Một vị mặc áo gấm màu tím, dáng người trung niên đầu tóc hoa râm đứng ở lầu hai nhìn xuống mọi người, trong miệng nói lời nói vô cùng khách khí.
"Hứa minh chủ khách khí, nếu là có thể cưới thiên kim Hứa gia, đúng là chi hạnh của ta."
"Đúng vậy đúng vậy ~"
Mọi người đều phụ họa người nọ nói chuyện.
Trong một góc, một vị mặc áo gấm màu lam, môi hồng răng trắng, khuôn mặt công tử tuấn tiếu phe phẩy quạt xếp trong tay, vẻ mặt đạm mạc nhìn quét mọi người giữa sân.
"Đinh —— mục tiêu công lược xuất hiện, mục tiêu thuộc tính: 3 sao"
Ở thời điểm tầm mắt công tử chạm đến một mặc áo gấm màu lục đậm, bên hông đeo nhuyễn kiếm, nam nhân dùng dây cột tóc cùng màu để vấn tóc, trong đầu vang lên thanh âm hệ thống nhắc nhở.
Chỉ thấy quật xếp trong tay công tử kia "Bang ——" một tiếng bị khép lại, khóe môi hắn gợi lên một mạt nhàn nhạt độ cung, quạt xếp có tiết tấu chụp phủi một cái vào lòng bàn tay còn lại.
"Tiểu thư, chúng ta như vậy, không phù hợp với lễ nghĩa cho lắm?"
Một bên ra vẻ gã sai vặt Tiểu Cẩm, lặng lẽ kéo kéo góc áo Doãn Nhược An, thấp giọng nhắc nhở nói.
Nàng không vui quay đầu lại, nhíu mày nói: "Giang hồ nhi nữ, hà tất câu nệ lễ nghi phiền phức?"
"Tiểu thư......"
Tiểu Cẩm còn muốn nói cái gì, lại bị nàng liếc mắt trừng một cái, không dám lại làm mặt khác ngôn ngữ.
Thời điểm các nàng nói chuyện, luận võ đã bắt đầu.
Chỉ thấy mặt trên đánh hừng hực khí thế, khó khăn chia lìa, xem đến một trận này Doãn Nhược An lắc đầu thở dài.
"Khó trách hắn sẽ thủ thắng, những người này đều là một ít dưa vẹo táo mứt mà thôi."
"Tiểu thư, ngươi đang nói cái gì?"
Nàng như thế nào nghe không hiểu?
Nhìn lướt qua vẻ mặt mê mang của Tiểu Cẩm, Doãn Nhược An lấy ngón tay dùng sức điểm một chút cái trán của nàng: "Ngươi đúng là chưa thông suốt, kêu ta công tử!"
"Nga, công tử!"
Doãn Nhược An lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, thấy thân ảnh màu lục đậm chợt lóe, vững vàng dừng ở lôi đài phía trên.
"Tại hạ Tần Sơ, nguyện thỉnh giáo mọi người!"
Khiêm tốn có lễ, phù hợp tính cách ôn nhuận của hắn.
"Hà tất nói dễ nghe như vậy, đến đây đi!"
Người nọ nổi giận gầm lên một tiếng, ra quyền công hướng về phía Tần Sơ.
Chỉ thấy Tần Sơ nghiêng người một trốn, nhấc chân đá hướng chân bộ của đối thủ.
"A ——"
Chân bộ người nọ lung lay, theo bản năng muốn tránh né.
Nhưng Tần Sơ giống như đã sớm dự đoán được, ra quyền đánh rớt hắn xuống đài.
Hắn chắp tay khom lưng, sắc mặt trầm tĩnh nói: "Đa tạ!"
"Quả thật phải thừa nhận, hôm nay tiểu gia ta tới liền may mắn được diện kiến " Ngọc Diện Diêm La " Tần Sơ Tần công tử."
Tiểu Cẩm không kịp ra tay ngăn cản, tiểu thư nhà nàng đã xuất hiện ở lôi đài phía trên.
"Vị này công...... Tiểu Ương?"
Vốn dĩ Tần Sơ tưởng khách sáo một chút nhưng khi xem thấy người đến, nhịn không được thở nhẹ một tiếng.
Doãn Nhược An khóe miệng tuỳ tiện tươi cười đạm đi, không thú vị bĩu môi, dùng thanh âm chỉ có thể hai người nghe được nói: "Sư huynh sao liền biết ta là Tiểu Ương? Có lẽ ta là......"
"Hồ nháo!"
Tần Sơ nhẹ mắng, vẻ mặt mây đen dày đặc.
Doãn Nhược An ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, lắc lắc trong tay quạt xếp: "Sao, Tần công tử chẳng lẽ là không dám ứng chiến?"
Tần Sơ híp mắt, tầm mắt sắc bén trên dưới quét mấy lần: "Ngươi là Ngưng Nhi?"
Hắn vừa mới không nhìn lầm, lúc nãy nàng lên đài là dùng khinh công, mà Tiểu Ương không biết võ công......
Nghe được Tần Sơ xưng hô, mặt của Doãn Nhược An cũng trầm xuống dưới.
Nàng chính là Tiểu Ương, tỷ tỷ chính là Ngưng Nhi?
Chỉ thấy quạt xếp trong tay nàng, thẳng tắp bay về phía Tần Sơ.
Tần Sơ không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên ra tay, khó khăn lắm trốn qua đi, tay thành trảo trạng, chụp vào cánh tay Doãn Nhược An.
Ai ngờ, thân thể của nàng vừa chuyển, bộ ngực một đĩnh......