Mục lục
Cùng Ta Qua Từng Thế Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

#Cap riêng: Làm người mù thật khổ!

- Tôi đưa cô ra ghế ngồi.

Hoàng My nhẹ gật đầu, dù gì đi tiếp cô cũng sợ mình đạp phải cái gì lắm. Từ Dật ngồi cạnh Hoàng My, ngắm nhìn cô gái gầy yếu trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, cùng với miếng vải che mắt, nhìn cô có phần thuần khiết và thanh lệ lạ thường.

- Làm bác sĩ phụ trách chữa trị cho tôi...đã ảnh hưởng đến anh rồi!

- Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi.

"Không có gì, là nghĩa vụ của tôi mà"

Đến cả câu nói cũng gần giống nhau như vậy! Là muốn cắm sừng bổn công chúa ta đây chứ gì!? Anh hay lắm!!

Trong khi Hoàng My đang oang oang suy nghĩ ghen tuông trong đầu thì Từ Dật đã lạnh cả sống lưng, mồ hôi lạnh đã tuôn ra từ lúc nào.

- Bác sĩ Từ...

- Tôi đây?

- Liệu mắt tôi...có bình phục được không?

Hoàng My đưa bàn tay thon dài của mình lên, chạm nhẹ nhàng vào miếng băng quấn quanh mắt. Từ Dật im lặng, môi mím lại, gương mặt vô cùng phiền muộn.

- Được! Chắc chắn sẽ bình phục.

Giọng nói của Từ Dật cương trực, vô cùng đáng tin cậy, Hoàng My chỉ cười xoà. Đúng là không cần quá lâu, cô cũng tự mình hiểu tại sao nguyên chủ lại tự tử rồi.



Nhưng mà, sau này Hoàng My sẽ biết lý do thực sự. Còn bây giờ thì cứ tận hưởng đi, chuyện sau này để sau này tính thôi, đúng không?

Dù đôi mắt là một mảng mờ đục, nhưng Hoàng My vẫn thấy được chướng khí qua giác quan thứ sáu của người con gái có người yêu. Chướng khí nặng nề đang phóng về phía cô và Từ Dật, đúng là không thể yên thân khi có người chồng quá đỗi hoàn hảo.

- Bác sĩ Từ, anh tên là Từ Dật sao?

- Đúng vậy. Cô có thể gọi tên của tôi, không cần phải câu nệ.

- Vậy...Từ Dật! Tên anh thật đẹp...

- Ừm...cảm ơn...

- Tôi là Minh Hoàng My, anh cứ gọi tôi là Hoàng My. Không cần phải dài dòng là Minh tiểu thư, nghe rất khách sáo đó!

Hoàng My cười vui vẻ. Trong khoảnh khắc đó, Từ Dật như có thể thấy được một đôi cánh thiên sứ đang phe phẩy sau lưng cô. Hoàng My lúc này chính là hình ảnh phản chiếu một thiên thần đáp xuống nhân gian, đẹp đến mỹ lệ.

Một cái tên là bắt đầu cho một mối quan hệ...

Một cái tên đôi khi phản chiếu một con người...

- Từ Dật?

Hoàng My không nghe thấy tiếng của Từ Dật nữa thì gọi tên anh. Từ Dật hoàn hồn lại, đôi tai đã phiếm hồng.

- À...ừ, tôi đưa cô về phòng bệnh, ngồi ngoài này rất dễ bị trúng gió.

- Được.

Hoàng My đưa tay lên không trung, Từ Dật cũng tự biết mà nắm lấy. Ở phía xa xa, Lý Hoa nhìn cảnh này, tim tự giác nhói lên một tiếng.

Tại sao cô ta lại khó chịu?

Lý Hoa lắc lắc đầu, gạt cảm xúc qua một bên rồi theo chân chị y tá khác rời đi. Có lẽ vì mất đi thị giác nên các giác quan khác của Hoàng My trở nên nhạy hơn, cô cũng đã nhận ra sự xuất hiện của Lý Hoa, trong lòng thầm nhếch mép.

Chế độ nữ phụ phản diện: On

- Chân tôi đau quá! Đi chậm chút.

Hoàng My run run chân, đúng lúc này thì một tiếng rắc vang lên.

Từ Dật: "???"

Hoàng My: "..." Đúng là miệng quạ!!



- Cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn, không nên vận động mạnh.

Hoàng My nhìn vị bác sĩ xương khớp đang nhấc chiếc kính, mặc dù không thấy gì nhưng cô nghĩ rằng vị bác sĩ này đang dùng ánh mắt thương hại lên người cô.

Rợn hết cả da gà!

Hoàng My ngồi trên giường bệnh, thầm oán trách số phận đau thương của mình. Đã mù còn trật chân, ai khổ hơn cô.

Đúng là số làm nữ phụ cũng khó khăn mà!

Đồ hệ thống dởm đáng ghét!! Khi hoàn thành nhiệm vụ cô quay về buff cho nó chết!!

Hệ thống 29147 ở trong không gian không có thực thể nhưng cũng thấy run rẩy. Nếu có mũi thì chắc chắn nó đã hắt xì mấy cái.

Tiếng mở cửa vang lên, Hoàng My quay ngoắt đầu lại. Cô cảm nhận được bước chân của người này khá mạnh mẽ, là một người đàn ông.

- Tiểu My...

- Cha!

Người đàn ông tiến đến, xoa xoa đầu cô. Hoàng My khá bài xích, nhưng cũng cố mà chịu. Cha của nguyên chủ, không đắc tội được!

- Con bị sao vậy!? Sao lại băng bó chân thế này!?

Giọng nói người đàn ông gấp gáp, thập phần lo lắng. Hoàng My được người khác lo lắng thì có chút không quen, lông mày bất giác nhíu lại nhưng nhanh chóng giãn ra.

Diễn!

- Vừa nãy con đòi ra ngoài, không cẩn thận bị trật chân. Cha không cần lo!

Hoàng My cười cười, nụ cười có chút thê lương, vô cùng gây thương xót.

Sát thương 10/10.

Từ Dật đứng ngoài cửa từ nãy, sau khi Ông Minh bước vào phòng bệnh. Qua ô kính nhỏ trước cửa, anh ta nhìn thấy hết một màn tình cha con này.

- Bác sĩ Từ!

_________Tiểu Kịch Trường

Tác giả: Cho mọi người xem hình tượng Từ Dật của tác giả.

Từ Dật: Tôi là tôi. Không được dựa trên ai cả!

Tác giả đưa ánh mắt khinh bỉ cho Từ Dật xem, tay vẫn bấm điện thoại. Sau đó là một loạt...

Tác giả: Đẹp trai đẹp gái:3

Từ Dật:...

Tác giả: Đừng lo đừng lo, ta chưa từng đọc qua Ám Hắc Hệ Noãn Hôn. Chỉ biết qua và chôm ảnh trên mạng thôi.

Hoàng My: Có ta làm chứng!

Thâm tâm tác giả: Ta cũng làm chứng!

Từ Dật: Tôi tin mà!

=)))

Tác giả: Dù nét vẽ rất đẹp nhưng ta rất lười đọc truyện, thứ duy nhất ta biết về truyện là Nam chính Thời Cẩn là bác sĩ, còn nữ chính Khương Cửu Sênh là ngôi sao. Kiến thức thật hẹp hòi!

👁️👄👁️

Từ Dật: Nói chung là tôi không dựa trên hình mẫu Thời Cẩn!! Không bao giờ!!!

Tác giả: Có biết đâu mà dựa!

Từ Dật:...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK