Nguyệt Nhi có chút hoang mang rồi lại tự cho là không ai biết, khẽ liếc những chiếc xe ngựa phía sau, đặc biệt là chiếc xe Diệp Lăng Tuyết ngồi.
Nàng vốn định nói dối nhưng khi đối diện với ánh mắt Doanh Trùng, nhất thời chột dạ, suýt thì nhầm tưởng với An Vương kia mà phun ra hết. Có điều lời chưa kịp rời miệng, Doanh Nguyệt Nhi vẫn kịp ý thức lại, vội sửa lời:
- Phụ vương có biết những người phía sau là ai không?
- Không biết.
Doanh Trùng lắc đầu biểu tình rất chi là khinh thường:
- Loại giấu đầu lòi đuôi thôi, không biết thân phận gì, cũng không tra ra được. Không biết thiếu nữ kia định làm gì nhưng chắc không có ác ý.
Doanh Nguyệt Nhi tâm tình có chút chán nản, nàng nói xong mới phát hiện không đúng, ban nãy nàng gọi Doanh Trùng là “phụ vương”. Cũng may Doanh Trùng không để ý, Nguyệt Nhi miễn cưỡng hứng khởi nói:
- Ta xem chiếc xe thứ hai kia, thiếu phụ lớn tuổi kia chắc chắn là cường giả trung thiên vị nhưng có công phu liễm tức quyết giống ngươi nên người khác không nhận ra.
Doanh Trùng nghe vậy không khỏi kinh hãi, không chút nghi ngờ Nguyệt Nhi mà trực tiếp quay đầu nhìn nữ hầu gái trung niên kia.
Hắn thật nhìn không ra thiếu phụ kia lại là cường giả trung thiên vị, nếu là vậy thì khó tránh khỏi Nguyệt Nhi bất an. Dù sao với thực lực như vậy, nàng ta chỉ cần có mặc giáp là lấy mạng của tất cả bọn họ chỉ trong một khắc!
Theo đó Doanh Trùng cũng hiểu ra rất nhiều: ngày đó khi hắn đại chiến ở Song Đầu sơn cảm nhận được khí tức một người, còn có tấm bia đá không ghi lại cuộc chiến đấy – quá nửa có liên quan đến nữ hầu gái trung niên này.
Đám người phía sau nếu muốn gây bất lợi cho Doanh Trùng hắn thì đã sớm động thủ rồi, đến hiện tại còn chưa làm gì xem ra không có ý xấu thật. Hắn giờ lại càng thêm không đoán được thân phận thật sự của vị tiểu thư kia, xem ra chính mình cần tìm cơ hội nói chuyện với nàng một chút, chỉ có như thế mới biết được mục đích của đối phương.
Rất nhanh đoàn người đã đến Thanh Giang, lần này Doanh Trùng không vượt sông mà chọn lên thuyền quan, một đường sông nước tới Hàm Dương.
Lần trước hắn chọn đường bộ đến Phục Ngưu sơn vì đường này ngược dòng nước, đi thuyền còn không nhanh bằng đi bộ nhưng giờ trở về thì thuận dòng, theo Thanh Giang mà đi thì nhiều nhất ba, năm ngày sau là hắn trở lại Hàm Dương.
Chỉ là Doanh Trùng đến không đúng lúc, giờ là lúc quan chức các nơi về kinh thuật chức, quan thuyền có khoang trống gần nhất cũng phải ba ngày sau mới có. Doanh Trùng không làm sao được chỉ đành ở lại dịch trạm gần đó chờ đợi. Dù cho hắn là thế tử An Quốc công thì cũng không thể đuổi gia quyến quan chức khác xuống để mình đi trước được.
May mà không có biến cố gì, rạng sáng ba ngày sau, một chiếc quan thuyền đúng hẹn cập bến. Đây là một lâu thuyền tam nha, nhưng hôm nay việc về kinh quan trọng, bọn họ cũng không tìm được thuyền tốt hơn.
Trên dưới thuyền tổng cộng năm tầng, không gian cũng coi như rộng rãi, nhưng trên thuyền đã có sẵn một vị triều quan về kinh. Đó là một trung niên tuổi chừng bốn mươi, vóc người khôi vĩ, khí độ nho nhã, da dẻ hồng nhuận, kể cả nô bộc, học sinh đi theo đã hơn bốn mươi người, chiếm lấy hai tầng trệt.
Doanh Trùng không biết chức quan cụ thể đối phương như nào, chỉ thấy quần áo gia nô vô cùng đơn giản, vị quan kia cũng là người vô cùng khách khí, khi Doanh Trùng lên thuyền còn lệnh người hầu trong nhà nhường chút khoang thuyền cho họ.
Có điều có thể vị kia từng nghe ác danh Doanh Trùng, mới thấy hắn từ xa đã xoay người vào phòng đóng cửa, không chút hứng thú trò chuyện kết giao với hắn. Doanh Trùng vốn cũng không quan tâm nhưng bất chợt hắn nhớ đến lời tiên đoán của bia đá.
“Ngày mồng ba tháng mười một, ngẫu nhiên gặp triều quan bị ám sát, ta và Trương Nghĩa xuất thủ cứu giúp, giết chết ba tên thích khách. Mấy tháng sau mới biết người ta cứu là đại công chính Ung Châu mới nhậm chức!”
Ngày mồng ba tháng mười một chính là ba ngày sau? Còn có triều quan bị ám sát, bia đá không chỉ ra nhưng lúc này Doanh Trùng đột nhiên cảm giác hẳn là vị trên thuyền này. Hắn không thể xác định nhưng cũng không loại trừ được khả năng này.
Doanh Trùng mấy ngày này cũng từng có ý dò hỏi Ung Châu đại tông chính, biết được vị đại tông chính tiền nhiệm mới ốm chết trước đây không lâu. Nhân tuyển đương nhiệm đại tông chính đã được bệ hạ khâm định nhưng là ai thì chính sự đường một mực giữ bí mật không tiết lộ, trong bia đã cũng không nói rõ họ tên vị kia.
Vị trên thuyền này có người nói chức quan chưa định, lần này vào kinh là để nhậm chức. Trên thuyền còn có mấy chục học sinh, xem ra vị này rất có danh vọng ở địa phương. Đại Tần từ khi chế định cửu phẩm công chính, đều thích chọn nhân vật như này, nói cách khác, vị này có ít nhất bảy phần mười chính là người bia đá nói đến!
Cẩn thận nghĩ lại, Doanh Trùng mấy ngày này gặp không ít biến cố mà An Vương hẳn không gặp – ví như trận chiến Song Đầu sơn, An Vương chắc chắn không chật vật như hắn, còn có Nguyệt Nhi chữa trị Khổng Tước Linh giúp hắn về thành Hàm Dương sớm hơn. An Vương dưới tình huống bị thích khách uy hiếp, muốn đến y quan trủng Công Thâu khẳng định không dễ như hắn. Nhưng là hắn cũng lỡ mất ba ngày ở bên Thanh giang, trận chiến Song Đầu sơn cũng làm hắn lùi hành trình hai ngày. Thêm thêm bớt bớt hẳn là vẫn đúng.
Người An Vương cứu là đối phương sao? Ánh mắt Doanh Trùng thâm thúy nhìn về khoang thiền phía xa kia, tâm tình cũng nghiêm nghị thêm mấy phần chờ mong.
Kiếp trước hắn không biết thân phận người này vẫn trượng nghĩa ra tay, giờ biết được thì càng không thể đứng nhìn được. Cơ hội ôm bắp đùi Ung Châu đại công chính nếu mình không gặp thì thôi nhưng nếu đã gặp thì không thể bỏ qua.
Ung Châu đại tông chính là danh quyền đều có, bao năm qua những người nhậm chức này ngoài đột nhiên ốm chết ra thì phần lớn thành công vào chính sự đường, trở thành tham tri chính sự, là một trong những tể tướng đương triều.
Chi là làm Doanh Trùng kỳ quái là hắn hiểu rõ tính cách bản thân, hắn ốc còn cho lo nổi mình ốc, sao thừa hơi đi lo cho người khác được? Vì sao An Vương kia lại vô duyên vô cớ cứu vị kia?
Khẽ lắc đầu, Doanh Trùng cất bước lên tầng cao.
Thật ra ngồi thuyền thì tầng dưới lại vững chãi hơn nhiều so với tầng trên, nhưng thân phận địa vị đặt đó, sao có thể ở dưới chứ? Vì lẽ đó Doanh Trùng và lão giả kia cùng được xếp ở tầng trên cùng.
Đúng lúc Doanh Trùng lên tầng năm thì bỗng nhiên có một luồng gió to, thổi tung mấy chục trang giấy xuống đất.
Doanh Trùng nhíu mày, tiện tay đón lấy mấy tờ, lúc đầu hắn cũng không để ý nhưng khi lướt qua mấy chữ ở đầu thì sắc mặt dần nghiêm nghị, ánh mắt đầy chăm chú.
Kính thỉnh thánh thượng bỏ chế độ quan nhân cửu phẩm….
Hóa ra là như vậy! Đây chính là lý do An Vương Doanh Trùng kia trượng nghĩa ra tay cứ giúp đi!
Doanh Trùng còn đang nghĩ ngợi thì mấy tên thuộc hạ đã thu hết giấy bay tán loại đưa tới cho hắn xem. Mấy người này võ đạo cao minh, dù cho giấy bị gió to thổi bay lả tả nhưng cũng không trốn thoát được lòng bàn tay bọn họ.
Trong chốc lát ngắn ngủi Doanh Trùng không kịp nhìn kỹ mà chỉ vội đảo qua ý chính nhưng đã thầm than, thầm phục đối phương từng từ từng chữ đều đánh vào điểm yếu. Có điều hắn mới xem được gần nửa thì một lão người hầu vội vã đi tới, biểu tình lo lắng. Khi trông thấy những trang giấy trên tay Doanh Trùng thì sắc mặt càng thêm khó coi.
Doanh Trùng thấy thế bật cười, tiện tay đưa những tờ giấy qua rồi đi thẳng lên.
- Phần tấu chương này dễ sinh thị phi, không thể để người ngoài thấy được. Để đề phòng, quý chủ cẩn thận chút mới tốt.
Ông lão kia ngây cả người, có chút hồ đồ đón nhận tờ giấy rồi bình tĩnh nhìn Doanh Trùng đi xa.