Phía sau tuy có Doanh Trùng nhưng Diệp Lăng Tuyết không chút ký thác. Một là vị thế tử An Quốc công này tu vi chỉ ở võ úy, trước mặt Bát Huyền Thần Quân cũng chỉ là giun dế, hai là nàng cũng không cho rằng Doanh Trùng sẽ liều mạng cứu mình, dù cho vị thế tử kia tâm địa bồ tát giấu sâu dưới bộ dáng hoàn khố. Doanh Trùng kia dã tâm bừng bừng, tâm chí cao xa, dạng người này tuy không phải tuyệt tình tuyệt nghĩa nhưng cũng như cha nàng, coi bản thân lớn hơn tất cả.
Thở dài một tiếng, Diệp Lăng Tuyết nhắm hai mắt lại. Thời khắc này ít nhiều nàng cũng hối hận, hối hận vì sao phải tới Phục Ngưu sơn, hôn sự này đằng nào cũng không thể khác, sao không nhắm mắt gả đi chứ? Vì sao nhất định phải xem rõ Doanh Trùng ra sao? Cuối cùng hối hận bản thân lo lắng cho Doanh Trùng, không để ý Diệp bá khuyên can, cố ý ở lại trên thuyền, giờ mới rơi vào tình cảnh này.
Tuy vô số ý nghĩ lóe lên, nhưng lúc này Diệp Lăng Tuyết chỉ kịp gào lên thê lương, nhưng không như dự đoán, xúc tu mạnh mẽ kia không ập đến nàng!
Diệp Lăng Tuyết không khỏi kinh ngạc mở mắt, chỉ thấy xúc tu kia ghim đầy mũi tên như lông không tước, bên trên những lông khổng tước này đều bôi độc đen nhánh. Tình cảnh trước mắt này làm Diệp Lăng Tuyết kinh ngạc không thôi, đó không phải là ám khí Doanh Trùng dùng với Bách Cốt Nguyên Quân sao? Ám khí này thậm chí có thể xuyên thủng phòng ngự của đại yêu huyền thiên vị?
Còn không đợi nàng kịp hồi thần, xúc tu khổng lồ tiếp tục đánh xuống lần nữa. Kịch độc trên Khổng Tước Linh chỉ làm nó hơi đình trệ mà thôi.
- Ngươi muốn chết sao? Còn đứng im đấy làm gì?
Bên tai vang lên tiếng mắng chửi của Doanh Trùng, Diệp Lăng Tuyết còn chưa hoàn hồn đã thấy bị một bàn tay sắt thép to lớn kéo đi, đồng thời còn có một bóng người hai trượng to lớn đứng trước người nàng.
Chỉ chớp mắt vẻn vẹn, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, xung kích bạo ngược, hoa sóng tung tóe, vô số sóng nước chảy ngầm.
Bộ Phi Lôi Thần giá cao tới hai mươi vạn lạng bạc nháy mắt bị xúc tu to lớn đập nát bét.
Doanh Trùng sớm biết mặc giáp này sao chống được một đòn giận dữ của huyền thiên vị nên đã sớm nhảy ra khỏi mặc giáp, mặc giáp đặc chế ngoài sức chiến đấu mạnh mẽ còn có một chỗ tốt nữa là vô cùng an toàn, có thể bảo vệ tính mạng ở mức cao nhất, trước sau đều có cửa thoát, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi mặc giáp.
Phí Lôi Thần có thể ngăn cản xúc tu Bát Huyền Thần Quân trong chốc lát, Doanh Trùng thân trong nước xiết ngũ tạng rung động, miệng ho ta máu nhưng không chút hoang mang, một tay nắm chặt tay thiếu nữ biên cạnh, một tay nắm lấy lôi tẩu thạch.
Vật này hắn đã từng dùng ở Võ Uy vương phủ, giờ là chí bảo cứu mạng hắn. Khi Doanh Trùng một chưởng bóp nát, nhất thời hắn và Diệp Lăng Tuyết như hóa thành thiểm điện, chớp mắt lùi lại phía sau, nháy mắt đã rời xa cả mấy trăm trượng. Nhưng tác dụng lôi tẩu thạch chỉ đến như này, sau khi hết một nghìn bảy trăm trượng, tử quang hết sạch, hai người lại lặng lẽ dừng lại.
Xúc tu khổng lồ kia chắc chỉ cần một cái nháy mắt là lại đuổi kịp hai người. Doanh Trùng không khỏi chau mày, ánh mắt đầy không cam cùng bình tĩnh nhìn phía trước, vẫn đăm chiêu nghĩ cách bảo vệ tính mạng. Khổng Tước Linh cần thời gian nhét linh vũ, trong tay hắn cũng không còn viên lôi tẩu thạch nào nữa, có thể nó thủ đoạn cứu mạng dùng sạch rồi, giờ chắc chỉ ngoan ngoãn khoanh tay chờ chết.
Đối với lần cứu người không thành công này, Doanh Trùng không có chút hối hận nào. Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không! Hắn chỉ biết trong tích tắc đó không thể ngồi nhìn thiếu nữ này bỏ mình. Chỉ là không muốn đơn giản từ bỏ, dù cho có là tuyệt cảnh, hắn cũng muốn xông ra một con đường.
Cũng đúng lúc này, tiểu thư Lý gia đột nhiên nói:
- Nắm chặt tay ta!
Doanh Trùng còn chưa kịp phản ứng, tay cô nàng kia đã nắm chặt hắn kéo hắn xuống nước bơi đi. Tốc độ tuy không bằng lôi tẩu thạch nhưng hơn ở kéo dài, chốc lát đã lại đi xa hai ngàn trượng.
Đến lúc này hai người không hẹn cùng thở phào, đây rõ ràng đã là cực hạn xúc tu vươn đến, giờ muốn đuổi đập bọn họ thì Bát Huyền Thần Quân cũng cần tốn thời gian.
Doanh Trùng len lén nhìn lên thì thấy phía sau ánh sáng lấp lánh, có Bát Huyền Thần Quân yêu nguyên cuồng liệt, có kiếm quang của thanh sam kiếm khách, có ánh tử kim mặc giáp của Bát Tí Thần Tướng, có linh quang hùng vĩ của đại tông chính Ung Châu Quản Quyền, thậm chí còn có Mộc Nguyên giáp của Doanh Nguyệt Nhi nữa, tất cả đầy hỗn loạn.
Mấy cường giả đại thiên vị lúc này dùng toàn lực chém giết Bát Huyền Thần Quân, thân thể to lớn kia vững vàng ngăn cản từng đòn lại từng đòn. Chiến khu sóng ngầm nổi lên liên tục, cương phong kình khí không ngừng đánh ra bốn phía, dù cho đang ngâm mình trong nước, Doanh Trùng vẫn cảm nhận được áp lực.
Doanh Trùng không khỏi âm thầm kêu khổ, trong nước còn như vậy, trên không thì sao chứ? Dù cho không thể thấy rõ nhưng theo suy đoán thì mấy chục dặm quanh đây nhất định bị kình phong san phẳng, lúc này Doanh Trùng hắn nếu dám ló đầu ra khỏi nước chắc bị đập nát bét mất.
Ban nãy khi thoát khoải Phí Lôi Thần, lục phủ ngũ tạng đều bị xung kích, căn bản không kịp hít sâu, cứ tiếp tục như vậy thì dù không bị dư âm đánh chết, hắn cũng ngạt thở chết mất.
Lúc này lồng ngực hắn đã khó chịu, con ngươi xoay vòng nghĩ cách phá cục. Nhưng còn không đợi hắn nghĩ ra, thiếu nữ kia than nhẹ như có như không, cánh tay mở ra áp sát người hắn, sau đó đầy khó tin hai đôi môi bắt đầu chạm nhau.
Chỉ tích tắc hai bên chạm vào nhau, Doanh Trùng cảm thấy đầu óc trống rỗng choáng váng. Hai nắm qua hắn tuy lưu luyến thanh lâu nhưng chưa một lần chân chính chiến đấu. Mê say khó mà hình dung tràn ngập đáy lòng hắn, ấp áp trơn mềm nơi đầu lưỡi, hương thơm, hơi thở nóng bóng làm hắn run rẩy. Doanh Trùng không tự chủ được như muốn đòi lấy nhiều hơn, ra sức ngậm lấy môi nàng, đầu lưỡi ôn nhu cuốn lấy lưỡi nàng.
Có điều đúng lúc này, bên hông Doanh Trùng truyền đến nhói đau, đồng thời đầu lưỡi cũng tiếp xúc đến một viên ngọc châu trong miệng nàng, lập tức một tia khí truyền vào ngực bụng hắn.
“Đây là nạp khí châu?” Doanh Trùng lúc này hiểu ra, nạp khí châu là chí bảo Huyền Môn, chuyên giúp luyện khí sĩ Huyền Môn tu luyện khí nguyên, lúc này cũng giúp hai người hít thở dễ dàng.
Hóa ra là như vậy, cũng không phải thiếu nữ cảm kích ân cứu mạng của hắn mà chủ động ôm ấp, mà dùng phương thức này cứu mạng hắn!
Thú vị! Này thật không biết là tiểu thư nhà ai, tuy là chuyện cần gấp nhưng làm vậy không khỏi không để ý danh tiết? Hay là tính tình phóng đãng?
Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì còn nghiêm trọng hơn việc ở Võ Uy vương phủ, như vậy cô bé này dù gia thế như Diệp Lăng Tuyết cũng chỉ có nước gả cho hắn làm thiếp thất.
Tuy thấy buồn cười nhưng Doanh Trùng lại muốn hôn thiếu nữ kia tiếp. Có tiện nghi không chiếm không phải phụ danh háo sắc của hắn sao? Có điều ý niệm còn chưa thực hiện được thì đau đớn bên hông lại truyền đến, tất cả ý hươu vượn không khỏi dừng lại.
Tích tắc sau, khi thiếu nữ đánh giá hắn đã đổi khí xong lập tức quyết đoán dời môi. Điều này làm Doanh Trùng tiếc nuối không thôi, hương vị kia thật quá tuyệt vời mà.
Có điều giờ cũng không phải lúc lưu luyến những điều này, ánh mắt Doanh Trùng đầy nghi hoặc, dùng chấn khí truyền âm:
- Giờ đi đâu bây giờ?