• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi mà Diệp Lăng Tuyết đang thất vọng về Doanh Trùng thì bên ngoài Long huyện, trong một chiếc xe ngựa đang phi nhanh, có hai người đang bàn luận về vị thế tử An Quốc công kia.

Thái thú Huỳnh Dương Hoàng Quyền nghiêm túc ngồi bên cạnh Lý Tuyệt, có chút không hiểu hỏi:

- Ba mươi bộ mặc giáp, điền trang hai trăm khoảnh đã đủ dày rồi. Ta vừa rồi thấy vị thế tử kia đã thỏa mãn, vì sao lại…

- Vì sao còn cho hắn một vị trí huyện lệnh sao?

Lý Tuyệt chủ động đón lời, cười nói:

- Ngươi muốn hỏi vì sao ta coi trọng hắn ư?

-Đúng vậy!

Hoàng Quyền gật gật đầu nói:

- Ta thật không rõ, thế tử An Quốc công bị tập kích, việc này dù ác liệt nhưng không dao động được căn cơ của châu mục đại nhân. Mà người kia mất tước vị đã là chuyện chắc chắn rồi, sao trưởng sử còn phải tốn công lôi kéo.

Cái gọi là ba năm quận trưởng mười vạn bạc nghĩa là dù có làm thái thú thanh liêm nhất thì trong ba năm cũng có thể ung dung kiếm mười vạn bạc trở lên. Mà Ung Châu gần kinh thành, là khu vực giàu có, nơi này dù một chức huyện lệnh, làm quan thanh liêm chút thì một năm cũng kiếm được năm ngàn lạng hoàng kim ngoài ra còn có những chỗ tốt khác, khó mà nói rõ được.

Nếu như đổi là đại thế gia như Vũ Dương Doanh thị thì Hoàng Quyền còn hiểu được, ném ra một chức huyện lệnh nhỏ nhoi có thể kết giao với thế lực lớn. Nhưng lần này đối tượng lại là Doanh Trùng, là phế tử bị Vũ Dương Doanh thị vứt bỏ đã lâu.

- Ngươi còn chưa biết, vị thế tử này đã đính hôn với Võ Uy quận vương phủ, chính là tôn nữ được yêu thích nhất của Võ Uy Quận Vương, Diệp Lăng Tuyết!

- Sao có thể có chuyện này chứ?

Hoàng Quyền thét lên kinh hãi, hắn cũng từng nghe danh Diệp Lăng Tuyết, có người còn nói nàng là hoàng hậu tương lai. Chẳng những dáng người khuynh thành, thông minh hiền thục mà còn tài nghệ vô song. Lấy bối cảnh tài nghệ mà so thì cả thành Hàm Dương hiếm hoi có quý nữ nào sánh bằng. Vị Võ Uy Quận Vương kia sao có thể cam lòng gả cháu gái xuất sắc cho tên chơi bời phế nhân kia chứ?

Một lát sau, Hoàng Quyền mới dần hoàn hồn:

- Vị Diệp Tứ tiểu thư kia cũng thật đáng tiếc. Nhưng cho dù như vậy cũng không cần trưởng sử phải coi trọng như thế.

Doanh Trùng kết thân Võ Uy vương phủ đương nhiên là vị thế lên cao, nhưng nhìn từ khía cạnh nào đó thì vị thế tử kia và Diệp Tứ tiểu thư đều là bị gia tộc bỏ rơi.

Lý Tuyệt khẽ liếc nhìn Hoàng Quyền, chỉ nhắm mắt dưỡng thần không giải thích gì thêm. Hoàng Quyền này xuất thân thế gia tứ đẳng nho nhỏ, năng lực không tệ nhưng ánh mắt còn nông cạn chút! Hôm nay hắn nhìn cử chỉ lời nói Doanh Trùng rõ ràng là người thông minh tuyệt đỉnh. Người kia biết mình cần gì, muốn gì, lúc nào nên mềm, lúc nào nên cứng, biết rõ lấy hay bỏ, chỉ những điểm này thôi đã hơn xa con cháu thế gia tầm thường.

Người như vậy sau này có bệ hạ và Võ Uy Quận Vương chống lưng, còn có hai vị nghĩa huynh nghĩa tỷ trong quân, dù là võ mạch bị phế, bị Vũ Dương Doanh thị từ bỏ thì cũng không thành kẻ vô tích sự. Đầu tư nho nhỏ trên người này thì sao chứ?

Mà nếu Lý Tuyệt hắn đoán không lầm, không lâu nữa, châu mục đại nhân khả năng có việc cần nhờ đến thế tử An Quốc công. Nếu không phải là châu mục bọn họ quan hệ không tệ với một vị đại thái giám trong cung thì cũng không biết vị thế tử này mấy năm nay đều được thánh thượng ghi nhớ, thường được triệu kiến.

Một năm sau chính sự đường thiếu chức, khi đó một câu nói của Doanh Trùng có thể ảnh hưởng ít nhiều đến thánh thượng. Lưu lại một phần ân tình này, có một phần quan hệ này, ngày sau dễ gặp mặt – thế gia với nhau giao lưu đa phần như này. Tỉ mỉ then chốt trong này không cần thiết để Hoàng Quyền biết được.

Thật ra điều mà hắn muốn biết lại là tên kia cần bộ cơ quan nhân ngẫu làm gì? Nhất là lại đã bị hỏng, căn bản không đáng bao nhiêu tiền.

---------------

- Dùng tám mươi thị vệ đại phá một ngàn tinh nhuệ Du Kỵ quân?

Trong hoàng cung Hàm Dương thành, sau khi tan triều, Võ Uy Quận Vương Diệp Nguyên Lãng tay chắp sau lưng, theo ngự đạo đi ra.

- Nói như thế vị công tử này bốn năm nay chưa hoàn toàn hoang phế thiên phú chiến sự của mình.

- Quả không hổ là con danh tướng, kết quả trận chiến này đến ta cũng bất ngờ.

Ở bên cạnh Diệp Nguyên Lãng, một vị quan chức tử bào đi song song nói:

- Ngoài ra một thuộc hạ của ta còn báo Cao Trùng do tự tay thế tử An Quốc công tru diệt, sử dụng Hàn Vũ giáp và thượng cổ võ đạo.

Lúc này biểu tình Võ Uy Quận Vương Diệp Nguyên Lãng ngưng đọng, hồi lâu mới hỏi:

- Việc này bệ hạ biết chưa? Ngài có nói gì không?

Doanh Trùng dùng tám mươi thị vệ đại phá một ngàn quân tinh nhuệ còn chưa đáng nói. Nhưng việc thân có thượng cổ võ học, tru diệt cường giả thiên vị - ý nghĩa cháu rể tương lai của hắn đã khôi phục võ mạch mà tu vi cũng không thấp. Như vậy tước vị An Quốc công và Trích Tinh giáp đã là vật trong lòng bàn tay Doanh Trùng rồi.

Người bên cạnh hắn chính là nhị phẩm tú ý đại sử Vương Thừa Ân, thống lĩnh tú y vệ và nội vệ, là tay chân thân tín của thánh thượng.

- Đương nhiên đã biết, biết sớm hơn quốc công nửa ngày.

Vương Thừa Ân khẽ cười, ánh mắt ẩn chứa ý sâu xa:

- Bệ hạ nói Võ Uy Quận Vương ánh mắt không tầm thường, không phải ai cũng sánh được.

Diệp Nguyên Lãng nghe được lời này đã hiểu rõ vì sao Vương Thừa Ân tìm mình. Bệ hạ là muốn mượn tay hắn bồi dưỡng An Quốc công phủ sao?

Khẽ bật cười, Diệp Nguyên Lãng thanh âm sang sảng:

- Tâm ý của bệ hạ thần đã hiểu, mời đại sử chuyển cáo với bệ hạ, việc thế tử An Quốc công có thần thay hắn lo liệu.

- Như vậy còn chưa đủ.

Hai người vốn vừa đi vừa nói, nhưng Vương Thừa Ân mới nói đến nửa câu đột nhiên dừng lại, cả hai không hẹn mà cùng nhìn về một phía.

Trên một chỗ khác của ngự đạo, đang có hai mươi mấy vị quan chức tụ tập. Diệp Nguyên Lãng sở dĩ liếc mắt vì hắn nhận ra mấy người trong đám người kia, hai người trong đó là thân thích tương lai của hắn, chú của Doanh Trùng – Doanh Thế Kế, cùng với tộc trưởng Vũ Dương Doanh thị đương nhiệm, Tả Lĩnh quân đại tướng quân Doanh Thiên Hữu.

- Là đại lý tự thiếu khanh Vương Hữu?

Diệp Nguyên Lãng thấy vậy bất ngờ:

- Là chuyện gì mà họ vui sướng vậy?

Vương Thừa Ân khẽ nheo mắt, đầy ý cười cợt:

- Quận Vương chẳng lẽ không biết sao? Vừa nãy đại lý tự chính khanh Tư Mã Nguyên Đức dâng sớ xin cáo lão hồi hương.

- Tư Mã Nguyên Đức?

Diệp Nguyên Lãng đầu tiên là kỳ quái, nhưng nhớ đến Tư Mã Nguyên Đức kia đã tám mươi, cũng có thể hiểu ít nhiều.

- Nhưng chức đại lý tự khanh làm sao cũng không đến lượt Vương Hữu mà?

Đại lý tự khanh là một trong cửu khanh đương triều, chủ phán hình ngục thiên hạ, địa vị có thể sánh với lục bộ thượng thư. Mà Vương Hữu kia tuy là đại lý tự thiếu khanh, là người năng lực tốt nhất trong đại lý tự, theo lý có thể kế nhiệm nhưng đẳng cấp thế phiệt sâm nghiêm, Hoằng Nông Vương thị chỉ là thế gia cấp ba, Vương Hữu tuổi chưa đến năm mươi, muốn được thăng nhiệm đại lý tự khanh là khó hơn lên trời!

- Nhưng một tháng sau là ngày Trích Tinh thần giáp nhận chủ.

Vương Thừa Ân khẽ hắc hắc cười, ngôn ngữ đầy khinh thường:

- Nếu như An Quốc công phủ do mạch Doanh Thế Kế đảm nhiệm, Vương Hữu là thân gia, có thể mượn lực kế nhiệm đại lý tự khanh, việc này không phải chuyện đương nhiên sao?

Diệp Nguyên Lãng cũng đã hiểu ra từ trước, trên mặt cũng khẽ cười nhạo. Những người này sợ là vui mừng quá sớm, có điều nếu như hôm nay hắn không thu được tin từ Vương Thừa Ân thì cũng không nghĩ cháu rể mình có thể kế thừa An Quốc công phủ.

Lúc này Vương Thừa Ân lại tiếp tục trào phúng:

- Xem ra Vũ Dương Doanh thị đã lẫn cùng với Hoằng Nông Vương thị, tộc này nhờ Thần Thông đại soái mới hưng thịnh, giờ lại làm như này thật để người khác khinh thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK