- Ý của dì là cháu đây không có cha mẹ nuôi dưỡng sao?
Hắn cố nén lửa giận trong lòng, ánh mắt tĩnh lặng không chút ba động nói:
- Nhưng là đứa con của dì rõ ràng có cha mẹ nuôi dưỡng mà cũng không tốt đên đâu a.
Con ngươi Vương Hà Nhi như muốn phun lửa, đang định nói gì đó thì bàn tay bị Doanh Phi nắm chặt lại. Nàng không khỏi khẽ ngẩn người, nhanh chóng hiểu ra việc hôm nay phía đuối lý chỉ sợ là phe mình.
- Xem ra Nhị đệ còn có chút hiểu lí lẽ.
Doanh Trùng bình thản cười, hắn cũng không cần so đo với một nữ nhân làm gì nên vừa xoay người đi vừa nói:
- Dì nếu như có gì không phục thì có thể tìm tộc lão hoặc là cáo tội cháu trên công đường, muốn gì cũng được, cháu đây phụng bồi đến cùng.
Hắn cũng không định dây dưa tiếp với hai vị này làm gì cho mất thời gian nên nghênh ngang bước chân chữ bát rời đi.
Vương Hà Nhi đầy oán hận nhìn bóng lưng đứa cháu trai, cho đến khi Doanh Trùng đi xa mới âm trầm nói:
- Phi nhi, vừa rồi là con động thủ trước sao?
Doanh Phi không nói lời gì chỉ khẽ gật đầu.
Vương Hà Nhi thấy vậy lập tức phiền muộn trong lòng nhưng cứ thấy gương mặt trắng bệch của con mình là nàng lại đau lòng, chỉ đành khẽ trách:
- Con a, sao hôm nay lại nông nổi như vậy? Anh con là loại người gì con còn không biết sao? Hắn giờ đã là vỏ mẻ lại sứt, dùng lời dung tục mà nói thì chỉ là tên lưu manh, lợn chết không sợ nước sôi thôi, con chấp với hắn làm gì?
Suy nghĩ một chút, Vương Hà Nhi khẽ chần chừ rồi tiếp tục khuyên:
- Chỉ hai tháng nữa thôi, hai tháng sau Trích Tinh thần giáp chọn chủ, chỉ cần con có thể làm thần giáp nhận chủ thì muốn làm gì cũng được, cần gì phải cố chấp nhất thời chứ.
Doanh Phi vẫn trầm mặc như cũ nhưng là bàn tay nắm thật chặt một viên đạn đầy máu, chăm chú nhìn hướng Doanh Trùng rời đi, ánh mắt càng lúc càng ác liệt. Người anh này của hắn lấy đâu ra ám khí ác liệt như này? Không có ai biết trong nội y của hắn còn có một lớp nội y tơ vàng lực phòng ngự ngang mặc giáp tứ tinh nhưng như vậy vẫn bị viên đạn kia xuyên qua trong nháy mắt!
---------------------------------------------
Trên xe ngựa ngoài phủ An Quốc công, Trương Nghĩa cũng đang khuyên Doanh Trùng:
- Thế tử vừa rồi sao phải mạo hiểm vậy? Ngài chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?
Vừa rồi khi Doanh Trùng đột nhiên tiến lên một bước, Trương Nghĩa căn bản không kịp phản ứng, tu vi võ đạo mạnh như hắn cũng không khỏi đổ mồ hôi hột.
- Ta sao có thể muốn chết như vậy chứ?
Doanh Trùng khẽ cười tự giễu, hắn vừa rồi không phải cũng cảm giác sợ hãi sao?
- Ta chỉ đánh bạc hắn không dám giết anh, cùng ta cá chết lưới rách a.
Một khi Doanh Trùng chết dưới thương của Doanh Phi thì nhị phòng Doanh Thế Kế có biện minh như nào cũng không thể kế thừa tước vị An Quốc công và An Tây bá, thậm chí chức Hoài Hóa đại tướng quân của chú hắn còn bị lột bỏ.
Bây giờ trăm nhà đua tranh nhưng dù là Mặc gia, Pháp gia hay Nho gia, Binh gia, hay thậm chí Đạo gia hư vô khó thấy cũng cùng đề xướng hai chữ hiếu thuận. Làm ra việc này thì Vũ Dương Doanh thị không thể không khai trừ Doanh Phi ra khỏi tộc. Cũng vì nguyên nhân này nên Doanh Trùng cả đời không thể cảm thông cho ông già Doanh Định kia.
- Nhưng nếu thế tử chọn sai thì sao?
Thần tình Trương Nghĩa càng thêm khó coi, hắn biết rõ tâm tư Doanh Trùng, hắn biết rõ thế tử dù nói không muốn chết như vậy nhưng nếu như dùng mạng sống của ngài đủ làm cho âm mưu nhị phòng thất bại thì chắc chắn thế tử không tiếc mạng mình rồi.
Khẽ thở dài, Trương Nghĩa chậm rãi nói:
- Nhị công tử cũng hơi quá đáng, sao dám chỉ thương hướng thế tử chứ, làm như huynh trưởng ngài là kẻ thù vậy.
- Hắn nên hận ta, coi ta là kẻ thù cũng không sai.
Doanh Trùng ha ha nở nụ cười, mang theo vài phần đắc ý:
- Cha hắn sắp lên được chức Trấn Quân đại tướng quân, lần này đột nhiên bị ta phá, hắn có thể không hận ta được sao?
Trương Nghĩa dù sao cũng chỉ là quân nhân đầu óc đơn thuần, phương diện này không khỏi khó nghĩ đến. Điều này đơn giản là vì thái hậu bệnh nặng ra tay trả thù, phá đi đường lên chức của Doanh Thế Kế.
Trấn Quân đại tướng quân hay Hoài Hóa đại tướng quân chỉ đơn giản là xưng hô đẳng cấp quan võ, căn bản không có thực quyền nhưng nếu như Doanh Thế Kế lên được quan nhị phẩm - Trấn Quân đại tướng quân thì có một đường cơ hội nắm giữ Tả Kim Ngô Vệ đang thiếu tướng, trở thành Tả Kim Ngô đại tướng quân.
Triều Đại Tần xây dựng chế độ phủ binh, từ thời Thái Tổ đã lập mười sáu Vệ, thống lĩnh các quân phủ khắp thiên hạ. Tả Kim Ngô Vệ chính là một trong số đó, nếu như Doanh Thế Kế thành công chấp chưởng, chẳng khác nào nắm giữ một phần mười sáu binh quyền Đại Tần. Doanh Trùng sao có thể để chú mình được như ý chứ? Vì thế hắn mới nghĩ ra chủ ý đi chọc vị Lâm quốc trượng, làm tức giận Thái Hậu.
Hắn ngăn không được chẳng lẽ còn không phá được sao? Cũng may là nhờ tổ phụ Doanh Định làm vẻ tốt lắm, trong mắt người ngoài, một nhà bọn họ vẫn vô cùng hòa thuận a. Thái hậu đánh kẻ nát bét Doanh Trùng hắn làm gì, vì vậy Doanh Thế Kế chú hắn phải đứng ra chịu hộ rồi. Nếu không làm ra chút tư thế thì thể diện mẫu tộc bệ hạ để đâu chứ?
Vì vậy lần anh em nội đấu này cũng không phải không có nguyên do mà thật ra anh em họ cũng đã sớm oán hận chồng chất, lần này có chút giọt nước tràn ly thôi.
Trương Nghĩa cũng không phải kẻ ngu, một hồi suy nghĩ cũng hiểu ra đành nói:
- Nhưng dù cho như vậy cũng không cần náo loạn đến tình trạng này đi.
Hắn đã vô cùng phiền muộn do Doanh Phi bất kính huynh trưởng nhưng cũng không thể đồng ý với cách làm của Doanh Trùng. Vừa rồi nếu như Doanh Trùng không tiến lên một bước thì chuyện hôm nay đã không đến mức này.
- Nhưng ta không hối hận, dù có cơ hội làm lại ta cũng vẫn làm như vậy, Doanh Trùng ta có thể yếu thế trước kẻ cùng thế hệ sao?
Nói xong câu này, Doanh Trùng lại lấy “tụ lý liên châu” khỏi cánh tay, bình tĩnh nhìn thật lâu rồi đầy nuối tiếc nói:
- Chỉ hận vật này vừa mới tạo thành, còn chưa kịp bôi độc lên.
Nếu như những phi châu được bôi độc trước đó thì Doanh Phi phải chết chắc chắn! Ý đồ giết huynh trưởng là cơ hội tốt nhất để hắn giết chết vị Nhị đệ kia, cho dù là Doanh Thế Kế cũng chỉ có thể cố nén đau thương mà thôi!
- Thế tử ngài…
Trương Nghĩa nghe vậy thì lông mày nhíu chặt, đôi huynh đệ này sao lại đến mức như vậy chứ?
- Nói giỡn mà thôi, ngươi khẩn trương làm gì.
Doanh Trùng cười to, đầy hào khí phất tay nhưng là trong mắt hắn hiện lên tia âm độc không dễ xóa đi.
Nếu như chỉ là võ mạch bị phế, tước vị An Quốc công và Trích Tinh thần giáp rơi vào tay người khác, Doanh Trùng hắn có thể sinh ra sát tâm với người chí thân sao? Đơn giản chỉ là một cái phủ, một kiện thần giáp mà thôi, Doanh Trùng hắn dù không có những thứ này, chỉ cần chịu sống trung thực dư sức cầu hai chữ phú quý. Đời này của hắn như vậy còn tốt hơn nhiều những thị nữ nô tài, những kẻ áo cơm cùng khổ trong kinh thành kia. Hắn dù cha mẹ chết sớm, bị người thân ám toán nhưng nếu luận khắp thiên hạ, hắn vẫn là ăn ngon mặc đẹp, hơn vô số người, còn gì để phàn nàn chứ?
Nhưng thù giết cha không thể không báo! Trương Nghĩa dù sao không phải mười năm trước đã ở bên hắn, cũng không biết hắn điều tra ra được việc bản thân bị phế võ mạch, cha mẹ bị hại chết có liên quan rất sâu đến chú hắn!
Chỉ là việc này Doanh Trùng còn chưa kịp điều tra rõ ràng, câu nói bôi độc lúc nãy cũng quả thật là nói đùa. Nhưng nếu như sự thật đúng như hắn nghĩ thì dù là tổ phụ Doanh Định, Doanh Trùng hắn cũng tuyệt không dễ buông tha!
- Về hai đồ này thì Nhị Lang ngươi nói sai rồi.
Trương Nghĩa vừa mới thở phào liền đầy kinh ngạc nhìn Doanh Trùng, trong mắt vị thế tử này lấp lánh ánh sáng khác thường:
- Tám ngàn lượng bạc dù là thuê võ sư, hay sắm mặc giáp đều là của người khác, chỉ có tụ lý liên châu và liên hoàn đao hạp này mới thật sự là của ta.
Hôm nay nhờ hai món này hắn đánh thương Doanh Phi, nhờ đó hắn mới hiểu được đạo lý này. Khi đó nếu như không có Trương Nghĩa ở bên, hắn chắc chắn phải chết, có hai thứ này trong tay, hắn đã có năng lực đánh bị thương Doanh Phi.
Đồ vật trong “luyện khí tường giải” quả thật tốn tiền nhưng lại là vũ lực hoàn toàn nắm trong tay. Vũ lực này tuyệt không phản bội hắn, có sử dụng hay không, sử dụng như nào hoàn toàn do hắn quyết định.
Mày rậm Trương Nghĩa khẽ nhíu, Doanh Trùng lời này có chút cổ quái nhưng hắn cùng Doanh Trùng chủ tớ ba năm, sao không hiểu ý Doanh Trùng chứ, hơi suy nghĩ một chút, Trương Nghĩa đã vuốt cằm nói:
- Là thuộc hạ sai rồi, những cơ quan ám khí này quả có chỗ cần. Vừa rồi Nhị công tử thật ra còn mặc nội giáp nữa.
Lúc này ngay cả hắn cũng có cảm giác có hai món đồ này phòng thân, Doanh Trùng sẽ an toàn hơn nhiều, chỉ là hai món này còn yếu chút, chỉ có thể tạo thành uy hiếp với lục giai võ tông như Doanh Phi. Mà nếu như có mặc giáp thì Doanh Trùng cũng không dễ làm đối phương bị thương.
- Thảo nào tụ lý liên châu chỉ đánh ra được chút thương như vậy.
Doanh Trùng cười to cẩn thận cất lắp phi đao và phi châu vào cơ quan, hiện tại hai thứ này đã là bảo bối trong lòng hắn.