"Em yêu cầu đổi thẻ nhân viên."
Doãn Nhược An ngồi trên sô pha ở một bên bất mãn nhìn Lệ Danh Triết ở đối diện chôn đầu ở văn kiện.
Hắn ngẩng đầu, nhìn lướt qua thẻ nhân viên trước ngực của cô, rồi sau đó cúi đầu lại lần nữa tiếp tục xử lý văn kiện.
"Thẻ nhân viên này không phải rất tốt sau?"
"Không tốt, này không thể đại biểu thân phận của em."
Hắn ngẩng đầu, đồng tử màu đen tràn đầy bất đắc dĩ: "Chỗ nào không tốt?"
"Giống như em xinh đẹp như thế, dáng người cũng đẹp, hai chữ trợ lý như thế nào có thể xứng đôi với em? Ít nhất, cũng phải là "vị hôn thê của tổng giám đốc" đi?"
Hoá ra là bất mãn với thân phận trợ lý, này là muốn một thân phận danh chính ngôn thuận sao.
Hắn khẽ cười một tiếng, con ngươi sâu thẳm trên dưới nhìn quét Doãn Nhược An một lần.
"Không biết, còn tưởng rằng là tôi bao dưỡng phụ nữ ở chỗ này cáo mượn oai hùm đâu."
Lệ Danh Triết nói khiến cho chờ mong trên mặt Doãn Nhược An nháy mắt biến thành tức giận, cô híp hai mắt, cắn răng nói: "Lệ tổng, anh lại không cho em một thân phận đàng hoàng, không sợ ba mẹ của anh tức giận sao."
"Vậy phải xem người kia có khả năng khiến ba mẹ tôi làm như thế hay không."
Rõ ràng là lời nói nhẹ nhàng, khi truyền đến trong tai Doãn Nhược An lại hàm chứa đầy cảnh cáo cùng nguy hiểm.
Cô khẽ động vài khóe môi, buông mi mắt xuống, thấp giọng lẩm bẩm: "Đồ không hiểu tình thú."
"Chuyện của Tần Mặc em tính giải quyết như thế nào?"
Nhắc tới Tần Mặc, Doãn Nhược An nháy mắt trở nên khó coi: "Em đã tìm luật sư, nhưng đối phương vẫn luôn không chịu tiếp nhận mở phiên toà, chỉ muốn giải hòa."
"Ý tứ của em thì sao?"
"Giải hòa? Chính mình tự đưa lên tìm chết, trách được ai?"
Tin tức lớn nhất trong tháng này ở thành phố A không gì khác chính là thiên kim của Tịch gia không cam lòng chịu nhục, giận dữ đem vị hôn thê của Tần tổng tố đến tòa án.
Khi nhìn đến tin tức trên báo chí, Doãn Nhược An vừa lòng gợi lên khóe môi.
Cô muốn, chính là cái hiệu quả này.
"Em cùng Mặc......"
"Em muốn hỏi anh một câu, nếu có một ngày, em cùng Tần Mặc anh chỉ có thể lựa chọn một người, anh sẽ lựa chọn ai?"
Lời nói của cô làm Lệ Danh Triết trầm mặc một lần nữa, hắn không có mở miệng, Doãn Nhược An cũng không có cưỡng cầu.
Chỉ là sửa sửa lại tóc cùng nếp nhăn trên quần áo: "Em chỉ mong đến lúc đó anh đừng kéo em sau chân là được."
Ngữ khí kiên định, hàm chứa cự tuyệt.
Đồng tử ngăm đen của Lệ Danh Triết không hề chớp mắt nhìn Doãn Nhược An cúi đầu không nhìn hắn, trong mắt hiện lên phức tạp.
"Em......"
Doãn Nhược An đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt treo tươi cười tự tin: "Lệ Danh Triết, em thích anh, rất thích!"
Thông báo thình lình xảy ra làm đại não của Lệ Danh Triết phản ứng có chút trì độn, suýt chút nữa đem bút trong tay ném xuống.
Ánh mắt ngơ ngác của hắn làm mặt mày Doãn Nhược An hớn hở,
Cô nâng cằm lên cười rạng rỡ như ánh mặt trời, làm chói mắt người khác
"Anh nhất định cũng phải thích em, biết không?"
"Đinh —— độ hảo cảm +10, độ hảo cảm trước mắt của ký chủ là 60, độ hảo cảm của nữ chủ là 0."
"Tịch Tư Linh, em biết em đang nói cái gì sao?"
Trong thanh âm của Lệ Danh Triết lộ ra nghiêm túc, còn mang theo một tia nhảy nhót
"Thích vị hôn phu của chính mình, lại không có sai."
Trước kia không thiếu phụ nữ nói với hắn là yêu hắn, thích hắn, nhưng lại không có một lần thông báo sẽ làm hắn cảm thấy sung sướng như bây giờ.
Rất ngoài ý muốn, thông báo của cô, hắn rất vui vẻ.
Hắn theo bản năng nắm chặt bút máy trong tay, từng khớp xương trên đầu ngón tay rõ ràng bắt đầu trở nên trắng bệch, tưởng chừng như muốn đem bút máy kia bẻ gãy.
"Tại sao anh không nói gì cả?"
"Anh không thích em?"
Nhéo nhéo ấn đường, lần đầu tiên Lệ Danh Triết cảm thấy vô lực.
"Tiểu Linh...... Em phải biết rằng, anh......"
Doãn Nhược An nghiêm mặt, đứng dậy bước nhanh đi đến bàn công tác đối diện của Lệ Danh Triết, cúi đầu, đôi tay đặt trên mặt của hắn cưỡng bách hắn nhìn chính mình.
~ Diệp Quân~