo đạc khá rộng mở, nên mọi người có thể đọc được biểu hiện của người đã hoàn thành bài kiểm tra mana hoặc phản hồi của nhân viên Hiệp hội.
Khuôn mặt của người vừa kiểm tra có vẻ không ổn lắm.
‘Có lẽ là D hoặc E. ‘
Với biểu hiện giống như Jinwoo, những người trong các bang hội nhỏ tỏ ra không hứng thú với tân binh kia.
Một phản ứng khá thực tế.
Jinwoo tự hỏi, họ đã làm cách nào để biết được kết quả chính xác?
“Người tiếp theo.”
Một người nữa bước ra.
Một lần nữa, dường như không phải là tin tốt. Người Thợ săn tiến ra bên ngoài với những bước chân nặng nề.
Đời là thế mà.
“Thợ săn cấp cao đâu dễ xuất hiện. Thế nên họ mới được trọng vọng”.
Với người bình thường, Cấp C đã là một thành công..
Anh ta có thể kiếm được rất nhiều tiền ngay cả khi anh ta tham gia một tổ đội tư nhân, và nếu may mắn, anh ta có thể tham gia một bang hội lớn.
Trong số các thành viên mới của Hội Bạch Hổ, có bốn người cấp C.
Nếu bạn gia nhập một bang hội lớn, bạn sẽ có thu nhập khá khẩm, tương đương với nghề bác sĩ và luật sư.
Người đàn ông bên cạnh Jinwoo tiếp tục bắt chuyện
“Nghe nói phần thưởng khi gia nhập các bang hội lớn đều rất khủng”
Khuôn mặt người đàn ông nọ khẽ run lên.
“Thực ra, tôi đang mắc nợ. Đó là lý do tại sao tôi phải sống xa con gái mình. Thế nên tôi đang rất lo lắng.”
Người đàn ông chợt nhận ra mình đang nói quá nhiều. Ông vội cúi đầu
“Ôi, xin lỗi nhé. Tôi không nên nói chuyện này với người lạ. Thật ra thì, khi lo lắng, tôi sẽ nói nhiều hơn bình thường….”
“Không sao đâu.”
Jinwoo cũng mỉm cười và cúi đầu xuống.
Người đàn ông nọ hít một hơi thật sâu, có lẽ vì quá lo lắng.
Lại một người khác bước ra.
“Người tiếp theo.”
Đó là lượt của người đàn ông nọ. Nhưng ông ta đang toát mồ hôi đầm đìa, run rẩy kéo áo Jinwoo.
Ông ta bị ốm chăng?
“Ông có ổn không đó?”
Jinwoo lo lắng hỏi.
Người đàn ông lắc đầu.
“Không, không phải như vậy. Cậu có muốn kiểm tra trước không? Tôi đang run quá…”
Người đàn ông hói nhìn Jinwoo với ánh mắt van nài.
Ừ thì, nếu ông ta đã nhường lượt, Jinwoo sẵn sàng đồng ý.
Kết quả của buổi kiểm tra này sẽ quyết định phần còn lại của cuộc đời họ, ai mà không lo lắng chứ?
Jinwoo quyết định đứng lên thay chỗ người đàn ông đó. Cậu đi đến chỗ nhân viên Hiệp hội.
Người Thư ký hỏi với giọng lạnh lùng.
“Tên?”
“Tôi là Sung Jin Woo.”
“Sung Jin Woo … Được rồi, đặt tay lên tấm đen đằng kia và chờ nhé.”
Jinwoo đi đến khu vực ma lực kế, theo sự hướng dẫn của người thư ký và đặt tay lên một tấm bảng đen.
‘Huh? Anh ta đã được xếp hạng E rồi mà?’
Một nhân viên nhìn vào tài liệu và nói giọng mỉa mai. Hầu như các Thợ săn đến kiểm tra lại năng lực đều là những kẻ thảm hại hạng E.
Nhân viên nọ nhìn chằm chằm vào Jinwoo rồi bật ma lực kế.
Trong một khoảnh khắc
Woo Woong–
Ma lực kế phát ra vài âm thanh ồn ào, rồi hiển thị kết quả trên màn hình.
‘Huuh? Cái quái gì vậy’?
Jin-woo nghiêng đầu và rút tay ra. Người nhân viên bối rối nói với cậu
“Đợi tí.”
“Gì?”
“Tôi sẽ thử lại.”
“Ok thôi.”
Jinwoo đặt tay lên máy lần nữa.
Beep
‘Huh?’
Chuyện này chưa từng xảy ra. Vẻ mặt của người nhân viên tối sầm lại.
Sao cái ma lực kế này lại gặp vấn đề?
Người thư ký nói với Jinwoo một lần nữa.
“Xin lỗi, một lần nữa thôi.”
“…”
Đáp lại yêu cầu của người nhân viên Hiệp hội, Jinwoo đặt tay lên tấm bảng và giữ nó ở đó.
Beep beeep.
‘Có chuyện gì với cái máy này vậy?’
Người nhân viên bắt đầu toán mồ hôi trán.
Lúc này, những người xung quanh bắt đầu nhận thấy có gì kỳ lạ đang xảy ra.
‘Huh? Chuyện gì đang xảy ra vậy? ‘
‘Anh ta định đo bao nhiêu lần nữa thế?”
‘Tôi nghĩ có gì đó không ổn.’
Cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, Nhân viên nọ toát mồ hôi lạnh.
beeeeppp
‘Mẹ kiếp, mình nên làm gì đây?’
Ngay lúc anh ta đang hoảng loạn
“Cái gì? Changsik đi đâu rồi? Sao cậu lại đứng đây một mình?”
Người nhân viên quay đầu nhìn lại. Phó phòng Lễ tân đã đứng sau lưng anh ta.
“Phó phòng Jung!”
“Vị cứu tinh” bất ngờ xuất hiện khiến khuôn mặt anh ta giãn ra.
“Anh ấy đi vệ sinh một lúc.”
“Thằng ngốc đó không biết bây giờ là lúc nào à? Bỏ vị trí ngay lúc nước sôi lửa bỏng như thế này…”
Jung Gisoo bất ngờ nghẹn họng.
‘… Ờ ha, mình cũng thế mà.’
Dù sao, có vẻ anh ta đã đến kịp thời. Người phụ trách chính đi vắng nên chàng tân binh này gặp rắc rối. Giờ là lúc một chiến binh kỳ cựu bước lên sân khấu.
“Sao nào? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Phó phòng Jung tỏ ra quan tâm tới những gì đang diễn ra.
“Cái máy… nó làm sao ấy!”
“Ma lực kế?”
“Ngài nhìn xem, nó lỗi liên tục.”
Người nhân viên bước sang một bên và cho Phó phòng xem màn hình hiển thị kết quả đo.
Mặt Jeong cứng đờ.