5 phút, 10 phút, 15 phút...
Hoàng My: "..." Có bấm nhầm không nhỉ?
Chờ hoài không thấy ai tới, thôi thì cô tự lực cánh sinh. Đúng là không ai giúp đỡ hết lòng với mình ngoại trừ chính bản thân mình mà!
Cô mò mẫm đến phòng vệ sinh, nhìn Hoàng My lúc này như con Zombie đi tìm mồi vậy.
Hoàng My: "..." Chửi ai là Zombie!
Vì là tiểu thư ở phòng Vip nên đương nhiên căn phòng không có sự xuất hiện của bệnh nhân thứ hai, căn phòng cũng ít đồ đạc để tránh va chạm nên quá trình đến phòng vệ sinh cũng rất dễ dàng.
Sau khi chải răng rửa mặt thì Hoàng My bước ra khỏi phòng vệ sinh, tiện thể vươn vai ngáp một cái. Đúng lúc này thì tiếng kéo cửa như sấm trời vang lên.
Hoàng My: "..." Ai bất lịch sự vậy?
Lý Hoa thở hổn hển, nhìn Hoàng My đang đứng đối mặt với mình. Nếu không phải do cô đang không nhìn thấy gì thì chắc chắn Lý Hoa sẽ thấy được một ánh mắt khinh khỉnh kẻ bất lịch sự xông vào phòng bệnh người ta.
- Xin lỗi, tôi đến trễ. Cô cần giúp đỡ gì sao?
Hoàng My: "..."
Đợi cô đến giúp thì tôi chết từ tám đời trước rồi!
Lý Hoa gãi gãi đầu, liên tục nói xin lỗi. Hoàng My muốn chửi, nhưng lại thôi. Cô mới là không muốn nghiệp đâu, nghiệp với nữ chủ thì càng nguy hiểm.
- Không sao, dù gì tôi cũng xong rồi.
Chí mạng 10/10
Bổn công chúa đây là gián tiếp chửi cô vô dụng đó!
Lý Hoa cúi đầu, nếu Hoàng My có mắt nhìn xuyên thấu tấm vải. Cô chắc chắn đã nghĩ rằng nữ chủ sắp mít ướt với mình.
Đúng là loại nữ chủ yếu đuối. Yếu đuối cũng phải bạch liên hoa như bổn công chúa mới được chứ! Chẳng biết diễn cho người thương cảm gì cả.
Nhưng đó là chuyện nếu Hoàng My nhìn thấy. Còn bây giờ, cô đang mù! Là Mù!!
Hoàng My: "..." Nhấn mạnh thế làm gì!?
Hoàng My không biết gì nên mặc kệ Lý Hoa, đưa tay ra trước mò mẫm về giường. Có lẽ Lý Hoa đã được khai sáng, cô ta ngẩng đầu, đưa tay ra hiệu cố lên cho chính bản thân rồi chạy đến giúp đỡ Hoàng My về giường.
Lý Hoa vừa đỡ được cô ngồi yên vị trên giường thì Từ Dật mở cửa, xuất hiện một cách bình thường và nghiêm túc, tay còn đưa lên nhấc kính. Dù không biết có chuyện gì nhưng có lẽ nó rất nghiêm trọng mới khiến đôi mày của anh nhíu lại như vậy.
- Em ra ngoài với anh một chút.
Từ Dật với Lý Hoa ra khỏi phòng bệnh, sau khi cánh cửa đóng lại. Hoàng My nhếch mép, quay mặt về phía cửa sổ, nở một nụ cười đắc chí.
Một màn như vậy được thu tất cả vào màn hình của hệ thống 29147, cả hệ thống lẫn máy tính chủ rè rè nhìn nhau, không nói gì.
- Em lựa lời nói với cô ấy. Chúng ta phải cố gắng hết sức! Anh sẽ về nghiên cứu thêm cách để chữa trị.
Từ Dật nhấc kính, gương mặt vô cùng nghiêm trọng. Lý Hoa cắn môi, gật gật đầu, lông mày cũng nhíu thành một đoàn.
Một phần là có cảm giác thấp thoáng khó chịu, một phần là vì lo cho Hoàng My.
Lý Hoa trở lại phòng bệnh của Hoàng My. Cô đang ngân nga giai điệu của một bài hát nào đó chẳng nhớ tên, bộ dáng rất lạc quan yêu đời, dù đôi mắt gần như là mù vĩnh viễn.
Từ Dật đứng ngoài, nhìn qua ô cửa kính. Gương mặt nghiêm trọng vừa nãy như chưa từng xuất hiện. Anh nhìn Hoàng My thêm một lúc nữa, nhếch miệng cười giảo hoạt rồi rời đi.
- Minh tiểu thư...
Giọng nói của Lý Hoa có phần e dè. Hoàng My quay sang, nhướng mày, ý muốn mời cô ta tiếp tục nói.
- Chuyện là...ca phẫu thuật tiếp theo cũng chỉ có thể tạm thời nối võng mạc cho cô thôi. Không thể hoàn toàn phục hồi thị lực. Còn...
- Còn...?
Hoàng My nhíu mày. Nói gì nói lẹ cho cô còn đi ngủ, chậm chạp thế làm gì!?
- Còn...ừm...tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật này là 37%...
- Ừ?
- Cô...cô đừng bi quan! Hãy vui vẻ lên, tôi tin là bác sĩ Từ sẽ phẫu thuật thành công. Anh ấy luôn giỏi như vậy mà!
Lý Hoa nắm lấy tay Hoàng My, dù lời nói mang tính khích lệ nhưng trong lòng cô ta đã dâng lên một cỗ chua xót.
Từ Dật vì bệnh nhân mà cố gắng như vậy...
Từ Dật vì một cô gái mà lo lắng như vậy...
Hai thái cực cảm xúc đánh nhau trong lòng Lý Hoa, nhưng vì cô ta quá bảo thủ. Cuối cùng vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình...
Ngu ngốc!
Ngoài mặt thì tươi cười, nhưng trong lòng Hoàng My đã thầm khinh bỉ. Đến tình cảm của chính bản thân mình còn không nhận ra, hỏi làm sao cô ta có thể giữ được một mối quan hệ tốt?
- Không sao, không có chuyện gì cả. Dù gì tôi cũng quen như vậy rồi!
Nguyên tác nói thế nào là Y tá Lý giọng nói ngọt ngào, y tá Lý luôn biết cách khích lệ bệnh nhân, y tá Lý tài giỏi xinh đẹp, vân vân và mây mây...
Bây giờ thì sao? Một câu khích lệ vui vẻ còn không nói được. Giọng điệu cứ như rưng rưng sắp khóc thế kia!
Dù sao cũng không chết được!
Đó là điều duy nhất Hoàng My nghĩ đến lúc này.
Mấy ngày sau, Lý Hoa gõ cửa phòng làm việc của Từ Dật. Giọng anh mệt mỏi phát ra ngoài.
- Vào đi!
Lý Hoa bước vào phòng, điều bất ngờ là Từ Dật không còn là một người nghiêm túc, có gương mặt lạnh đến thấu xương. Mà đập vào mắt cô ta là bác sĩ Từ, vẫn là gương mặt đẹp kinh hồn đó, nhưng đôi mày lại nhíu chặt, tràn ngập vẻ mệt mỏi.
Mặt bàn không còn gọn gàng như bình thường, những quyển sách y khoa về mắt được đặt lộn xộn trên bàn.