- Chuyện này cũng không phải không thể nào. Nếu như ngày ấy đặt bẫy hãm hại chúng ta không phải ai khác mà chính là Võ Uy vương phủ thì sao? Nếu như là chính Võ Uy vương phủ không muốn gả Diệp Tứ tiểu thư vào Hoàng Cung, như vậy chuyện này có thể hiểu được.
- Võ Uy vương phủ?
Chu Diễn tỉ mỉ nghĩ lại, quả cũng có đạo lý nhưng vẫn không khỏi đau lòng thốt lên:
- Sao củ cải ngon ngọt lại để lợn ăn thế này.
Tiếp theo hắn lại than thở ảo nào vì ngày ấy chạy trước Doanh Trùng:
- Sớm biết vậy ngày đó ta không chạy, đàng hoàng ở lại có phải đã được ôm mỹ nhân về rồi không. Ta sao hôm đấy lại ngốc vậy chứ, có chuyện tốt như vậy chạy làm gì chứ, ài…
Trang Quý như cũng hiểu ra nói:
- Nói cách khác, ngày đó ai chạy chậm chút thì cưới được vị Diệp Tứ tiểu thư?
Chu Diễn thở lại lặng yên không nói, Trang Quý thì rầm một cái ngồi bệt lên sàn biểu tình thẫn thờ.
Tiết Bình Quý chỉ nhìn hai kẻ này không nói gì, hai vị này chỉ sợ là nghĩ nhiều, âm mưu này cũng quá nửa là hướng về Doanh Trùng. Nếu không vị cường giả tiểu thiên vị kia khi xuất hiện sao không ngăn hai người chạy đằng trước, chỉ một mực ngăn Doanh Trùng mà lại vừa vặn đá Doanh Trùng vào trong khuê các Diệp Tứ tiểu thư.
Nghĩ muốn giải thích nhưng Tiết Bình Quý không khỏi mệt mỏi mặc kệ hai kẻ này ước ao ghen tị, như vậy cũng giúp hắn thư thái hơn ít nhiều.
Lúc này khắp thành Hàm Dương cũng đang bàn tán loạn về cọc kết hôn kỳ dị này, trong Thái Quốc công phủ, một thiếu nữ áo tím vô cùng kinh ngạc quay người lại hỏi:
- Tiểu Thanh ngươi nói Võ Uy quận vương phủ đã đem bát tự của Doanh Trùng và Diệp Lăng Tuyết đến Bạch Vân quan?
Cô nàng này thần thái điềm đạm nhàn nhã, diện mạo kiều diễm như hoa, đứng trước mặt nàng chính là Thượng Quan Tiểu Thanh, nàng kia khẽ gật đầu nói:
- Đây là tin mẫu thân muội lấy được từ Bạch Vân quan, vốn chuyện này không nên truyền ra ngoài nhưng không biết vì sao Võ Uy quận vương phủ không chỉ không giấu mà còn ra sức tuyên dương. Mẫu thân muội hôm qua sớm biết được chuyện này.
- Là phu nhân nói sao? Vậy thì không sai được.
Thiếu nữ áo tím kia khẽ thấy thần, cũng không để ý cây hoa bên cạnh đang trồng dở nữa mà vừa vội rửa tay vừa kỳ quái nói:
- Nếu việc hôn sự này mà thành thì khắp Hàm Dương náo loạn mất. Không phải có cao nhân phê mệnh nàng ta là phượng thể, mẫu nghi thiên hạ sao? Sao lại rơi xuống mức này chứ.
- Cái gì mà quốc mẫu chứ, quá nửa là đạo sĩ tha phương ăn nói linh tinh! Không biết chừng còn là âm mưu của kẻ nào đó ấy chứ, buồn cười là có người còn cho là thật, bây giờ không biết có bao nhiêu người đang cười thầm Diệp Lăng Tuyết kia nữa.
Thượng Quan Tiểu Thanh lại cười gằn nói tiếp:
- Giờ đã trao bát tự, chỉ cần hai người hợp nhau là đính hôn ngay trong ngày. Có người nói việc này do chính Võ Uy Vương nói ra, lại thêm trò hài mấy ngày trước, Diệp Tứ nàng ta đã mất thuần khiết, cọc hôn sự này dù phụ mẫu Diệp Tứ đứng ra ngăn cản cũng không ngăn được.
Trong giọng nói ngoài mấy phần vui mừng ra còn có sung sướng khi người khác gặp họa nữa.
- Tiểu Thanh! Nếu thật sự như vậy thì thật tiếc cho Lăng Tuyết muội muội. Dung mạo, khí chất nàng ấy có gì không phải đứng đầu chứ, cuối cùng lại gả cho tên chơi bời Doanh Trùng kia, chẳng phải là rơi vào hố lửa sao? Rõ ràng là thiên chi kiều nữ, giờ lại rơi xuống bùn, nàng đã đủ đáng thương rồi, ngươi và ta cần gì phải cười trên nỗi đau khổ của người khác chứ.
Thiếu nữ áo tím nghe thấy vậy thì không đồng ý lắc lắc đầu, vẻ mặt buồn thương nói.
Thượng Quan Tiểu Thanh ngây cả người, sau đó khẽ vuốt cằm nói:
- Biểu tỷ nói có đạo lý, như vậy nàng ta cũng thật đáng thương. Muội đã từng nghe về Doanh Trùng kia, không chỉ võ mạch bị phế mà còn sắp mất tước vị. Nhân phẩm thì rất vô liêm sỉ, còn nhỏ đã lưu luyến thanh lâu, tranh giành tình nhân với người ta. Có người còn nói hắn thô bạo bá đạo, giết người giữa đường không chớp mắt, làm không ít chuyện xằng bậy, không biết chừng ngày sau còn chọc ra đại họa khám nhà diệt tộc. Ài, sau khi hai người thành thân, Lăng Tuyết muội sớm muộn sẽ bị tên vô liêm sỉ kia làm tức chết mất.
Thiếu nữ áo tím lại thở dài, biểu tình phức tạp nói:
- Nữ nhân chúng ta có hai lần đầu thai trong đời, một là khi sinh ra, hai là khi xuất giá. Vinh nhục đời sau liên quan cả đến phu quân, nếu gả nhầm người thì cũng bị hủy cả đời, cầu mong ta và ngươi ngày sau không đến mức rơi xuống kết cục như Lăng Tuyết muội muội.
Thượng Quan Tiểu Thanh nghe vậy nhưng không thèm để ý, trong lòng chỉ đang nghĩ đến tuyển tú. Diệp Lăng Tuyết giờ đã lui ra, luận diện mạo và gia thế, có thể cạnh tranh với nàng chỉ có một, hai người mà thôi. Như vậy chỉ cần nàng không phạm phải sai lầm, ngày sau chắc chắn là vương phi. Mình và biểu tỷ có thể kém đến đâu chứ, mà cũng nên đến gặp Diệp Lăng Tuyết một phen, không biết vị tỷ muội tốt này giờ đang như nào, chắc là không còn vênh mặt lên được nữa.
--------------------------
Cùng lúc đó, trong thư phòng nội viện Võ Uy quận vương phủ, một ông lão khí độ xuất trần, ánh mắt an nhàn, khí chất xuất thần ngồi ngay ngắn sau thư án lắng nghe báo cáo.
- Ngũ hoàng tử khi nghe được tin này thì vứt chén trà trên tay xuống đất, phía Thục phi kia cũng là làm ầm lên tại chỗ, cả ngày trách phạt cung nữ thái giám trong cung.
Trước thư án là một người hầu trung niên tuổi chừng bốn mươi, một mực cung kính nói:
- Còn có An Quốc công phủ, có người nói vị phu nhân Hoài Hóa đại tướng quân sau khi nghe tin vội vã về Vương gia, trước khi đi vẻ mặt hoảng sợ, khi về cũng tâm thần không yên.
Ông lão kia nghe vậy lại hỏi:
- Còn có gì nữa, thành Hàm Dương không chỉ có từng này phản ứng.
Người hầu trung niên kia do dự một hồi, cho đến khi thấy ánh mắt ông lão dần sắc bén vội nói:
- Nữ quyến trong các phủ đều đang bàn tán nói lão đạo sĩ khi xưa quá nửa là dân giang hồ lừa bịp, ăn nói linh tinh. Ngoài ra còn đang cười nhạo tiểu thư nữa, cũng có người tiếc thương cho nàng, nói tiểu thư nàng đời này đã bị hủy, không chỉ không làm được hoàng hậu mà sau này còn không bằng nữ tử thứ tộc bình thường. Lại có người thầm ao ước là thế tử An Quốc công, nói lần này hắn hồng phúc tề thiên, cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, còn nói hoa nhài cắm bãi *** trâu.
Ông lão nghe vậy không giận mà còn bật cười nói:
- Cũng nên như vậy! Tính tình tiểu tử kia vô liêm sỉ thật, có thể cưới được trân bảo trong tay lão phu đúng là tiện nghi hắn.
- Nhưng thuộc hạ cũng cảm thấy vị thế tử kia quả không xứng với tiểu thư.
Trung niên nhíu mày hồi lâu mới nói.
- Cả ngươi cũng cảm thấy như vậy?
Ông lão yên lặng một hồi, cả người như già đi vài phần, cười khổ nói:
- Các ngươi không hiểu.
Hắn còn chưa dứt lời đã bị thanh âm ngoài cửa vang lên chặn lời:
- Hài nhi quả thật không hiểu vì sao phụ thân nhất quyết phải đẩy Lăng Tuyết vào hố lửa.
Ông lão hơi nhíu mày nhìn về phía cửa, chỉ thấy một vị trung niên nghiêm nghị đi vào thư phòng. Quan phục tim trên người chính là quan phục Thị Lang, gương mặt người này có mấy phần giống ông lão nhưng ánh mắt như đao, lạnh lùng sắc bén.
Vị người hầu trung niên thấy vậy, vội vàng hành lễ:
- Diệp Mặc Sinh bái kiến Nhị gia.
Võ Uy Quận Vương Diệp Nguyên Lãng có ba nam hai nữ, vị trung niên trước mắt này chính là con thứ Diệp Hoàng Bác.
Con cháu Song Hà Diệp thị phần lớn tòng quân, rải rác khắp các phủ quân, có không ít người thành danh. Chỉ có vị Nhị gia này tuy võ đạo mạnh mẽ, tu vi đã là trung thiên vị nhưng lại đi đường quan văn, giờ tuổi chưa đến ba mươi lăm đã là Binh Bộ Thị Lang, quyền cao chức trọng, lúc này khí nộ mà đến, dù cho đối mặt với Võ Uy Quận Vương Diệp Nguyên Lãng quyền khuynh triều chính cũng không chút rơi xuống hạ phong.