Có Nguyệt Nhi cường giả tiểu thiên vị ở đây, Doanh Trùng không phải lo lắng an toàn bản thân nữa. Có điều để đề phòng vạn nhất, hắn vẫn mang theo mặc giáp Phí Lôi Thần thất tinh, thêm cả Trương Nghĩa, Doanh Phúc, Doanh Đức nữa. Hắn mang theo ba người này thật ra cũng là để lao lực, dù sao y quan trủng Công Thâu đã tồn tại mấy ngàn năm, khi tìm thấy nhất định phải đào hầm, y quan này sâu bao nhiêu Doanh Trùng còn chưa rõ, nếu chỉ có mình hắn khẳng định mệt chết mất.
Vì để thuyết phục đám người Trương Nghĩa, Doanh Trùng tốn không ít thời gian, cũng may có Nguyệt Nhi nên vị phó tổng quản này sau một hồi lâu do dự cuối cùng đành đồng ý. Trương Nghĩa cũng là không thể làm gì khác, Doanh Trùng có nhân nguyên giai khôi lỗi, lúc nào cũng có thể lẻn đi. Hắn đành nghĩ có bọn họ đi cùng thì cũng ít đi chút nguy hiểm.
Sau khi tiềm hành ra khỏi thành bảo, nhóm người đồng thời dùng mặc giáp. Thấy Nguyệt Nhi dùng Mộc Nguyên giáp, đám người Trương Nghĩa cũng kinh dị vô cùng, điều này làm Doanh Trùng lại tốn không ít nước bọt giải thích. Hắn đành đưa đẩy là bản thân nhờ được một vị đại tông sư ra tay cải tạo, giúp nhân ngẫu có thể sử dụng mặc giáp. Đám người Trương Nghĩa tuy có nghi ngờ nhưng sự thật trước mắt không thể không tin.
Y quan trủng Công Thâu cách thành bảo ba trăm dặm, hiểu nôm na là đi hết nửa ngày. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì một viên mặc thạch có thể giúp họ đi đi về về, nhưng sau lưng bọn họ đều mang túi căng phồng.
Doanh Trùng ban đầu dùng tiểu hư không trong Mộc Nguyên giáp của Nguyệt Nhi, bên trong có tu di không gian chứa được chí ít mười viên mặc thạch, đã đủ cho họ dùng rồi. Nhưng Trương Nghĩa vẫn không yên tâm, kiên trì mỗi người mang thêm một viên mặc thạch, còn có đủ loại dụng cụ: đao thương cung tiễn, lương thực… Như vậy đã đủ bọn họ dùng tới mười mấy ngày, dù cho ác chiến hai ngày hai đêm liên tục cũng không lo hết lương hết đạn.
Doanh Trùng cũng là bất đắc dĩ nghe theo, hắn thật ra cũng chẳng còn cảm thấy nguy hiểm nữa nhưng là bị Trương Nghĩa, Doanh Phúc, Doanh Đức kiên trì càm nhàm chỉ đành nghe theo.
Hành trình lần này một lần nữa chứng thực suy đoán của hắn, rõ ràng là đám người Trương Nghĩa lo lắng thái quá rồi. Bọn họ một đường hướng bắc tiến sâu vào rừng núi thuận buồm xuôi gió, không gặp tình huống đặc biệt nào!
Chính là Nguyệt Nhi, mượn danh nghĩa dò đường, ỷ vào tốc độ thần giáp nhanh hơn mấy phần nên đi loạn khắp nơi, cả người vui vẻ đầy sức sống như chim nhỏ mới sổ lồng vậy.
Doanh Trùng thấy vậy không khỏi bật cười, quả nhiên là nha đầu này bị nhốt trong Luyện Thần hồ quá lâu rồi. Dù cho hắn cũng thấy vui vẻ, nhưng dưới mắt quái dị của đám Trương Nghĩa thì chột dạ không thôi. Trong mắt mấy người này Nguyệt Nhi là nhân ngẫu do hắn điều khiển, hành động tăng động như vậy là do Doanh Trùng điều khiển.
Cũng may Nguyệt Nhi hiểu được chừng mực, hân hoan nhảy nhót một hồi rồi từ từ thành thật.
Sáng hôm sau Doanh Trùng đã theo Tà Anh thương chỉ điểm tìm được y quan trủng của Công Thâu. Y quan trủng này giấu giữa vách đá cao cả trăm trượng làm đám người Doanh Trùng không thể không dùng vũ khí tạc ra thang đá, khi leo được lên lại dùng mặc giáp phá đi vách đá.
Doanh Trùng xuất thân quý tộc thế gia, đào phần mộ người khác vốn là cấm kỵ nhưng y quan trủng này chỉ là một trong bảy mươi hai mộ giả của vị cơ quan thuật đại sư Công Thâu mà thôi nên Doanh Trùng có thể yên tâm đào lên. Từ đầu đến cuối, mấy người cẩn thận từng li từng tí, dù sao đây cũng là mộ cơ quân đại sư, dù chỉ là mộ giả thì cũng vô cùng nguy hiểm.
Cũng may là trong Tà Anh thương có bản vẽ ghi lại đầy đủ mà bên người Doanh Trùng cũng có Nguyệt Nhi tinh thông cơ quan thuật nên phá giải từng cái một, cũng coi như ung dung tiến lên.
Bọn họ tạc đường mất đến nửa ngày nhưng khi vào trong chỉ mất chưa đến nửa khắc đã đến chủ mộ thất. Đồ vật bên trong chủ thất cũng không cho Doanh Trùng bao nhiêu kinh hỉ, chỉ có chút tài ngọc, đồ chôn cùng và mấy quyển sách nhập môn cơ quan thuật, dù sao thì có cũng hơn không.
- Ta thật ra vẫn luôn hiếu kỳ, Công Thâu chẳng phải là người Sở quốc, hiệu lực Sở Mục Vương sao, sao y trủng lại ở Đại Tần xa xôi này.
Ngay khi mấy người Trương Nghĩa mở chủ quan, Doanh Trùng mắt nhìn bốn phía, kỳ quái hỏi Nguyệt Nhi:
- Vì sao Công Thâu lại chôn tàn kiện Khổng Tước Linh ở đây? Mà trong Tà Anh thương cũng có truyền thừa của hắn?
Then chốt chính là Tà Anh thương ngay cả y trủng của Công Thâu ở đâu cũng biết, dù cho vị cơ quan đại sư kia từng là chủ nhân của Tà Anh thương thì cũng không khỏi quá khuếch trương.
- Điều này quá đơn giản, Công Thâu tuổi già phản Sở quy Tần, ẩn cư trong Đại Tần. Hắn là chủ nhân của Tà Anh thương, cũng chính hắn mang Tà Anh thương vào Đại Tần.
Vì đề phòng mấy người Trương Nghĩa phát hiện dị dạng, Nguyệt Nhi ở trong mặc giáp nói rất khẽ:
- Vốn Tà Anh cũng là trong một mộ giả nhưng những năm trước bị người lấy ra, cuối cùng không biết vì sao rơi vào tay phụ vương. Sau này phụ vương cũng sai người điều tra nhưng không thể tìm được manh mối, cũng không biết là ai mang Tà Anh thương đến cho phụ thân.
- Phản Sở quy Tần? Công Thâu cũng từng là chủ nhân Tà Anh thương?
Doanh Trùng đầy chăm chú hỏi lại, Tà Anh thương hấp thụ tinh huyết của hắn, chỉ có hắn mới có thể sử dụng, không ai đụng vào được.
Hơn nữa Tà Anh am hiểu biến hóa, có thể biến thành rất nhiều hình dáng, người bình thường căn bản không thể nhận biết. Lẽ nào Công Thâu kia cũng là người mệnh phảm tử vi như hắn?
- Không phải, Công Thâu chỉ là chủ nhân giả của Tà Anh thương thôi.
Nói đến đây, Nguyệt Nhi im lặng một lúc rồi mới nói tiếp:
- Ngươi nghe truyền thuyết Hiên Viên kiếm chưa?
- Đương nhiên là nghe rồi.
Doanh Trùng khẽ cười khẩy, Hiên Viên kiếm danh nổi thiên hạ, hắn có thể không biết sao? Đấy là bội kiếm thiên tử, là truyền thừa Cổ Đế vương, vì đó còn có tên là Thiên Tử kiếm. Trong truyền thuyết, Hạ Vũ, Thành Thang đều từng được kiếm nay sau đó khai quốc.
- Nhớ ta từng nói với ngươi, trong các thần binh để lại hậu thế sau đại tai biến, Tà Anh thương đại biểu cải cách mà Thiên Tử kiếm kia đại biểu vương đạo và chính thống.
Ngữ khí Nguyệt Nhi vô cùng nghiêm túc, thậm chí có chút âm u:
- Phụ vương nói có nhiều người nhờ có Tà Anh thương mà khởi sắc nhưng cuối cùng đều bỏ vật này, thậm chí còn muốn hủy diệt nó. Ngài nói Chu Vũ Vương nhờ Tà Anh thương dựng nên Đại Thương nhưng sau khi ngôi vị vững chắc lại chọn Hiên Viên kiếm. Sở Mục Vương nhờ có Tà Anh thương từ nhỏ mới được kế vị nhưng cuối cùng vẫn chọn Hòa Thị Bích từ Sở Văn Vương lưu lại, sau còn không biết tiến thủ, thậm chí ném Tà Anh thương vào thiên trì hỏa uyên nhằm tiêu hủy. Mỗi khi như vậy thương này sẽ chọn một chủ giả để tự bảo. Từ trước đến nay, cũng chỉ có mình phụ vương khi đã có nửa thiên hạ vẫn không vứt bỏ thương này, cuối cùng vì vậy mà thành công địch cả thế gian.
Doanh Trùng không khỏi biến sắc, có điều còn không đợi hắn kịp nói, đúng lúc này mấy người Trương Nghĩa đã mở ra chủ quan.
Bên trong đương nhiên không có thi hài của Công Thâu, chỉ có một giáp bảo vệ cổ tay. Thứ này như lông khổng tước tạo thành vậy, tinh mỹ vô cùng, óng ánh lóa mắt hoa lệ đến khó tin.
Khi ánh mắt Doanh Trùng tiếp xúc với vật này cũng bị sự mỹ lệ của nó hấp dẫn. Đây là Khổng Tước Linh sao? Mấy ngàn năm trước, Công Thâu từng dùng vật này tru diệt Tây Phương Tà Phật sao?
Tiến lên mấy bước, Doanh Trùng đưa tay ra thăm dò thử chạm vào vật này. Cảm giác đầu tiên là một luồng khí lạnh truyền đến, sau đó Doanh Trùng như có cảm giác có một tia khí tức chạy chồm trong vật này.
Thật y như Khổng Tước Linh có tính mạng vậy…
- Thế tử, đây là vật gì vậy?
Trương Nghĩa cũng bị vẻ mỹ lệ của tí giáp kia chấn động, thất thần hỏi:
- Xem ra khí tức bất phàm, tuyệt không kém những pháp bảo thượng cổ.
- Đây là Khổng Tước Linh, có người nói do Công Thâu dùng thiên thạch chế tạo thành, là đệ nhất ám khí dưới thiên vị!
Doanh Trùng nhẹ nhàng xoa nó, cũng không biết có phải động tác này xúc động cơ quan không mà những lông chim khổng tước như phân giải thành từng mảnh, sau đó từ ngón tay hắn quấn lên trên, một lần nữa tổ hợp lại.