"Tôi không có......"
Doãn Nhược An hừ cười một tiếng, để sát vào mặt Lâm Xảo, thấp giọng nói: "Điểm tâm tư này của cô, tôi khuyên cô vẫn nên thu hồi đi, bằng không tôi sẽ khiến cô cùng Tần Mặc phải chôn cùng nha."
Mặt mày, sắc bén ẩn hiện.
Lâm Xảo rung động hai vai, như con thỏ chấn kinh nắm chặt cánh tay Tần Mặc, hồng mắt không dám ngôn ngữ.
"Tịch Tư Linh, tôi vì người nhà Tịch gia nên tôn trọng cô ba phần, cô đừng ngay cả mặt mũi đều không cần."
Thấy bạn gái chấn kinh, sắc mặt Tần Mặc giống như đáy nồi, quát chói tai ra tiếng.
"Buồn cười, tôi nếu không phải xem mặt mũi của Tần gia, Lâm Xảo người này, đã sớm biến mất ở thành phố A."
"Cô nói cái gì?"
Thanh âm của Tần Mặc đột nhiên biến cao, sắc mặt giận dữ hiện lên.
Doãn Nhược An khóe miệng mỉm cười, nghiêng đầu xem hắn: "Như thế nào? Cho rằng tôi nói giỡn?"
"Mặc."
Thanh âm của Lệ Danh Triết xen vào, làm Tần Mặc chau mày, trong thanh âm trầm thấp hàm chứa nguy hiểm: "A Triết, cậu muốn ngăn cản tôi sao?"
"Cô ấy là vị hôn thê của tôi."
Gân xanh trên trán của Tần Mặc hiện lên, cắn khẩn mở miệng: "Hôn ước của hai người vì sao mà có, hai người đã quên rồi sao?"
"Đủ rồi, chúng tôi cũng không muốn nói chuyện nữa, chúng ta...... gặp nhau ở Tòa án. Hiện tại, mời các người, cút-cho-ta!"
Chỉ vào cửa, Doãn Nhược An gằn từng chữ một mở miệng, trên mặt toàn là ý không kiên nhẫn.
"Nơi này, cũng không phải là Tịch gia của cô."
Cười lạnh một tiếng, làm như đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Lâm Xảo không có mở miệng, vẫn luôn ở buông xuống mi mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
"Mặc, các người vẫn là trở về suy xét một chút đi."
Mịt mờ đuổi người làm Tần Mặc không thể tin tưởng nhìn về phía Lệ Danh Triết: "A Triết, cậu......"
Hắn nhíu mày nhìn nhìn Doãn Nhược An, cuối cùng oán hận trừng mắt nhìn Doãn Nhược An cùng Lệ Danh Triết một cái, gật đầu cười lạnh: "Khá lắm, tôi không nghĩ tới cậu cư nhiên sẽ lựa chọn cái nữ nhân vì hết thảy mà không từ thủ đoạn này, Lệ Danh Triết, cậu được lắm!"
Mang theo Lâm Xảo bước nhanh rời đi, lưu lại Lệ Danh Triết sắc mặt bất thiện cùng vẻ mặt châm chọc của Doãn Nhược An.
"Tiểu linh, ngươi đi về trước đi, anh......"
Liễm mi, Doãn Nhược An gợi lên một mạt cười nhạt: "Việc này, làm khó dễ anh rồi."
Thật sâu nhìn thoáng qua khuôn mặt Lệ Danh Triết trầm xuống không nói lời nào, cầm lấy ba lô xoay người bước nhanh rời đi.
Lệ Danh Triết dùng dư quang nhìn bóng dáng Doãn Nhược An rời đi, mày nhíu chặt.
Tịch Tư Linh, anh nên bắt em làm sao bây giờ?
Đi ra công ty, Doãn Nhược An lái xe thẳng đến nhà ngoại của cô.
Ngoài thành, Doãn gia
"Là Linh tiểu thư tới!"
Vừa vào cửa, bảo mẫu liền nhiệt tình tiếp nhận ba lô cùng áo khoác của Doãn Nhược An.
Cong môi đối với bảo mẫu mỉm cười: "Dì Lâm, ông ngoại của con đâu?"
"Bà ngoại đang cùng Đại lão gia trò chuyện đó ~"
Cô gật đầu: "Vậy con đi trước."
Bước nhanh chạy về phía thư phòng ở lầu hai.
"Cảnh lâm a ~ chuyện này......"
Khấu khấu ——
Tiếng đập cửa đánh gãy hai người nói chuyện trong phòng, lão gia tử nhíu mày, thần sắc có chút không vui: "Ai?"
Cửa nhẹ nhàng đẩy ra, từ ngoài của lộ ra khuôn mặt Doãn Nhược An cười hì hì: "Ông ngoại."
"Là Tiểu Linh a, mau tiến vào, mau tiến vào."
Nhìn người đến là Doãn Nhược An, lão gia lập tức như mây chuyển đổi, ông cao hứng tiếp đón Doãn Nhược An vào cửa.
Doãn Nhược An ngoan ngoãn đi vào trong phòng, đối với lão gia tử đối diện đã năm mươi tuổi ngoan ngoãn chào hỏi: "Cậu lớn."
Người đàn ông gật đầu: "Ân, chào con."
"Hôm nay như thế nào lại nhớ tới cái bộ xương cốt già này mà đến đây hả?"
Bởi vì cháu gái đã đến, lão gia tử rõ ràng so với khi nãy vui mừng rất nhiều, mặt đầy ý cười.
Vừa hỏi đến cái này, trên mặt Doãn Nhược An xẹt qua một mạt xấu hổ, cười hắc hắc: "Hắc hắc, cái đó......"
"Ân?"
"Là...... Về chuyện Tần gia."
Bị ánh mắt của lão gia tử đảo qua, Doãn Nhược An lập tức thành thật nói rõ mục đích chuyến đi này của mình.
~ Diệp Quân ~