• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngây người nháy mắt, ấm áp trên môi làm Lệ Danh Triết lập tức hoàn hồn, đồng tử màu đen không hề chớp mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp phóng đại trước mắt.

Trước mắt bởi vì khẩn trương mà lông mi rung động cùng hơi thở ấm áp phun ở trên mặt hắn, làm yết hầu của hắn di chuyển lên xuống.

Tay run rẩy muốn giữ được người trước mặt, đến khi sắp đỡ được bả vai của Doãn Nhược An thì ——

"Tổng giám đốc, cái văn kiện này......"

Cửa văn phòng bị đẩy ra, hai người nhanh chóng buông ra, biểu tình mất tự nhiên làm trợ lý đình chỉ ngôn ngữ.

"Ngạch, tôi bỗng nhiên nhớ ra, cái văn kiện này tôi lấy sai rồi, tôi đi đổi."

Trợ lý vội vàng rời văn phòng, lưu lại hai người xấu hổ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia.

Không gian yên tĩnh, phảng phất cây kim rơi trên mặt đất đều có thể nghe được.

"Anh......"

"Em......"

"Anh nói trước."

"Em nói trước."

Hai người nhìn nhau cười, Doãn Nhược An dẫn đầu nói: "Anh muốn nói cái gì?"

"Anh là muốn hỏi, em tính toán đối với Lâm Xảo làm sao bây giờ?"

Nhắc tới Lâm Xảo, gương mặt tươi cười Doãn Nhược An trầm xuống, trong mắt toàn là lạnh lẽo hàn ý: "Có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là gặp nhau ở tòa án."

"Chẳng lẽ không có đường sống để cứu vãn sao?"

Thanh âm đột ngột tiến vào, Doãn Nhược An cùng Lệ Danh Triết theo tiếng nhìn lại.

Là Tần Mặc mang theo Lâm Xảo đứng ở cửa văn phòng của Lệ Danh Triết, trợ lý vừa mới rời đi không có đóng cửa, cho nên, hai người nói bị bọn họ nghe được.

Doãn Nhược An nhấc lên khóe môi, lộ ra một mạt cười lạnh, đồng tử đen như ngọc toàn là trào phúng.

"Tần tiên sinh có cao kiến gì không?"

"Mặc......"

Lâm Xảo hai mắt đẫm lệ mông lung bắt lấy cánh tay Tần Mặc, trong thanh âm mang theo run rẩy không thể ức chế.

Nhìn thoáng qua Lâm Xảo, Doãn Nhược An liền quay đầu đi không có lại nhìn hai người.

"Lệ Danh Triết, anh là muốn cho bọn họ làm khách ở đây sao?"

Lệ Danh Triết:...... Người ta rất vô tội.

"Chuyện tôi đến đây, A Triết hoàn toàn không biết, tôi đã trở về hỏi Xảo Xảo rồi, mọi chuyện là hiểu lầm, còn mong Tịch tiểu giơ cao đánh khẽ."

"Dựa vào đâu?"

Một câu nói khiến Tần Mặc nghẹn lời, sắc mặt của hắn trở nên âm trầm, trong giọng nói mang theo không dung cự tuyệt: "Tịch tiểu thư chắc không muốn nhìn đến Tịch gia cùng Tần gia lưỡng bại câu thương đi?"

"Vậy chúng ta cùng nhau xuống địa ngục là được chứ gì."

Lời nói rất nhẹ, phảng phất giống như đang nói hôm nay thời tiết thật tốt

Nhưng Tần Mặc lại chau mày, không nói tiếng nào.

Hắn không nghĩ tới, Tịch Tư Tinh này khó chơi như thế, nghiêng đầu nhìn về phía tiểu nữ nhân bên cạnh chính mình, trong ánh mắt không khỏi mang theo vài phần oán trách.

Nếu không phải cô gây chuyện làm loạn, hắn cũng sẽ không phải gánh một tòa ôn thần như thế này.

Trong lòng hai người biết rõ ràng, lời tuy nói như vậy,nhưng Tần gia sẽ không động thủ với Tịch gia, nếu là lưỡng bại câu thương, tiện nghi chính là người khác.

Nắm chặt nắm tay, nỗ lực áp xuống lửa giận trong lòng, Tần Mặc nỗ lực đem ngữ điệu biến bằng phẳng: "Tịch tiểu thư, tại sao phải đối chọi gắt gao như vậy, lòng khoan dung độ lượng quá nhỏ."

"Nga? Anh cho rằng lòng khoan dung của tôi rất lớn hay sao?"

"Tịch Tư Linh, cô đừng quá phận."

Lâm Xảo vừa mở miệng, liền bị ánh mắt tàn nhẫn của Doãn Nhược An dọa co rúm lại một chút.

"Quá phận chính là ai? Ở trong yến hội của Tịch gia, trắng trợn táo bạo vu hãm tôi, như thế nào, dám làm không dám nhận?"

"Tịch tiểu thư, Xảo Xảo làm như vậy tất nhiên là không đúng, nhưng là cô nhiều lần gọi luật sư như vậy, là muốn cùng tôi xé rách da mặt sao?"

"Anh còn có mặt mũi sao?"

Doãn Nhược An cười lạnh một tiếng, đứng dậy bước chân ưu nhã, ở quanh thân của Lâm Xảo cùng Tần Mặc dạo qua một vòng, trong sóng mắt mê hoặc tràn đầy trào phùng và mỉa mai.

"Cô......"

"Ngày đó là tôi sai, tôi...... Tôi xin lỗi cô,nhưng là cầu xin cô đừng làm khó dễ với Mặc."

Hốc mắt Lâm Xảo đỏ lên, bả vai run rẩy, nức nở nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK