Đối với việc này, Doãn Nhược An tỏ vẻ cũng không ngoài ý muốn lắm.
Nàng đoạt chức võ lâm minh chủ của Sở Đình, Sở Đình cùng Hứa Quân Ngưng tất nhiên là không cam lòng, nhưng võ công lại đánh không lại nàng, chỉ có thể đi lối tắt khác mà thôi.
Nhưng mà, vẫn phải nói tên nam chủ Sở Đình này, là đại đệ tử của Võ Đang thủ tịch mà không thể đánh lại một người đang bị trọng thương như nàng, nàng chỉ có thể nói tác giả này tuyệt đối là mẹ ruột, giá trị vũ lực chênh lệch cao như thế, cư nhiên còn muốn để nam chủ thắng.
Nàng cảm thấy có chút đau trứng rồi. ( nguyên văn đó mấy nàng)
"Đúng rồi, sự tình điều tra Ma Cung ta giao cho ngươi đã làm đến đâu?"
"Khởi bẩm cung chủ, mọi chuyện tiến vô cùng thuận lợi, đã tra được hang ổ của Ma Cung ạ."
"Ân, gần đây Vô Ưu Cung hành sự nên cẩn thận một chút, tốt nhất không cần xuất hiện ở trên giang hồ, làm việc hết thảy đều phải bí mật tiến hành. Còn có, điều tra một chút tin tức của cung chủ Ma Cung."
"Vâng."
Tổng thể cảm thấy, mọi chuyện tiến triển quá mức thuận lợi, giống như...... Đối phương đang cố ý để nàng tra được......
Dù sao, nàng vẫn muốn chuẩn bị kế hoạch kỹ lưỡng một chút, để lượng thương vong giảm bớt đến mức nhỏ nhất.
Tần Sơ nhìn Doãn Nhược An như vậy, trong lúc nhất thời xem đến có chút mê mẩn.
Hắn lúc này cảm thấy Doãn Nhược An tựa như một bí mật, ngươi nếu càng tới gần, bí mật sẽ càng nhiều.
Mà khi ngươi đã tìm ra lời giải cho bí mật đó, nàng sẽ khiến cho ngươi lại phát hiện ra một điểm khác nữa, khiến cho ngươi kiềm lòng không được phải đi tìm kiếm.
Làm người nhịn không được càng lún càng sâu, cho đến khi không thể tự kiềm chế bản thân.
Có lẽ do ánh mắt của Tần Sơ quá mức nóng bỏng, khiến cho Doãn Nhược An một bên trầm tư không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía hắn.
"Sư huynh?"
Thanh âm của Doãn Nhược An khiến cho Tần Sơ giật mình tỉnh táo lại, hắn xấu hổ nhìn quanh bốn phía một chút, rồi mới gian nan nuốt nước miếng, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Nàng không khỏi cười khẽ một tiếng, rất có hứng thú đem đầu để sát vào vẻ mặt quẫn bách của Tần Sơ: "Sư huynh, huynh biết bộ dáng huynh lúc này rất đáng yêu không?"
"Muội nói chuyện đúng đắn một chút!"
Nàng tới gần làm Tần Sơ không được tự nhiên, hắn vội vàng đem mặt của nàng đẩy ra, cậy mạnh quát.
Hắn cảm thấy Doãn Nhược An chính là khắc tinh của hắn, rõ ràng sắc mặt của hắn luôn luôn không đổi, chỉ có ở trước mặt nàng mới có thể giống mấy cái tiểu tử mao đầu, luôn bị trêu đùa.
"Sư huynh khi nào thì cưới ta?"
Thấy nàng càng nói càng quá phận, Tần Sơ vội vàng đánh gãy nàng: "Huynh mệt nhọc, buồn ngủ!"
Nói xong, gắt gao nhắm hai mắt, nhưng lông mi dài rung động lại lấy lòng Doãn Nhược An.
Nàng để sát vào bên tai hắn, hơi thở ấm áp phun lên, làm hắn ngứa giật giật bả vai một chút.
"Sư huynh, muội chờ huynh cưới muội."
# sư muội nhà mình luôn tán tỉnh ta, nên bị tán tỉnh hay tán tỉnh ngược lại đây? #
"Cho dù năm đó, là muội cứu ta, nhưng muội biết, người kia trong lòng ta, trước sau đều là Ngưng Nhi......"
Lời nói của hắn làm sắc mặt Doãn Nhược An nháy mắt âm trầm xuống, mắt cũng nguy hiểm nhíu lại.
"Phải không...... Vậy nếu nàng ta nếu không còn tồn tại nữa thì sao?"
"Muội muốn làm cái gì?"
Tần Sơ kích động ngồi dậy, phòng bị nhìn Doãn Nhược An.
Mà nàng chỉ là nhẹ nhàng cười một cái, trong thanh âm hàm chứa lạnh lẽo thấu xương: "Sư huynh hà tất sốt ruột như thế, muội chỉ là nói nếu mà thôi."
Nói xong, không đợi Tần Sơ phản ứng liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhìn nàng thẳng sống lưng hướng về phái trước, Tần Sơ nhìn như thế nào đều cảm thấy quanh thân nàng tản ra hơi thở cô đơn.
"Trước khi sư huynh yêu ta, cứ sống ở Vô Ưu cung đi!"
Thanh âm từ xa bay tới, làm hắn nhịn không được cảm thấy tức giận.
Hắn đây là bị nàng giam lỏng?
"Hứa Vân Ương, muội không được làm như vậy?"
Hắn giận dữ nói chỉ đổi lấy một cái nhún vai của đối phương.
Nếu không phải hắn lúc này có thương tích trong người, làm gì lưu lạc đến hoàn cảnh này?