• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng tử Hứa Vĩ Hùng co rụt lại, run giọng nói: "Ngươi đã làm cái gì?"

Doãn Nhược An câu môi cười: "Người tới, đem tứ chi của hắn trói lại đem xuống chặt cho ta."

Hệ thống chỉ nói bắt sống, chứ không thể nói để bị thương a.

Nghĩ đến điều này, tâm tình Doãn Nhược An cực kỳ tốt cười cong cong hai mắt.

"Hứa Vân Ương, mau nạp mệnh!"

Lãnh quang chợt lóe, kiếm của Hứa Quân Ngưng đã xuất hiện ở trước mắt,hai mắt Doãn Nhược An nhíu lại, giơ tay muốn đánh chết Hứa Quân Ngưng, lại nghe Tần Sơ ở một bên hô lên: "Tiểu Ương...... Không cần......"

Động tác của nàng đình chỉ một chút, chỉ nghe "Phốc ——" một tiếng, kiếm hoàn toàn xuyên qua bả vai của nàng.

Đồng tử Tần Sơ phóng đại, vội vàng xông lên phía trước đẩy Hứa Quân Ngưng ra, khẩn trương đỡ lấy Doãn Nhược An: "Tiểu Ương...... Muội......"

"Đinh —— độ hảo cảm +20, trước mắt độ hảo cảm đối với ký chủ là 90, độ hảo cảm đối với nữ chủ là 70."

Doãn Nhược An xốc môi cười, tình yêu trong mắt dần dần biến thành lạnh lẽo, thay thế chính là sự lạnh nhạt hoàn toàn.

"Hôm nay một kiếm này, chặt đứt tình cảm của ta, duyên của ta và huynh dừng tại đây là quá đủ rồi."

Dứt lời, lạnh nhạt đẩy ra Tần Sơ đang sửng sốt, mắt lạnh lẽo đảo qua Hứa Quân Ngưng ở một bên, cất cao giọng nói: "Ngày nào đó giang hồ tái kiến, không chết không ngừng."

Tần Sơ nhìn bóng dáng dần dần biến mất, chỉ cảm thấy tâm như bị đào đi, đau làm hắn muốn ngất.

Hắn không biết, cái lựa chọn này có chính xác hay không, hắn cũng không biết Doãn Nhược An liệu còn chịu tha thứ cho hắn.

"Đinh —— nhiệm vụ che dấu thứ 2 hoàn thành: Ký chủ đạt được 50 điểm kinh nghiệm, 1 mảnh nhỏ của linh hồn và 20 điểm tích phân."

Ân? Không có điểm trung tâm trí lực?

"Một cái vị diện không thể lặp lại đạt được điểm trung tâm."

Nghe vậy, Doãn Nhược An như bóng cao su bị xì hơi, rũ bả vai xuống

"Cung chủ?"

Thanh âm lo lắng của Vân Khê khiến nàng xốc xốc lại mi mắt: "Đưa ta đi Thần Y Cốc, ta mệt mỏi."

Ở trong ánh mắt đau lòng cùng lo lắng của Vân Khê, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Một năm sau

"Tần công tử, cung chủ của chúng ta đã đi ra ngoài rèn luyện!"

Vân Khê lần thứ 357 đối với Tần Sơ ở trước cửa nói.

Tự một năm trước cung chủ nhà nàng bị Hứa Quân Ngưng đâm bị thương, bắt đầu mười ngày sau, vị công tử Tần Sơ này liền bắt đầu quấy rầy Vô Ưu cung.

Nhưng là cung chủ tựa hồ còn có oán khí đối với Tần công tử, cho nên dù trải qua một năm, cũng không muốn thấy hắn.

"Cung chủ không phải đã nguôi giận sao, vì cái gì còn không gặp Tần công tử?"

Vân Khê nhìn Doãn Nhược An đang rối rắm, không nhịn được mà bật cười.

Rõ ràng yêu nhau, vì sao một hai phải để cả hai chịu tra tấn?

"Nếu là, hắn còn vì nữ nhân kia mà......"

Nhớ tới chuyện bị thương của một năm trước, mặt mày của Doãn Nhược An hoàn toàn nhiễm một mảnh ảm đạm.

"Cung chủ, không xong rồi, tên Sở Đình mang theo Hứa Quân Ngưng lại đây!"

Doãn Nhược An nhíu mày: "Bọn họ tới làm cái gì?"

"Để ta đi ra ngoài nhìn xem."

Thời điểm Doãn Nhược An xuất hiện, đập vào mắt chính là Tần Sơ một thân lôi thôi, nếu không phải khuôn mặt kia quá mức quen thuộc, nàng chỉ sợ đều nhận không ra.

Năm đó vị công tử tuấn tú kia cố tình hôm nay lại biến thành cái bộ dáng này.

"Các ngươi tới làm cái gì?"

Nhàn nhạt nhìn lướt qua Tần Sơ, đối với đôi nam nữ cách đó không xa  lãnh đạm mở miệng.

"Hứa Vân Ương, muội đã mang phụ thân đi đâu rồi?"

"Giết!"

Lời nói thực nhẹ, mang theo một tia ý vị khiêu khích.

"Muội...... Ta giết muội!"

Hứa Quân Ngưng làm bộ muốn xông lên, lại bị Doãn Nhược An nói khiến cho bản thân dừng bước chân một chút: "Ngươi xác định?"

Nhìn ra trong mắt Doãn Nhược An có sát ý, ánh mắt của nàng dừng ở trên người Tần Sơ, hốc mắt đỏ lên: "Sư huynh......"

Lúc này Tần Sơ bị nhắc đến, hung hăng nhíu mày một chút.

Đều là bởi vì nàng ta, Tiểu Ương mới đã hơn một năm không gặp hắn, lúc này đây, hắn lại không thể phạm phải sai lầm như vậy nữa.

"Hứa tiểu thư, Tiểu Ương ngày đó đã cùng ngươi nói thập phần rõ ràng, giang hồ tái kiến, không chết không ngừng."

Lời này, liền đã quyết định lập trường của hắn.

Hứa Quân Ngưng không thể tin tưởng nhìn Tần Sơ, không cam lòng nhìn Doãn Nhược An: "Muội đối với sư huynh của ta đã làm cái gì?"

"Ta cái gì cũng chưa làm, ta chính là một năm cũng chưa gặp qua hắn đâu ~"

Thời điểm nói chuyện, Doãn Nhược An cố tình nhìn lướt qua sắc mặt Tần Sơ, thấy hắn nháy mắt ảm đạm, khóe môi tự nhiên nhếch lên.

"Chúng ta đi."

Sở Đình lôi kéo Hứa Quân Ngưng bước nhanh rời đi, hắn hôm nay cũng không phải tới để giúp đỡ Hứa Quân Ngưng báo thù, chỉ là vì muốn nhớ rõ mặt của nữ nhân đã đá mình rớt xuống lôi đài kia mà thôi.

Doãn Nhược An cũng không có nhìn đến không tha trong mắt Sở Đình, nhưng không đại biểu Tần Sơ không có nhìn đến.

Hắn nhíu mày nhìn bóng dáng Sở Đình, âm thầm quyết định, sau này nhất định phải khiến cho Tiểu Ương cách xa hắn ta một chút.

"Sư huynh, đây là tự nhiên muốn trở về sao?"

Nghe vậy, trước mắt Tần Sơ sáng ngời, Tiểu Ương...... Tha thứ hắn......

"Đinh —— độ hảo cảm +10, nhiệm vụ hoàn thành!"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK